Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Anh Là Người Mù Thì Đã Sao - Chương 13 : truyenyy.mobi

Anh Là Người Mù Thì Đã Sao

Chương 13




Editor: Mèo ™

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lý, Du Du lau hết nước mắt, hình như từ sau khi về nước gặp lại Tử Hiên đến giờ, cô như biến thành một cô gái bánh bèo yếu đuối, hở ra tí là khóc. Du Du nghĩ, từ nay trở đi phải mạnh mẽ lên, không được khóc nữa, nếu chính cô còn không vui vẻ nổi, thì làm sao khiến Tử Hiên vui vẻ được! 

Sau khi chăm sóc anh cả đêm, lúc Tử Hiên tỉnh lại, thì Du Du đã gục xuống cạnh giường ngủ thiếp đi, Tử Hiên cảm nhận được bên cạnh giường có người, còn tưởng là Trương Tình Tâm, không khỏi nói lời xin lỗi: "Tình Tâm, cô vất vả rồi, không phải tôi đã nói là cô không cần đến đây rồi sao? Cô về nhà nghỉ ngơi đi.” 

Nhưng sau khi dứt lời, không thấy đối phương có chút phản ứng gì, anh lại gọi lần nữa: "Tình Tâm? Tình Tâm?"

Ngày hôm qua, từ khi Du Du nghe tin Tử Hiên nhập viện đã lo lắng không thôi, lại khóc thêm hai trận to, ban đêm thì sợ lỡ như Tử Hiên truyền hết nước biển hoặc là tỉnh lại cần gì đó, nên cô không dám chợp mắt, cho đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Cho nên dù cô mơ mơ màng màng nghe thấy giọng Tử Hiên gọi, nhưng nhất thời không phản ứng kịp, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

Tần Tử Hiên gọi vài tiếng nhưng không nghe ai trả lời, anh liền không gọi nữa. Trong phòng bệnh an tĩnh, truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều của cô gái, Tần Tử Hiên chợt thấy nhịp tim mình tăng nhanh, đột nhiên có một ý nghĩ nào đó xẹt ngang qua đầu rồi vụt mất, tay run run đưa ra cạnh giường, khẽ chạm tới một mái tóc mềm mượt, lần này giọng Tần Tử Hiên thêm chút chần chờ, run rẩy, gần như là thì thầm: "Du Du?"

Nhưng Hạ Du Du lại nghe thấy.

Hạ Du Du mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú được phóng đại lên của Tần Tử Hiên, vẫn gầy gò tiều tụy như cũ, nhưng bởi vì ngủ được một giấc yên ổn nên sắc mặt đã không còn trắng bệch như hôm qua.  

Hạ Du Du biết rõ Tần Tử Hiên không nhìn thấy, nhưng vẫn nở một nụ cười tươi vui thường ngày: "Tử Hiên, chào buổi sáng!"

Tần Tử Hiên chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ mới vừa nãy của mình như ngừng lại, hồi lâu sau mới tỉnh lại từ cơn mơ: "Du Du? Là em thật sao, Du Du?"

Hạ Du Du càng cười tươi hơn: "Tử Hiên, nếu không phải là em, thì anh nghĩ là ai?!"

Tần Tử Hiên bỗng nhiên kéo cả người Hạ Du Du vào lòng, ôm thật chặt, chặt đến nỗi giữa Hạ Du Du và anh không còn chút kẽ hở nào, Hạ Du Du cảm thấy eo mình bị anh ôm chặt đến phát đau, tư thế nửa trên giường nửa dưới ghế của mình cũng hơi kỳ cục, thế nhưng cô vẫn mặc cho Tần Tử Hiên ôm chặt mình như vậy. Qua một lúc lâu sau, cô nhận thấy vòng tay Tần Tử Hiên dần buông lỏng, đồng thời anh cũng lui người về phía sau.

Hạ Du Du đưa tay ôm ngược lại Tần Tử Hiên: "Tử Hiên, đừng đẩy em ra nữa!"

