Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn - Chương 42: Lời mời sống thử : truyenyy.mobi

Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 42: Lời mời sống thử




Buổi sáng chủ nhật, hiếm khi Lương Trản lười không muốn ra khỏi giường. Thực ra lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô rất ổn định, dù có thức khuya hay mất ngủ thì cũng sẽ thức dậy vào đúng bảy rưỡi sáng.

Nhưng ý nghĩa của ngày nghỉ tức là cô có thể tiếp tục nằm trong chăn mà không cần phải dậy, đặc biệt là trong ngày nghỉ này, chỉ cần ngước mắt nhìn lên là có thể nhìn thấy người đang ngồi bên cửa sổ để hoàn thành công việc mà thầy hướng dẫn nhờ vả.

Lương Trản nằm trên giường nhìn chằm chằm anh hồi lâu, chỉ cảm thấy càng nhìn càng mê người.

Kỷ Đồng Quang nhận ra ánh mắt của cô, mặc dù không dừng lại công việc của mình nhưng anh vẫn liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

Lương Trản nhướng mày: “Ý của anh là anh muốn làm bữa sáng cho em sao?”

Anh mỉm cười: “Nhà em không như nhà anh, trong tủ lạnh ở đây có nhiều đồ, nên anh phải thể hiện chút tài năng mới được.”

Vốn dĩ Lương Trản định hỏi anh học nấu nướng từ khi nào, nhưng nghe xong liền nhớ ra anh đã từng đi du học nước ngoài mấy năm.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô liền nảy ra ý tưởng: “ăn trứng tráng giăm bông đi, giăm bông tối qua em mua vẫn chưa dùng hết.”

Anh nhấc tay khỏi bàn phím, đứng dậy đi tới xoa đầu cô, nói: “Món này làm nhanh thôi, em chuẩn xuống giường đi nhé.”

Lương Trản phát hiện, mặc dù họ chỉ mới xác định mối quan hệ trong vài ngày gần đây nhưng cũng không vì thế mà tiến thêm một bước tới sự thân mật rõ rệt hơn trước đây.

Nhưng sau này thì chưa chắc, ít nhất ở thời điểm hiện tại khi thấy anh hạnh phúc, cô cũng không kìm được nụ cười trên khóe môi.

—-

“Khi nào cậu về?” Sau bữa sáng và bữa trưa, Lương Trản tựa vào ghế sofa gửi tin nhắn cho Thẩm Tử Ngôn.

Thẩm Tử Ngôn một người nghiện internet đã trả lời ngay sau vài giây, nói rằng mình sẽ về vào thứ sáu tuần tới.

“Sao thế? Cậu nhớ tớ rồi à?”

“Khi nào về bớt chút thời gian tớ mời cậu ăn cơm.”

“…”

“Là ý kiến của Kỷ Đồng Quang.”

Ngay khi tin nhắn này được gửi đi, điện thoại cô lập tức rung lên dữ dội.

Thẩm Tử Ngôn gọi tới. Lương Trản vừa kết nối, liền nghe thấy cơn mưa câu hỏi từ phía cô bạn thân: “Thế này là thế nào? Tại sao đột nhiên Kỷ Đồng Quang lại mời tớ đi ăn?”

Lương Trản: “Vì muốn cảm ơn cậu.”

Thẩm Tử Ngôn: “Cảm ơn tớ? Vì việc cậu gặp cướp lần trước sao?”

Lương Trản nói không phải mà là chuyện diễn ra tiếp theo sau vụ cướp đó.

“Tớ đã quyết định thử hẹn hò với anh ấy.” Cô nói: “Cho anh ấy cơ hội cũng đồng nghĩa với việc cho bản thân tớ cơ hội.”

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tử Ngôn đang la hét ầm ỹ: “Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ thông suốt được rồi, trời ơi đây quả thực là đại hỷ.”

Ngược lại người trong cuộc là Lương Trản lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Cũng có thể sau khi thử rồi anh ấy sẽ chịu không nổi tớ thì sao?”

