Editor: Mèo ™
Sau khi Trương Tình Tâm ngồi xuống, liền nói rõ ý đồ của mình: "Cô Hạ, tôi biết đến tìm cô thế này là vô cùng mạo muội, nhưng bây giờ chủ tịch Tần đang bệnh nặng phải nằm viện, lại không chịu phối hợp với bác sĩ điều trị, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là tìm đến cô Hạ đây."
Hạ Du Du vừa nghe liền đứng bật dậy: "Nhập viện? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng lắm không?! Anh ấy đang ở bệnh viện nào? Tại sao không nói sớm chứ?! Bây giờ chúng ta tới đó ngay!"
Hạ Du Du liên tục hỏi dồn, dường như đã quên mất tại sao Trương Tình Tâm lại tìm được mình? Bây giờ trong đầu cô đều là Tần Tử Hiên. Không còn đầu óc đâu để quan tâm đến chuyện khác nữa.
Trương Tình Tâm cười: "Được, bây giờ chúng ta sẽ đến đó! Nhưng mà cô Hạ nên đi xe với tôi thì tốt hơn."
Cho đến khi ngồi lên xe Trương Tình Tâm, dưới sự liên tục khuyên lơn bảo đảm của Trương Tình Tâm, Hạ Du Du mới miễn cưỡng trấn định lại, mặc dù rất lo lắng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nhận ra sự luống cuống của mình, cô không khỏi bật cười.
Quay sang nói với Trương Tình Tâm: "Cô Trương, xin lỗi, mới vừa rồi tôi mất bình tĩnh quá, hi vọng cô đừng để bụng. Tình hình của Tử Hiên bây giờ như thế nào rồi? Hơn nữa tôi cũng rất tò mò, sao cô Trương có thể tìm được tôi?...... Tử Hiên sẽ không nhờ người khác đến tìm tôi đâu."
Nhận thấy vẻ tự giễu trong câu cuối của Hạ Du Du, Trương Tình Tâm không nhịn được mà nói hết tất cả những gì mình biết cho Hạ Du Du nghe: "Cô Hạ, thật ra tôi đã biết cô từ trước rồi, thậm chí còn rất quen thuộc nữa......"
Vì vậy, qua lời kể của Trương Tình Tâm, Hạ Du Du biết được rất nhiều chuyện mà trước kia mình không biết. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Khoảng thời gian Tần Tử Hiên ở nước ngoài, Trương Tình Tâm cũng không biết rõ lắm, nhưng ngày đầu tiên được bổ nhiệm làm thư ký của Tần Tử Hiên cô liền nhận được nhiệm vụ từ anh, bảo cô phải lưu ý tất cả mọi tin tức liên quan đến Hạ Du Du, tất cả, không bỏ sót điều gì dù là nhỏ nhất.
Tất cả các buổi trình diễn thời trang của Hạ Du Du, Tần Tử Hiên đều sắp xếp thời gian bay đến Pháp tham dự, chỉ là Tần Tử Hiên không thấy được cô rạng ngời trên sàn diễn, mà Hạ Du Du cũng không thấy được Tần Tử Hiên ngồi lẫn giữa đám người bên dưới.
Sinh nhật hàng năm của Tần Tử Hiên, một chủ tịch hội đồng quản trị luôn nghiêm túc làm việc không ngơi nghỉ lại cả ngày vắng bóng tại công ty, không nhận bất cứ cuộc điện thoại nào, cho dù là việc quan trọng đến mấy, ngày hôm sau, vẻ mặt anh tiều tụy trông thấy.
Sau khi biết tin Hạ Du Du về nước, Tần Tử Hiên ngày ngày ngồi ngẩn người trước máy tính, lại bất chợt quyết định tham dự buổi triển lãm tranh lần đó.
Sau khi gặp mặt Hạ Du Du hôm đó, Tần Tử Hiên cũng không về cùng Trương Tình Tâm, mà một mình ở lại quán coffee cho đến khi đóng cửa.
Sau lần đó, mỗi ngày Tần Tử Hiên đều liều mạng vùi đầu vào công việc, cho dù Trương Tình Tâm đến công ty sớm thế nào, tan làm trễ thế nào cũng luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Tần Tử Hiên trong phòng làm việc. Trương Tình Tâm không biết Tần Tử Hiên có từng nghỉ ngơi chút nào hay không.
Tần Tử Hiên biết Hạ Du Du vừa ý một căn nhà nhưng lại bị người khác thuê trước, liền bảo Trương Tình Tâm tìm chủ nhà, ra giá gấp đôi để thuê lại, nhưng chủ nhà là một người giữ chữ tín, đã cho người khác thuê rồi thì sẽ không tuỳ tiện huỷ hợp đồng. Tần Tử Hiên lại bảo Trương Tình Tâm tìm hiểu về người thuê nhà đó, nhưng người đó vừa ra nước ngoài công tác, Tần Tử Hiên đành phải gọi điện thoại, gửi email thương lượng với người đó về việc muốn thuê lại căn nhà trước thời hạn hết hợp đồng, người thuê nhà đó trả lời rằng không muốn từ bỏ thứ mình yêu thích. Ngày hôm sau, Tần Tử Hiên tự mình bay ra nước ngoài tìm gặp, lại bởi vì người đó bận việc chưa về, nên anh đứng trước cửa chờ cả một đêm, hành động của anh đã khiến người thuê nhà cảm động, quyết định nhường căn nhà đó lại. Sau khi về nước, anh đến tìm chủ nhà, thương lượng thuyết phục rất lâu, dùng gấp 3 giá tiền để bồi thường, nhờ chủ nhà bán rẻ căn nhà đó cho Hạ Du Du, và quan trọng là chủ nhà phải giữ bí mật với cô.
