Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc - Quyển 1 – Chương 22: Đả Kích : truyenyy.mobi

Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 – Chương 22: Đả Kích




Nhìn thấy Vương Việt uy phong lẫm lẫm, người khó chịu nhất chính là đám người Viên Thiệu, kể cả Tào Tháo. Nhớ ngày đó, Vương Việt biết vâng lời, cầu xin chức quan, chính bản thân mình xem thường xuất thân của hắn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn. Có đôi khi ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn. Lúc này báo ứng đã đến, khiến cho Hứa Thành nhặt được đại tiện nghi.

"Vương Việt luôn luôn có nguyện vọng làm mệnh quan triều đình, minh chủ có thể đưa cho hắn một người chức quan, có lẽ có thể làm cho hắn. . ." Tào Tháo nói rất rõ ràng. Lúc này, lòng quân xuống thấp, mặc dù dùng chiêu này có chút mất thể diện, nhưng nếu như thật có thể chiêu hàng Vương Việt, được lớn hơn mất.

Viên Thiệu không muốn mất thể diện. Tào Tháo cũng đành chịu, hắn đành phải tự mình quát lên: "Phía trước có phải là Vương Việt tiên sinh, còn nhớ được Tào

Mạnh Đức không?"

"Hừ" Vương Việt hơi hừ lạnh một tiếng. Trong lòng Vương Việt còn mang hận thái độ trước kia của đám người Tào Tháo đối với mình. Chỉ là trước trận hai quân, hắn còn không muốn quá thất lễ, lập tức đáp: "Đây không phải cấm quân Điển quân hiệu úy Tào đại nhân ngày xưa sao? Ngài có chuyện gì không? Hẳn là ngài cũng muốn phân chia cao thấp cùng kiếm trong tay Vương mỗ sao?"

Tào Tháo run lên trong lòng, thầm nghĩ: trước kia sao không cảm thấy Vương Việt có khí thế như vậy? So chiêu với ngươi, ta không muốn sống nữa sao? Tào Tháo cảm thấy hy vọng chiêu hàng xa vời, nhưng không nói ra, hắn lại không cam lòng. Vạn nhất nếu thành công thì sao?

"Vương tiên sinh từng làm sư phụ kiếm thuật của đương kim Bệ hạ. Chúng ta lại là quân cần vương. Vì sao tiên sinh lại muốn gây khó dễ cho chúng ta? Chỉ cần tiên sinh có thể giúp Thanh quân chúng ta, minh chủ liên quân Quan Đông ta,

Xa kỵ tướng quân Viên đại nhân nguyện biểu tấu tiên sinh làm Kiêu Kỵ

Hiệu úy" Tào Tháo cắn răng một cái, cho một chức quan không nhỏ.

"Ha ha ha" nghe xong lời này, Vương Việt đột nhiên cười như điên.Ngay sau đó chính là chúng tướng bên cạnh Hứa Thành.

"Vì sao tiên sinh bật cười?" Tào Tháo không vui nói

"Không dám, Vương mỗ sẽ nhớ kỹ tình nghĩa lần này của Tào đại nhân. Chỉ có điều Vương mỗ lúc này đã là cấm quân Trung Quân hiệu úy, hà tất còn muốn Kiêu Kỵ Hiệu úy? Ha ha" Vương Việt cười ha hả không thôi.

Mặt

Tào Tháo nhất thời có thể so sánh với cùng mặt Quan Nhị gia, hắn đang suy nghĩ phải nói gì đó để vãn hồi thể diện, bộ tướng Thuần Vu Quỳnh bên cạnh Viên Thiệu đã giận dữ lên tiếng: "Vương Việt, ngươi tính toán ngon như vậy sao? Chủ công nhà ta coi trọng ngươi, mong muốn phong chức quan cho ngươi, đó là vận may của ngươi. Ngươi cho rằng ngươi được Đổng Trác phong làm Trung Quân hiệu úy, người trong thiên hạ sẽ thừa nhận sao?"