“Sao cậu cứ nghĩ tới trường hợp xấu thế?” Thẩm Tử Ngôn chép miệng một tiếng: “Nếu như Kỷ Đồng Quang chịu không nổi cậu, thì sao có thể thích cậu trong nhiều năm như vậy cơ chứ?”

“Không phải là tớ chỉ nghĩ tới trường hợp xấu, mà cảm thấy không thể loại bỏ khả năng này mà thôi.” Lương Trản nói: “Chẳng phải trước đây cậu thường nói rằng nếu cậu là đàn ông chắc chắn sẽ không hẹn hò với một người phụ nữ như tớ còn gì.”

Thẩm Tử Ngôn: “???”

Một lúc lâu sau, Thẩm Tử Ngôn mới “xì” một tiếng: “Đó là giả định dựa trên cảm xúc, nhưng Kỷ Đồng Quang thì khác.”

“Anh ấy thầm thích cậu bao nhiêu năm như vậy, thì tại sao lại không hiểu tính cách cậu ra làm sao chứ?”

“Cậu đã cho anh ấy cơ hội rồi, thì cũng tin tưởng người ta một chút chứ?”

Lương Trản: “Tớ hiểu.”

Thẩm Tử Ngôn: “Nếu hiểu rồi thì đừng có nghĩ tới mấy việc phỏng đoán kia nữa, mà hãy vui vẻ để yêu đương đi.”

Lương Trản mỉm cười: “Ừm, cậu nói đúng.”

Thẩm Tử Ngôn bổ sung thêm: “Đợi khi nào về tớ sẽ diệt của hai người một bữa thật ngon.”

Sau khi cúp máy, Lương Trản phát hiện sắp tới một giờ rồi nên vội vàng chạy vào phòng ngủ chuẩn bị thay đồ và trang điểm.

Kỷ Đồng Quang vẫn đang bận bịu, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trên bàn làm việc, thậm chí đến cả trái cây mà cô gọt anh cũng không đụng vào một miếng.

“Còn nhiều nữa không?” Cô thuận miệng hỏi.

“Sắp rồi.” Anh trả lời: “Trước ba giờ là xong.”

Lương Trản: “Vậy là được rồi, gần bốn giờ chúng ta sẽ xuất phát, em hẹn với Diệp Lan lúc sáu rưỡi.”

Nói xong, cô bắt đầu lấy quần áo trong tủ ra, rồi vào phòng tắm thay đồ.

Khi Kỷ Đồng Quang đánh nốt hàng chữ dở dang, ngẩng đầu lên thì cũng là lúc cô thay đồ xong, bước ra khỏi phòng tắm, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp màu đen.

Anh có chút khó hiểu: “Đây là?”

Cô bước tới, ngồi xuống đối diện anh, nghiêm nghị nói: “Dụng cụ chỉnh hình.”

Kỷ Đồng Quang: “?”

Cô mở hộp, lấy kem nền dạng lỏng bên trong ra, lắc qua lắc lại trước mặt anh.

“Có một năm, em cùng sư huynh tới dự hội thảo tại thành phố C, nghĩ tới việc phải ngồi tàu cao tốc năm tiếng, nên để mặt mộc ra đường, kết quả là khi tới thành phố C, sư huynh lại nhận được điện thoại nói bên đó thông báo hội thảo là một bữa tiệc tối, nên em chỉ đành ngồi trên tàu trang điểm, sau đó có một cậu nhóc ngồi kế bên, cứ nhìn em chằm chằm như thể em đang biểu diễn ảo thuật vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì em đã trang điểm xong thôi.” Cô ngồi xuống đối diện anh: “Cậu nhóc thực sự thất vọng, nói rằng hình như chẳng có gì thay đổi cả.”

Kỷ Đồng Quang nói đó cũng là chuyện bình thường, vì cô vốn đã đẹp như vậy rồi, cơ bản là không cần trang điểm quá đậm.

