Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 65: Hồi cuối 1 : truyenyy.mobi

Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 65: Hồi cuối 1




Quạ đen nhỏ dưỡng thương xong Sơ Ngữ lại đi một chuyến qua đảo đưa nó về. Đứa nhỏ này phá quá, ở nhà cô làm loạn nửa tháng, thiếu chút nữa là dỡ cái nhà lên luôn.

Nhưng Sơ Ngữ rất thích con quạ nhỏ này, lúc không nhìn thấy cô thì nó sẽ trở thành đứa nhỏ quậy phá, nhưng khi ở trước mặt Sơ Ngữ thì đặc biệt ngoan, miệng lại ngọt, rất biết nịnh người. Cho nên đem nó về Sơ Ngữ cảm thấy hơi buồn.

Quạ nhỏ càng luyến tiếc hơn, lúc chia tay nó đi đi một bước quay đầu ba lần, nhìn đáng thương cực kỳ.

Cuộc sinh ly tử biệt này làm quạ mẹ nhìn không nổi, nó vỗ cánh chạm vào lưng quạ nhỏ, "Được rồi, khóc sướt mướt thế này còn ra gì nữa? Đâu phải sau này con không gặp được chị ấy nữa đâu, nhớ thì có thể bay đi gặp mà!"

Dừng một chút, quạ mẹ lại nói, "Bây giờ con thấy hối hận chưa? Lúc học tập thì lại ham chơi! Mau học xong kỹ năng tổ truyền đi, đến lúc đó con muốn đi đâu thì đi, mẹ không thèm cản!"

Sơ Ngữ: "..."

Cháu quạ trai mà cũng phải học tập khổ cực vậy hả?

Lúc Sơ Ngữ về đã sắp năm giờ, cô không về tiệm mà ghé siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn. Từ lúc Giản Diệc Thừa chuyển tới ở cùng cô, ngày nào Sơ Ngữ cũng có lộc ăn, mỗi ngày được người nào đó thay đổi thực đơn phong phú, hạnh phúc bao nhiêu.

Cô và Giản Diệc Thừa đơn giản là trời sinh một đôi, cô không biết nấu cơm nhưng anh lại nấu rất ngon. Từ buổi hẹn đầu tiên ngày valentine thì cô đã chắc rồi.

Giản Diệc Thừa nói thường xuyên ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, sau khi ở chung, anh dần phụ trách công việc lo ăn cho cô và bốn con chó con mèo. Hai người chiều nào tan ca cũng cùng đi siêu thị mua thức ăn, sau khi về nhà, Giản Diệc Thừa biến thành người đàn ông nội trợ, thay đổi thực đơn làm bữa ăn thêm ngon. Cho tới nay Sơ Ngữ đã tăng mấy kí rồi.

Bốn đứa nhỏ cũng vậy, nhất là Đại Miêu, nó đã phình ra như hình cầu. Sơ Ngữ định dùng cách uy hiếp dụ dỗ gì cũng được, miễn là nó chịu giảm cân. Vì vậy, hôm nay cô đi mua thức ăn đều là đồ chay, tác dụng là được, muốn cho Đại Miêu giảm cân phải triệt đường thịt trước.

Vì thế Đại Miêu không chịu, "Ngôn Ngôn, bây giờ chị không thương meo nữa, lúc mới quen chị nghĩ đủ cách để meo ăn thịt, bây giờ thì sao, chị chỉ biết ngược đãi meo thôi!"

Nói nhảm, vậy mà có thể nói được sao? Lúc vừa đem về nó gầy như que củi, cần bổ sung dinh dưỡng, bây giờ hả? Dinh dưỡng quá dư rồi.

"Meo cũng phải ăn thịt để lớn chứ, chị bảo giảm là giảm, không nghĩ tới tâm trạng của meo gì cả!"

Sơ Ngữ không nói nổi, "Nhõng nhẽo cũng vô ích, dù sao em cũng phải giảm cân."

Đại Miêu còn định nói nữa thì bị Sơ Ngữ cắt đứt, "Đến nhà rồi, về nhà nói sau."

Sơ Ngữ ngừng xe ở bãi đậu, cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe. Ngay lúc này, một bóng đen bỗng nhiên xông ra từ bụi cây, tốc độ cực nhanh, khi cô chưa kịp phản ứng kịp đã vọt tới bên cạnh.

"Đừng động!"

Vật mũi nhọn đặt bên cổ cô, lớp da nóng hừng hực đau nhói khiến cô biết mình bị đối phương làm chảy máu rồi.

"Khụ." Một cánh tay kẹp thật chặt lên cổ Sơ Ngữ làm cô khó thở, mặt đỏ lên rất nhanh.

"Meo!"