"Hừ" Vương Việt nhìn Thuần Vu Quỳnh khiến hắn sợ tới mức lui một bước, rồi mới lên tiếng: "Vương Việt ta là người nào, không tới phiên các người ở chỗ này vung tay múa chân. Ta có đủ tư cách làm Trung Quân hiệu úy hay không thì cần chủ công nhà ngươi tự mình thử xem hoặc là Thuần Vu Quỳnh ngươi cũng được"

"Giang hồ hiệp sĩ dùng võ vi phạm lệnh cấm, nay lại còn là vượn đội mũ quan. Vương Việt, ngươi quả nhiên vẫn chỉ là một kẻ hạ tiện không nên thân" Viên Thiệu vừa lên tiếng đã hết sức ngoan độc. Một người trước kia không có đủ tư cách ngồi ở trước mặt hắn đột nhiên đảm nhận chức vị của hắn, mặc dù chỉ là chức vị trước kia, thế nhưng vẫn khiến cho hắn cực kỳ phẫn nộ.

"Không dám nhận, Vương

Việt ta như thế nào dám so cùng với Viên Thiệu đại nhân ngươi" Vương

Việt cũng không tức giận: "Viên đại nhân gia môn hiển hách, bốn đời Tam công, trong triều không thể chém trừ gian nịnh Thập thường thị, hiến kế chiêu Tây Lương Đổng Trác vào kinh cho Hà Tiến, khiến triều cương đại loạn. Đây là không khôn ngoan; Thân là minh chủ liên quân Quan Đông, đương thời điểm cày bừa vụ xuân, cưỡng ép khởi binh, không để ý tới kế sinh nhai của dân chúng mấy châu Quan Đông chính là bất nhân; mà thời điểm khởi binh, không thông báo trước cho người nhà ở kinh thành, khiến phụ lão huynh đệ trong nhà chết thảm, đó là bất hiếu; Tôn Kiên báo thù cho huynh đệ ngươi, huynh đệ ngươi quản lương thảo của hắn, đây là bất nghĩa; Mắt thấy Đổng Trác bức ép Hoàng đế chạy trốn, ngươi đã từ từ hành quân, không để ý tới Hoàng đế, bất trung; Đại nhân bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, cộng thêm không khôn ngoan, ngũ độc đều đủ, có thể nói ‘ Ngũ độc tướng quân’, tại hạ thật sự bội phục, lại không dám mạo muội ở trước mặt đại nhân. . . Ừ? Ha ha"

Lúc Vương Việt nói mấy lời này quả nhiên thoải mái cực kỳ. Đây vốn là những lời Hứa Thành chuẩn bị cẩn thận để mắng Viên Thiệu. Tất cả những lời nói hung ác đều được cân nhắc qua vài lần, mượn cơ hội này đả kích sĩ khí liên quân. Lúc này lại bị Vương Việt hắn vạch trần rất thoải mái, nói ra trước. Chờ khi

Vương Việt nói xong, đã thấy Viên Thiệu, sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ. Nếu không có người bên cạnh vịn, khẳng định đã rớt xuống ngựa.

Ngay tiếp theo đó chúng chư hầu bên Viên Thiệu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. "Ngũ độc" này của Viên Thiệu đều đúng là tội lớn. Hơn nữa người thời đại này coi trọng nhất đạo nghĩa. Thật ra nếu muốn tính toán thì bất luận một điều trong số đó cũng đều đủ Viên Thiệu chết mười tám cái mạng. Mà ở bên trong "Ngũ độc" này bọn họ sợ khi phải dính vào mấy điều như vậy, tựa như là bất nhân, bọn họ hoàn toàn không chú ý chết sống của dân chúng, nhưng hết lần này tới lần khác mấy tội lớn này đều có bằng có chứng, muốn phản bác cũng không có chỗ nói, cũng khó trách Viên Thiệu lại tức giận như vậy. Sau khi công tiến Hổ Lao quan, vốn đều cho rằng sẽ thuận buồm xuôi gió, không ai ngờ một hồi kinh sợ, một hồi sợ, một hồi phẫn nộ, lúc này lại càng tức giận. Nếu như là bọn hắn, chỉ sợ cũng không chịu nổi. Mọi người ngẫm lại xem, Gia Cát Lượng có thể mắng chết

Vương Lãng. Mấy lời này của ta có thể còn độc hơn cả của hắn. Cho dù

Viên Thiệu đang tuổi tráng niên, nhưng hắn xuất thân quá tốt, không từng chịu qua uất ức gì cả, ngày thường cách làm người lại bụng dạ hẹp hòi, cũng có thể bị mắng một lần bán thân bất toại sao?