Tần Tử Hiên cơ hồ cảm thấy đáy lòng dậy sóng, nhưng vẫn nhẹ nhàng gỡ hai tay đang ôm chặt mình của Hạ Du Du ra từng chút từng chút một. Sau khi rời khỏi vòng tay của Hạ Du Du, Tần Tử Hiên chỉ cảm thấy cả cơ thể, cả trái tim mình đều trống rỗng: "Du Du, em về đi, không cần lo lắng cho anh."

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng Tần Tử Hiên phải dùng tất cả sức lực hiện có của mình để thốt ra lời. 

Nhìn Tần Tử Hiên đẩy tay mình ra, nhìn sắc mặt Tần Tử Hiên thoắt biến thành tái nhợt, nghe Tần Tử Hiên dùng giọng nói run rẩy cự tuyệt mình, trong lòng Hạ Du Du lại bắt đầu đau đớn từng cơn. Thế nhưng lần này Hạ Du Du không khóc, mà đứng thẳng trước mặt Tần Tử Hiên, nhẹ nhàng kéo tay anh: "Tử Hiên, em không đi, nếu như anh nhất quyết muốn em đi, vậy thì em......"

Hạ Du Du hơi dừng lại, Tần Tử Hiên cơ hồ không có dũng khí nghe tiếp, anh không dám nghe chính miệng cô nói: "Nếu như anh nhất quyết muốn em đi, vậy thì em sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.”  

Nhưng Hạ Du Du lại nắm chặt tay anh, nói tiếp: "Nếu như anh nhất quyết muốn em đi, vậy thì em khóc cho anh xem! Tần Tử Hiên, em sẽ khóc thật to, khóc đến khi nào anh cho em ở lại mới thôi!” 

Tần Tử Hiên sửng sốt, Hạ Du Du lại lắc lắc tay Tần Tử Hiên, mang theo một chút làm nũng và tùy hứng: "Tử Hiên, anh đừng đuổi em đi, em sẽ khóc thật đó. Tử Hiên, sao anh lại muốn đuổi em đi chứ? Tình Tâm có thể chăm sóc anh, thì sao em lại không thể? Tử Hiên, hãy xem em như em gái của anh đi, em gái chăm sóc anh trai bị bệnh là chuyện đương nhiên mà. Tử Hiên, em sẽ ở đây! Ở bên cạnh anh!” 

Dường như Tần Tử Hiên lại nhớ đến nhiều năm về trước, Hạ Du Du luôn ở bên cạnh anh, luôn miệng thân mật gọi: "Tử Hiên...... Tử Hiên......"

Chỉ là, tiếng gọi “anh trai, em gái” kia, cho dù đây chính là điều anh mong muốn, nhưng khi nghe Hạ Du Du gọi mình như vậy, trong lòng lại chua xót không thôi. 

Bây giờ Hạ Du Du mà anh ngày nhớ đêm mong đang đứng ở trước mặt. Hạ Du Du mà anh phải hao tốn hết sức lực mới nỡ đẩy ra lại muốn ở bên cạnh mình. Hạ Du Du đáng yêu hay cười nhưng cũng thích khóc của anh đang nói rằng: “Tử Hiên, em sẽ ở đây! Ở bên cạnh anh!” 

Không biết là do nỗi nhớ nhung đến tuyệt vọng đã tích tụ nhiều năm qua, hay là do đang bị bệnh nên hồ đồ, hoặc là do anh tham luyến một vòng tay ấm áp của ai đó hay không, mà Tần Tử Hiên phát hiện, cho dù anh biết rõ nên đẩy cô ra, không được ở gần cô thêm một phút một giây nào nữa, nhưng anh vẫn không cách nào đẩy cô ra được, cũng không còn hơi sức để đẩy ra. Vậy thì, hãy để anh ích kỷ một lần đi, hãy để mặc anh tự lừa mình dối người thêm một lần này nữa thôi, xem Hạ Du Du như em gái mà giữ lại ở bên cạnh mình đi......

Hạ Du Du thấy Tử Hiên im lặng hồi lâu, thì đã biết chuyện đã rồi, hoan hô một tiếng: "Tử Hiên, em biết ngay là anh sẽ đồng ý mà! Anh là tốt nhất!"