"Gâu, gâu gâu!"

Bốn đứa nhỏ trong xe bị sự việc bất thình lình làm sợ ngây người, tiếng kêu thê lương của Đại Miêu và tiếng sủa của mấy chú chó vang khắp xe.

"Bảo bọn nó không được kêu nữa, nếu không tôi giết cô!"

Giọng nói thâm độc vang lên bên tai Sơ Ngữ khiến cô rùng mình. Sơ Ngữ nhanh chóng đoán được đối phương là một người đàn ông trung niên cao lớn, con dao sắc bén kề lên cổ cô, chống cự lúc này là việc không sáng suốt, chỉ có thể làm theo lời hắn ta, tìm cơ hội thoát ra. Vì vậy cô nhìn về phía bọn Đại Miêu nói, "Đại Miêu, Nhị Lang Thần, các em đừng kêu nữa, ngoan, nghe lời."

Bọn nhỏ gấp muốn chết, chuẩn bị xông lên định vật lộn với người xấu nhưng cũng sợ con dao của anh ta làm Sơ Ngữ bị thương. Bọn nó nghe lời cô, tạm thời yên tĩnh lại, vẻ mặt càng nóng nảy, không biết nên làm gì mới được.

Người đàn ông buông cánh tay đang chặn cổ Sơ Ngữ ra, chỉ lấy dao kề vào, sau đó nhanh chóng lấy đi chìa khóa xe, đóng cửa xe, khóa xe lại, nhốt bọn Đại Miêu ở trong.

Bọn Đại Miêu lập tức cảm thấy không ổn, nếu Sơ Ngữ bị người nọ mang đi thì tiêu rồi. Bọn chúng điên cuồng dùng móng vuốt cào cửa kiếng xe, lo lắng gọi Sơ Ngữ. Nhưng tất cả cũng chỉ phí công, Sơ Ngữ bị người đàn ông kề dao bắt giữ lên chiếc xe bên cạnh.

Bây giờ là bốn giờ hơn, người đi làm còn chưa tan sở, hơn nữa cư dân trong tiểu khu cũng không nhiều, cho nên lúc này một bóng người cũng không có. Động tác của hắn ta cũng nhanh quá, trước sau không tới nửa phút, không làm người nào chú ý.

Lên xe, không đợi Sơ Ngữ nghĩ ra biện pháp đã bị người nọ dùng một cái khăn ướt bụm vào miệng. Sơ Ngữ nghe được trong khăn toàn là mùi thuốc mê vì vậy lập tức ngừng thở, phòng ngừa mình hút vào rồi bị hôn mê. Nhưng đối phương biết được ý đồ của cô nên bịt khăn rất lâu, cho đến khi cô nhịn không nổi mà phải thở.

Trước khi hôn mê, rốt cuộc cô cũng thấy được mặt của người kia, là người cô quen biết, chủ tiệm thuốc Diêu Sơn Hà. Một giây đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ ——

Chuyện phải tới cuối cùng đã tới.

Từ lúc Giản Diệc Thừa nói cho cô biết Diêu Sơn Hà còn lẩn trốn, Sơ Ngữ vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ bị ông ta trả thù. Thời gian trôi qua mà không có chuyện gì, cô mới dần yên lòng. Nhưng Diêu Sơn Hà vẫn chưa bị bắt, trong lòng cô vẫn còn trăn trở, giống như bản thân bị treo trên một ngọn cây, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

Bây giờ, chuyện cô luôn lo lắng đã xảy ra, vừa sợ hãi vừa thở phào nhẹ nhõm.

Bọn Đại Miêu trơ mắt nhìn Sơ Ngữ bị người xấu mang đi, không có cách nào xoay trở, trong lúc Đại Miêu đang gấp gáp thì phát hiện Sơ Ngữ đánh rơi điện thoại ở ghế lái, vì vậy nó vội vàng gọi cho Giản Diệc Thừa.

Đại Miêu rất thông minh, Sơ Ngữ chỉ nó gọi điện thoại một lần là đã học được. Bất quá điện thoại màn hình nhỏ, móng của nó không linh hoạt lắm vì vậy bình thường đều chơi trên máy tính bảng.

Vốn đã không linh hoạt, càng nhanh càng dễ bị lỗi, Đại Miêu vội vàng không mở được mật khẩu, bọn tiểu Bạch ở sau sốt ruột.

Đại Miêu biết sự cuống cuồng của nó không giúp ích được gì nên nhủ mình phải tỉnh táo lại, từ từ di chuyển móng, cuối cùng cũng mở được điện thoại.

Bấm số thì đơn giản hơn một chút, nó không biết số, càng không nhớ được số của Giản Diệc Thừa nhưng nó biết hình cái đầu đại diện số. Sơ Ngữ có thói quen gắn ảnh vào số của người quen, Đại Miêu tìm một lát là ra.