"Chỉnh đốn và sắp đặt quân đội, lập tức lui lại" Vẫn là Tào Tháo quyết định thật nhanh. Đầu lĩnh sắp bị làm tức chết, còn đánh cái gì mà đánh? Huống chi sĩ khí đã xuống thấp tới mức không thể thấp hơn nữa.

"Quân ta còn chưa khai chiến, lui lại như vậy, há không phải làm trò cười cho người sao?" Người lên tiếng chính là Viên Thuật Viên Công Lộ.

"Muốn đánh mình ngươi có thể ở lại" Tào Tháo nghiêm nghị nói. Thời điểm này hắn tuyệt sẽ không bán thể diện cho Viên Thuật, còn muốn lấy tranh quyền đoạt lực, hạng người gì vậy? Không ít người nhìn về phía Viên Thuật, ánh mắt đều lộ ra vẻ khinh thường. Chỉ riêng Viên Thuật không cảm thấy điều này. Khi thấy chúng chư hầu đều lui, hắn đương nhiên không dám ở lại, cũng rút lui theo.

Liên quân Quan Đông chậm rãi lui bước, quay trở về Hổ Lao quan.

"Không phải chứ" Hồng Phong sờ lên đầu. Chỉ như vậy đã rút lui, cũng quá dứt khoát một chút.

"Ha ha, Vương sư phó thắng liên tiếp ba trận, lại dùng ngôn ngữ ép buộc được Viên Thiệu thiếu chút nữa thổ huyết, lập công lớn" Đối với Vương

Việt trở lại bổn trận, Hứa Thành không tiếc rẻ từ ca ngợi.

"Tướng quân quá khen. Mấy lời nói đó của ty chức là học theo ngài đó" Vương

Việt liên tục khoát tay, nhưng chúng tướng đều thấy được vẻ đắc ý từ trong mắt của hắn. Cũng khó trách, Vương Việt nhẫn nhịn uất ức nhiều năm như vậy, một khi được báo, vậy thì phải cố gắng nói cho sảng khoái.

Huống chi, trải qua một trận đánh này, một lần nữa lại dựng lên cây đại kỳ thiên hạ đệ nhất kiếm. Từ khi Lã Bố ngang trời xuất thế, hai chữ

Vương Việt ảm đạm không ít lại truyền khắp thiên hạ. Đối với một quân nhân mà nói chính là vinh quang bực nào.

"Tướng quân, đối diện có một đội ngũ chưa bỏ chạy" bên cạnh có người chứng kiến sự việc không đúng, bẩm báo cho Hứa Thành.

"Hả?" Hứa Thành cả kinh, lúc này thật không sợ chết hay sao?

Hắn chỉ thấy đối diện có mấy ngàn quân mã, đơn độc lẻ loi xếp hàng đối diện. Nhìn trang phục, hẳn là đội ngũ của Tây Lương Mã Đằng.

"Ai nha, thật sự là trung nghĩa. Chủ tướng bị bắt, dù cho đối mặt đại quân, cũng không lùi bước. Tiểu tử Bàng Đức này không dậy nổi, lại có thể có một đội ngũ như vậy. Chỉ là ta vẫn cảm thấy bọn họ là một lũ ngốc" Hứa

Thành phát biểu ý kiến của mình, cũng đạt được đồng ý của mọi người.

"Tiểu tặc" Bàng Đức bị đánh thức tỉnh. Hắn mặc kệ trên người bị cột dây thừng, câu đầu tiên liền mắng Hứa Thành.