Tử Hiên cười khổ, chỉ có mình Hạ Du Du mới luôn cho rằng anh là tốt nhất, cũng chỉ có mình Hạ Du Du mới có thể khiến anh bó tay hết cách chấp nhận mọi mong muốn của cô một cách vô điều kiện mà thôi.  DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

Thật ra do học tập và làm việc ở nước ngoài nhiều năm, cũng trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, Hạ Du Du đã rèn được tính trầm ổn kín kẽ, đã không còn là cô gái nhỏ ương bướng như nhiều năm trước nữa. Nhưng mỗi lần dối diện với Tần Tử Hiên, Hạ Du Du vẫn luôn trở lại là cô bé không buồn không lo của khi xưa, cô nguyện ý làm tất thảy mọi việc chỉ để Tần Tử Hiên được vui vẻ như trước. 

Hạ Du Du thích tùy hứng giở tính trẻ con làm nũng với Tần Tử Hiên, thích nhìn thấy anh mỉm cười, cưng chiều, hay lắc đầu, bất đắc dĩ với mình.

Hạ Du Du thích nhìn thấy vẻ mặt sinh động, luôn thay đổi biểu cảm của Tần Tử Hiên khi đối mặt với cô, chứ không phải gương mặt lạnh lùng, lúc nào cũng hờ hững của anh.

Hạ Du Du thích nhìn thấy Tần Tử Hiên biểu lộ tâm trạng khi buồn vui hay giận dữ, chứ không phải vẻ mặt vô cảm, lúc nào cũng ẩn nhẫn giấu kín trong lòng của anh.

Hạ Du Du nói với Tần Tử Hiên: "Tử Hiên, hôm qua em đã gặp chú Lý rồi, chú ấy vẫn còn nhớ em đấy! Thật là vui!” 

Tần Tử Hiên cười: "Du Du vốn rất được người khác yêu mến mà!"

Hạ Du Du hừ nhẹ một tiếng: "Thế mà vẫn không chiếm được yêu mến của anh Tần đấy!” 

Tần Tử Hiên cười khổ.

Hạ Du Du không yên tâm để Tần Tử Hiên ở bệnh viện một mình, cho nên buổi tối nhất quyết đòi ở lại chăm sóc anh, dù có nói thế nào cũng không chịu về nhà, Tần Tử Hiên nhẹ giọng trách: "Du Du, đừng hồ đồ! Một nam một nữ ban đêm ở chung 1 phòng còn ra thể thống gì nữa, em cũng không được nghỉ ngơi tốt.” 

Hạ Du Du giận dữ: "Tần Tử Hiên! Anh chính là lão già phong kiến lễ giáo cổ hủ duy nhất còn sót lại trên thế gian này đấy! Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Em là em gái anh, ban đêm ở lại chăm sóc anh trai là chuyện bình thường thôi, sợ gì chứ?!” 

Sau đó dùng giọng điệu mềm mỏng hơn, nói tiếp: "Hơn nữa, Tử Hiên, anh đúng là đại gia mà, phòng bệnh của anh còn thoải mái hơn nhà của em nữa, để em ở lại hưởng thụ một chút đi. Anh định hưởng phúc một mình vậy à?!”

Tần Tử Hiên im lặng không đáp.

Trong những đêm khuya yên tĩnh, chỉ cần nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của Hạ Du Du, Tần Tử Hiên lại không mơ thấy cơn ác mộng kia nữa. Không biết đã bao lâu rồi anh mới có được giấc ngủ ngon như thế. 

Tần Tử Hiên vẫn luôn thúc giục Hạ Du Du trở về phòng làm việc của cô, công ty đang bận rộn tìm đại lý thương hiệu, hơn nữa vừa mới tiến vào phát triển trong nước, có rất nhiều việc cần xử lý, cho nên anh không muốn Hạ Du Du vì mình mà trễ nãi công việc, nhưng mỗi lần Hạ Du Du đều sẽ làm bộ đáng thương nói: "Tử Hiên, em rất đáng thương đó, mỗi ngày đều bị những việc đau đầu đó làm phiền muốn điên luôn, chẳng lẽ anh không thể để em rãnh rỗi một chút nào sao? Hơn nữa, dù em không đi làm thì chủ tịch Tần vẫn có thể nuôi em cả đời được mà?!"