Lương Trản: “…Nhưng thực tế là vẫn cần đó.”

Hai người ngồi đối diện nhau, để anh có thể nhìn thấy cô ngay khi vừa ngước mắt lên và rồi có tới vài lần anh bị phân tâm quên mất rằng mình còn đang phải làm việc.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào làn da mới thoa kem dưỡng của cô, giữa ánh sáng và bóng tối, dường như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mìn mịn trên da.

Kỷ Đồng Quang cũng không biết mình đang nghĩ gì, đến khi phản ứng lại, anh đã nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó vươn qua màn hình cùng với hộp đựng đồ trang điểm rồi hôn lên môi cô.

Lương Trản bị hành động của anh khiến cho giật mình, cô theo phản xạ chớp mắt hai cái nhưng không từ chối. Hơi ấm từ khóe môi chậm rãi lan ra xung quanh, còn thoải mái hơn cả ánh nắng đầu đông bên ngoài đang tràn vào, khiến cô không khỏi híp mắt lại.

Mà anh sau khi lén lút hôn cô xong lại ngồi xuống nghiêm túc nói: “Anh bận nãy giờ rồi, cho anh sạc điện một chút.”

Lương Trản: “…” Hôn thì đã hôn rồi, cô đâu có thể nói là không cho.

Trong lúc cô trang điểm, anh lại thỉnh thoảng tới làm loạn, hơn thế nữa càng ngày càng không khách khí, đến cuối cùng, khi Lương Trản soi gương nhìn lại mặt mình, mới phát hiện đôi môi vừa ẩm lại vừa sáng bóng, đến son cũng chẳng cần tô nữa rồi.

Cô nhắc nhở anh: “Chẳng phải việc chính của anh còn chưa xong sao? Chúng ta ăn tối xong ít nhất cũng mười giờ mới có thể về đế nhà, ngày mai còn phải đi làm, tối nay nếu không cần thức khuya thì đừng thức.”

Nói đến việc thức đêm tăng ca, Kỷ Đồng Quang lại cảm thấy hụt hơi.

Anh đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm xong trước giờ xuất phát.”

Lương Trản dở khóc dở cười: “Nghe ngữ khí của anh cứ như là đang đàm phán với bên A không bằng. Chẳng lẽ trong mắt anh em hung dữ vậy sao?”

Anh lắc đầu nói rằng không phải là cô hung dữ, mà là cô quan trọng hơn bên A rất nhiều.

Lương Trản thầm nghĩ, đây quả thực là một câu thoại nồng nặc mùi ngôn tình, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Cô mỉm cười nói: “Vậy thì vinh hạnh cho em rồi.”

Kỷ Đồng Quang đã làm đúng như những gì anh nói, cuối cùng thì công việc của anh đã hoàn thành lúc ba giờ ba mươi phút và đã có thể đóng chiếc máy tính mà anh mang đến lại.

Nghĩ tới việc anh đã mệt mỏi vì phải ngồi làm việc liên tục từ sáng tới giờ, nên Lương Trản dứt khoát đề nghị rằng lát nữa cô sẽ lái xe.

“Nhưng trước giờ em luôn lái xe không nhanh.” Cô nói: “Nên e rằng chúng ta sẽ phải xuất phát sớm hơn khoảng mười phút.”

“Bây giờ đi luôn cũng được.” Anh không phản đối: “Lộ Thanh Dương nói hôm nay cậu ta cũng ở đó.”

Cuối cùng Lương Trản cũng có cơ hội để hỏi vấn đề này: “Hai người thân thiết với nhau từ khi nào thế? Anh còn biết hôm nay anh ấy cũng ở đó nữa?”

Anh quay đầu lại đáp: “Con người cậu ta cũng không tồi.”