Anh nhận điện thoại lúc gần tan làm, phòng làm việc có hơi ồn ào, anh không nghe Sơ Ngữ nói chuyện, chỉ nghe tiếng Đại Miêu kêu the thé. Tiếng mèo kêu xuyên qua tiếng ồn trong phòng làm việc, truyền tới tai Giản Diệc Thừa, khiến lòng anh khẩn trương.

"Đại Miêu? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sơ Ngữ đâu? Cô ấy ở đâu?"

Anh chưa bao giờ nghe Đại Miêu kêu thê lương như vậy, trực giác cho thấy Sơ Ngữ đã xảy ra chuyện.

"Ngôn Ngôn bị người xấu bắt đi, hắn ta còn có dao, anh mau đi cứu chị ấy đi!"

Đại Miêu tiếp tục gọi nhưng anh không hiểu nó nói gì, chỉ có thể từ tiếng kêu mà xác nhận Sơ Ngữ xảy ra chuyện thật.

Đầu óc anh trống rỗng, lại nhanh chóng tỉnh táo, tốc độ nói cực nhanh, "Đại Miêu, em nghe anh nói, anh sẽ yêu cầu em chia sẻ vị trí, em nhớ bấm vào nút bên trái để đồng ý biết không?"

Nói xong, anh cũng không thèm để ý xem nó có hiểu không, nhanh chóng cúp điện thoại, gửi tới yêu cầu.

Cảm ơn trời đất, Đại Miêu thông minh hơn anh tưởng tượng, biết nhấn nút đồng ý, vì vậy Giản Diệc Thừa nhanh chóng biết vị trí cuối cùng Sơ Ngữ ở, là tiểu khu của bọn họ.

Lúc này, người trong phòng làm việc nghe giọng nói gấp gáp của anh, nhận ra có chuyện gì vì vậy lập tức xông tới hỏi. Giản Diệc Thừa không giấu, lập tức nói chuyện đã xảy ra cho bọn họ nghe.

Lần này, mọi người không có tâm trạng tan làm nữa, bình thường gặp phải vụ án là lập tức hành động. Giang Liên Thành lập tức giao phó, "Tiểu Vương tiểu Tôn, lập tức đi xem CCTV nơi phát hiện án. Tiểu Lâm tiểu Triệu, nhanh chóng đi tới nơi Sơ Ngữ bị bắt cóc..."

"Vâng."

"Em cũng đi." Giản Diệc Thừa nói dứt khoát, Giang Liên Thành biết anh gấp nên không cản, chỉ nói, "Đừng kích động, an toàn là trên hết, phải cẩn thận."

Giản Diệc Thừa gật đầu, bước chân không ngừng đi ra ngoài, cũng không biết anh có nghe hay không.

Giản Diệc Thừa chạy tới tiểu khu đã thấy một đám người vây quanh bên cạnh xe cô, thì ra là bọn Nhị Lang Thần liều mạng vỗ vào cửa kiếng xe làm người đi đường chú ý. Bọn họ còn tưởng rằng thú nuôi bị chủ nhân vô tâm bỏ quên trong xe, đang gọi điện thoại cho quản lý để tìm chủ của chúng.

Giản Diệc Thừa không phát hiện chìa khóa xung quanh nên trực tiếp nhặt một khối đá trang trí ven đường, đập lên cửa kiếng xe. Quần chúng vây xem bị hành vi bạo lực của anh làm sợ hết hồn, Lâm Lang chạy tới xua họ đi bớt.

"Cảnh sát đây! Phiền mọi người nhường đường."

Còn có người tò mò hỏi Lâm Lang xem đã xảy ra chuyện gì. Đương nhiên anh ta không thể nói cho bọn họ biết, quần chúng vẫn không tản đi.

Giản Diệc Thừa đập kính xe, sau đó mở cửa để bốn đứa nhỏ xuống, tụi nó vẫn hết sức lo lắng lớn tiếng kêu, bảo anh nhanh đi cứu Sơ Ngữ. Nhưng bọn chúng cũng không biết Sơ Ngữ bị đem đi đâu.

Huống chi Giản Diệc Thừa cũng không hiểu tụi nó nói gì. Lúc này trong cục gọi điện thoại tới.

"Người bắt cóc Sơ Ngữ chính là Diêu Sơn Hà, ông ta không them trốn tránh, trực tiếp cầm dao bắt nạn nhân đi, ông ta lái một chiếc xe van màu đen, từ đường Ngô Đồng chạy về hướng nam."

Giản Diệc Thừa lập tức lên xe, nổ máy đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.