Tần Tử Hiên không thể làm gì khác hơn, trong lòng lại khẽ thở dài: "Nếu có thể nuôi em cả đời được thì tốt biết bao!"

Hạ Du Du phát hiện một Tần Tử Hiên từ trước đến nay không sợ khó khăn, không sợ mệt nhọc, không sợ đổ máu, cái gì cũng không sợ lại sợ uống thuốc. Cô không khỏi cười to vui vẻ, nhớ tới lúc trước lúc nào cũng ở bên cạnh Tần Tử Hiên, mặc dù thường hay thấy chú Lý đến nhà khám bệnh cho anh, nhưng đúng là chưa từng thấy cảnh Tần Tử Hiên uống thuốc lần nào. 

Cho nên mỗi lần Tần Tử Hiên uống thuốc, Hạ Du Du đều sẽ ở bên cạnh trêu chọc: "Bạn học Tần phải nghe lời đấy, ngoan ngoãn uống thuốc nào, uống xong thì chị Hạ sẽ có thưởng, nếu không ngoan không chịu uống thuốc, chị Hạ sẽ đánh mông cho xem, ha ha......" Luôn làm Tần Tử Hiên cười khổ không thôi.

Nói tới nói lui, mỗi lần uống thuốc Hạ Du Du đều sẽ cẩn thận tự tay đưa thuốc đến miệng Tần Tử Hiên, bởi vì bệnh nhân xuất huyết dạ dày kiêng ăn đồ ngọt, cộng thêm Tần Tử Hiên vẫn còn đang trong thời gian trị bệnh, cho nên mỗi lần Tần Tử Hiên uống thuốc xong, Hạ Du Du không dám cho Tần Tử Hiên ăn kẹo, nhưng sẽ tìm một chút gì đó ngòn ngọt cho Tần Tử Hiên ngậm bớt đắng.

Tần Tử Hiên luôn cười bảo Hạ Du Du xem anh như trẻ con, nhưng một người có chứng sợ uống thuốc từ nhỏ như anh vậy mà bây giờ đều mong chờ đến lúc uống thuốc mỗi ngày, mong chờ Hạ Du Du trêu chọc mình, mong chờ đợi Hạ Du Du cẩn thận đưa thuốc vào miệng mình, mong chờ Hạ Du Du cưng chiều mình như trẻ con......

Bởi vì bây giờ Tần Tử Hiên chỉ có thể ăn một vài loại thức ăn lỏng dể tiêu hoá, vốn cũng rất đơn giản, nhưng Hạ Du Du lại xem đây là chuyện cực kì quan trọng, cô không yên tâm để người khác nấu cho anh, lại không yên lòng để Tần Tử Hiên ở bệnh viện một mình, nên mỗi ngày cô đều lên mạng nghiên cứu tất tần tật các món ăn thanh đạm, tốt cho dạ dày rồi tự mình nấu mang đến bệnh viện cho anh.

Tần Tử Hiên luôn cười bất đắc dĩ: "Du Du, anh cũng không kén ăn lắm đâu, không cần phiền phức như vậy. Nhà thiết kế thời trang đại tài của chúng ta sao lại hao tốn linh cảm vào việc nghiên cứu các món ăn chứ, không phải sẽ phí của trời sao? Đừng làm anh cảm thấy mình là tội nhân thiên cổ thế chứ.”

Hạ Du Du hung hăng trừng mắt nhìn anh, lại nhớ đến Tần Tử Hiên không nhìn thấy, liền “Hừ!” một tiếng bổ sung, sau đó chuyên tâm nghiên cứu tiếp.

Hơn nữa Hạ Du Du chỉ lo nấu ăn cho anh, tự xem nhẹ bữa ăn của mình, mỗi lần đều nhân tiện ăn cùng với anh luôn, sau khi Tần Tử Hiên biết thì có vẻ giận: "Du Du, em nên lo cho bản thân mình trước đã, em cũng đâu phải người bệnh, ăn những món này làm gì.” 

Hạ Du Du đáp trả hùng hồn: "Em muốn đồng cam cộng khổ với anh mà! Không thèm hưởng thụ món ngon một mình đâu.” 