"Ngươi nhìn rõ ràng đi" Hứa Thành chỉ tay về quân đội đối diện: "Chỉ cần ngươi nói một câu đi theo ta, ta sẽ thu hàng bọn chúng. Không đi theo ta, ta giết bọn chúng cho chôn cùng ngươi, thế nào đây? Ta đối với ngươi không sai?"

"Ngươi" trên thực tế Bàng Đức không có bao nhiêu hận đối với Hứa Thành. Dù sao sự tình đã qua nhiều năm, nhưng nghe xong mấy câu nói đó, hắn vẫn thiếu chút nữa bị tức chết

Bàng Đức muốn phóng tới chỗ Hứa Thành, nhưng Hồng Phong nhấn tay một cái khiến cho hắn một mực đứng ngay tại chỗ, tan rã ý đồ của hắn.

"Như vậy tốt rồi. Ta biết rõ ngươi nhất thời khó có thể suy nghĩ kỹ càng. Ta cho ngươi thời gian. Đêm nay sau khi liên quân Quan Đông rút khỏi Hổ Lao quan, ngươi phải đầu hàng ta, thế nào?" Hứa Thành còn nói thêm.

"Cái gì?"

Bàng Đức thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm. Hổ Lao quan sở dĩ được gọi là Hổ Lao quan, không chỉ vì nó chắc chắn hùng tráng mà còn bởi vì nó đồng thời chia cắt Tư châu với Quan Đông. Bên nào đạt được nó, cũng có thể phòng thủ vững vàng, khiến địch không cách nào nhảy vào, nhưng Hứa

Thành vậy mà cướp lấy cửa ải hiểm yếu này từ trong tay liên quân Quan

Đông. Nói dễ dàng như thế giống như là ăn cơm, không bới cơm ra từ trong miệng sao?

Nhưng Bàng Đức vẫn không muốn đồng ý. Hắn rầm rì không nói lời nào.

"Binh binh" Hứa Thành vỗ tay một cái. Lập tức Từ Hoảng giương chiến búa lên. Gần vạn cung nỗ thủ kéo vũ khí trong tay.

"Thôi ngừng lại" nhìn thấy Hứa Thành như muốn làm thật, Bàng Đức dù không muốn hàng, cũng đành phải đồng ý. Tất cả đều là huynh đệ cùng hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, sao hắn có thể cam lòng để cho bọn họ chết vô vị như vậy được.

"Tốt, thành giao" Hứa Thành cầm lấy bàn tay

Bàng Đức, vỗ vỗ ba cái. "Cởi trói" mệnh lệnh ban ra cho thân binh bên cạnh xong Hứa Thành nhìn chúng tướng nói: "Thế nào, vẫn ta có chiêu đối phó họ Bàng"

Lời nói lọt vào trong tai Bàng Đức khiến cho hắn rất buồn bực, bản thân cảm giác vô cùng uất ức, thật tình hắn không biết họ Bàng Hứa Thành nói chính là một người khác.

"Tốt rồi, đại quân chậm rãi xuất phát, thẳng tiến Hổ Lao quan" Hứa Thành hạ lệnh.

Bàng Đức đành phải cùng theo đi, thủ hạ của hắn đã được thông báo đi theo bên cạnh đại quân, không tạo ra xung đột cùng binh lính dưới trướng Hứa

Thành.

"Này, tiểu tử ngươi không tệ. Lần thứ nhất chống được nhiều chiêu như vậy ở tay Vương sư phụ. Chờ đến Hổ Lao quan, ta mời ngươi uống rượu" Hồng Phong đi lên, nói với Bàng Đức. Một cánh tay hắn còn ôm bả vai Bàng Đức. Bàng Đức chỉ cảm thấy một vòng sắt nhốt chặt chính mình, ra sức giãy mấy cái mà không thể thoát, đành phải dùng loại tư thế đi tới. Nhưng mà trong vòng một ngày, ở những bản lĩnh khác nhau mà bản thân tự hào, võ nghệ cùng khí lực, đều chịu đả kích khốn khổ, lại làm cho hắn mất hết hứng thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.