Lương Trản: “…”

“Khi mới về nước anh cũng tình cờ gặp cậu ta vài lần.” Anh chỉ nói rằng hai người tình cờ gặp nhau, chứ không đề cập tới việc Lộ Thanh Dương gợi ý cách theo đuổi cô cho anh: “Sau đó cậu ta có một người bạn muốn sửa lại nhà, nên nhờ anh giới thiệu cho một nhà thiết kế nội thất tin cậy, rồi cứ từ đó tự nhiên thân thiết thôi.”

Nói đến thiết kế nội thất, Lương Trản lập tức tràn đầy khí thế: “Em sắp tiết kiệm đủ tiền rồi, sắp tới cũng giới thiệu cho em nữa nhé, em muốn sửa sang lại toàn bộ căn nhà này.”

Kỷ Đồng Quang đáp lại: “Không thành vấn đề.”

“Nhưng em cần sửa chữa…” Giọng điệu của anh đột ngột thay đổi: “Trong lúc sửa chữa em có cần chuyển tới ở tạm bên nhà anh không?”

Lương Trản: “…”

Anh đúng lý hợp tình, như thể bản thân không hề có ý đồ gì: “Sửa chữa lại không phải việc đơn giản, nói không chừng đến nửa năm cũng chẳng xong, nếu em tới ở chỗ anh thì có thể tiết kiệm được nửa năm tiền đi thuê nhà rồi.”

Lương Trản: “Vốn dĩ em định trong thời gian đó sẽ tới ở cùng a Ngôn.”

Lúc này đến lượt Kỷ Đồng Quang không biết phải nói sao. Mặc dù mới được lên chức bạn trai, nhưng đối với người bạn thân mười năm của cô là Thẩm Tử Ngôn, Kỷ Đồng Quang vẫn cảm thấy mình hoàn toàn mất đi khả năng cạnh tranh.

Đến khi mở miệng, anh có chút chột dạ: “Anh nhớ em từng nói rằng cô ấy sống ở thành Đông mà.”

Lương Trản gật đầu: “Đúng.”

Anh lại tiếp tục thấp thỏm: “Vậy thì không tiện cho việc đi lại của em cho lắm.”

Để chứng minh mình nói đúng, anh còn nghiêm túc giải thích thêm: “Trước đây anh cũng từng nói chuyện với mấy người bạn làm bên quy hoạch đô thị, cùng là những khu trung tâm đông đúc nhưng ở thành Đông chi phí di chuyển lại cao hơn nhiều, hơn nữa bên đó thiết kế giao thông công cộng không được tốt lắm, rất dễ kẹt xe.”

Nghe đến đây, Lương Trản không nhịn được nữa, đành phá lên cười.

“Được rồi, được rồi.” Cô nói: “Em biết rồi, sống ở chỗ anh thuận tiện hơn nhiều.”

Kỷ Đồng Quang lập tức đáp: “Vậy em có tới đó sống không?”

Lương Trản: “Nếu anh mua thêm một chiếc chăn khác thì được.”

Anh phản ứng lại: “Em muốn ngủ phòng khách à?”

“Chứ còn sao nữa?” Cô vươn tay vuốt ve quầng thâm trên mặt anh, nói: “Nếu ngủ không đủ giấc em sẽ rất xấu tính, em không muốn tới khi đó chỉ vì việc ngủ nghỉ của mình mà khiến chúng ta không vui.”

Đối với Lương Trản mà nói nếu đã quyết định thử hẹn hò với anh thì phải cố gắng nỗ lực để kéo dài mối quan hệ này càng lâu càng tốt.

Cô hiểu rõ những khuyết điểm của bản thân mình cũng biết cái khó của anh, vì vậy muốn thẳng thắn nói ra những băn khoăn của mình trước khi hai người sống chung.

Dù nhận lời hẹn hò với anh một cách bồng bột, nhưng sau bao nhiêu ngày nay cô vẫn chưa từng cảm thấy hối hận. Cô cho rằng Thẩm Tử Ngôn nói đúng, cho dù tương lai không thể xác định, nhưng việc cần làm hiện tại chính là nhất định phải yêu đương cho thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.