Tần Tử Hiên chỉ cần nghe ngữ điệu đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngẩng cao đầu dõng dạc, gật gù hả hê của Hạ Du Du lúc này. Trong lòng thầm cảm thấy hạnh phúc đến muốn khóc, Du Du tốt với anh như vậy, sau này bảo anh phải buông tay thế nào đây?

Có Hạ Du Du bên cạnh, Tần Tử Hiên chưa bao giờ cảm thấy chán. Cô sẽ kể cho Tần Tử Hiên nghe những chuyện lý thú mà mình đã gặp được, kể về những khó khăn khi mới bắt đầu bước vào giới thời trang, kể về những linh cảm chợt xuất hiện trong những tác phẩm của mình.....  Die nd da nl e q uu ydo n

Hạ Du Du lên mạng tìm một vài chuyện ly kì hài hước để đọc cho anh nghe. Ví dụ như: 

"Hỏi: Ai là người vừa nghĩ đến liền muốn khóc? Đáp: Chủ nợ."

"Hỏi: Có 2 thứ không thể ăn được vào buổi tối, đó là gì? Đáp: Bữa sáng và bữa trưa.”

"Hỏi: Vế trên: Tìm việc, tìm việc tốt. Vế dưới: Tìm chồng, tìm chồng tốt. Hoành phi? Đáp: Nằm mơ."

Sau đó thì bật cười vui vẻ khi thấy một câu giới thiệu đơn giản của một bạn nam nào đó trên mạng: “Giới tính nam, nhưng không thích nữ!”......

Mỗi lần đều khiến Tần Tử Hiên dở khóc dở cười.

Có nhiều lúc, Hạ Du Du sẽ kể với Tần Tử Hiên về nội dung của vài quyển sách hay vài bộ phim mà cô yêu thích, nói về tình yêu trắc trở hay ngọt ngào, kết cục bi thảm hay hạnh phúc của nam nữ chính. Nhưng Tần Tử Hiên chưa từng nghe Hạ Du Du nhắc đến những nhớ nhung, chờ đợi, thất vọng của mình trong khoảng thời gian anh bất ngờ rời đi, cũng không nói gì đến tình cảm mà cô dành cho anh. Tần Tử Hiên không biết là vui mừng hay mất mát nữa.....

Những khi tâm trạng tốt, Hạ Du Du còn liều lĩnh mạo hiểm hát cho Tần Tử Hiên nghe, từ những ca khúc vàng thuở xưa đến các bài hát đang hot trên bảng xếp hạng. Làm cho Tần Tử Hiên hoài nghi những năm này Hạ Du Du không phải học thiết kế mà là học hát, bài hát mà Du Du hát nhiều nhất là bài 《 Dũng khí 》của Lương Tĩnh Như:

Cuối cùng thì em cũng đi đến quyết định này

Dù người khác có nói gì thì em cũng chẳng màng quan tâm

Chỉ cần anh cũng đồng ý như vậy

Em nguyện sẽ cùng anh đi đến cùng trời cuối đất

Em biết rằng mọi chuyện không hề dễ dàng. 

Trái tim em không ngừng tự thuyết phục bản thân mình. 

Chỉ sợ bỗng dưng anh nói muốn từ bỏ. 

Tình yêu thật sự cần có dũng khí 

Để đối mặt với những lời nói ác ý. 

Chỉ cần một ánh mắt khẳng định của anh

Thì tình yêu của em sẽ tràn đầy ý nghĩa. 

Cả hai ta đều cần có dũng khí 

Để tin rằng đôi ta sẽ mãi bên nhau

Dù giữa dòng người đông đúc em vẫn có thể cảm nhận được anh 

Em sẽ đặt trái tim chân thành của mình vào nơi anh

Nếu sự cố chấp ngang ngạnh của em chẳng may vô tình khiến anh tổn thương. 

Liệu anh có thể nhẹ nhàng nhắc nhở em được không? 

Tuy rằng trái tim em nóng vội, nhưng lại càng sợ mất đi anh.

Tình yêu thật sự cần có dũng khí 

Cả hai ta đều cần có dũng khí.....

Hết chương 13


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.