Tần Tử Hiên còn nhờ Trương Tình Tâm lúc nào cũng phải lưu ý đến Hạ Du Du, cô làm gì, cô gặp phải phiền phức gì phải báo lại với anh, anh sẽ lần lượt nghĩ hết biện pháp giải quyết, giúp đỡ cô.
Sau khi Hạ Du Du dời đến phòng làm việc, mỗi ngày Tần Tử Hiên tan làm về nhà sẽ bảo tài xế đưa mình đến gần phòng làm việc của cô, không cần bất cứ ai ở bên cạnh. Có một hôm, Trương Tình Tâm tò mò nên đi theo từ xa, cô thấy Tần Tử Hiên cứ im lặng đứng đó, ánh mắt nhìn về hướng căn nhà nhỏ, mãi cho đến hừng sáng hôm sau. Diễễnđàànlêêquýýđôôn
......
Có lẽ là do làm việc cật lực, không chú ý nghỉ ngơi trong thời gian dài, có lẽ là do hàng đêm đứng bên ngoài phòng làm việc của cô hứng gió rét, nên sức khoẻ vốn đã không tốt của Tần Tử Hiên dần tệ hơn, gần đây anh thường ho khan, bị sốt nhẹ, vậy mà cũng không thèm đến bệnh viện, cũng không chịu nghỉ ngơi, anh vẫn cứ luôn làm theo ý mình.
Sáng sớm vài ngày trước, bởi vì Trương Tình Tâm thấy Tần Tử Hiên ho khan phát sốt ngày càng nghiêm trọng, nên cô không yên lòng, muốn đến công ty sớm một chút xem sao, lại phát hiện Tần Tử Hiên đang nằm ngất dưới đất, cơ thể cuộn cong lại, sắc mặt trắng bệch, miệng và mũi anh còn đang chảy máu, mà bên cạnh còn lăn lóc 3 chai rượu vang rỗng.
Lúc ấy Trương Tình Tâm bị dọa sợ phát khiếp, vội vàng gọi điện thoại cấp cứu. Vừa đến bệnh viện, Tần Tử Hiên được đưa đến phòng cấp cứu ngay, sau khi chẩn trị bác sĩ cho biết, anh bị sốt cao kéo dài dẫn đến viêm phổi, bởi vì ăn uống không theo quy luật, chịu mệt nhọc trong thời gian dài, còn uống một lượng lớn rượu vang, dẫn đến xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, hơn nữa nghe nói dạ dày Tần Tử Hiên vẫn luôn không tốt, trước đó đã bị xuất huyết dạ dày vài lần, tình huống lần này là đặc biệt nghiêm trọng!
Nhưng lúc đó, Trương Tình Tâm cũng không biết phải tìm ai ký tên lên giấy cho phép phẫu thuật, chỉ có thể nơm nớp lo sợ tự ký tên mình. Thật vất vả Tần Tử Hiên mới thoát khỏi nguy hiểm, lại bắt đầu sốt cao không ngừng, hơn nữa cho dù đang sốt mê man, anh vẫn cau chặt mày khó chịu. Đợi đến khi hết sốt rồi, sau khi tỉnh táo rồi, anh lại bắt đầu mất ngủ, phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được, đã vậy còn không muốn phối hợp với bác sĩ điều trị, cự tuyệt luôn cả hộ lý săn sóc mình, từ đầu đến cuối bệnh tình không hề chuyển biến tốt.
Tần Tử Hiên đột ngột nhập viện, khiến cho công ty xáo trộn hết cả lên, rất nhiều chuyện quan trọng mà không có ai phê duyệt xử lý, Trương Tình Tâm hết vào bệnh viện lại chạy đến công ty, khổ không thể tả, nhưng lại không biết tìm ai để giúp đỡ.
Trong lúc Tần Tử Hiên mê man, Trương Tình Tâm vô tình nghe thấy anh thì thầm gọi tên Hạ Du Du, lúc này cô mới nhớ tới Hạ Du Du. Cho dù không biết quan hệ của hai người ra sao, nhưng trực giác cho cô biết, có lẽ sau khi báo cho Hạ Du Du biết, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Đến trước cửa bệnh viện, Trương Tình Tâm nói với Hạ Du Du lời cuối: "Cô Hạ, mặc dù chủ tịch không bảo tôi báo cho cô biết, nhưng tôi tin rằng, người mà anh ấy muốn gặp nhất chính là cô!"
Lúc xuống xe, Hạ Du Du rất chân thành gật đầu với Trương Tình Tâm: "Tình Tâm, sau này gọi tôi là Du Du là được rồi. Vô cùng cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã chăm sóc Tử Hiên bấy lâu nay, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này, cảm ơn cô đã làm rất nhiều việc cho tôi và Tử Hiên......"
Hạ Du Du xoay người chạy nhanh vào bệnh viện, Trương Tình Tâm vất vả mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều, trong lòng thầm chúc: "Hi vọng chủ tịch Tần có thể hạnh phúc!"
Hạ Du Du đi qua hành lang bệnh viện, tới trước phòng bệnh Tần Tử Hiên, đặt tay lên tay nắm cửa, dũng khí chợt biến đi đâu mất, cũng không biết cô đứng đó bao lâu, cho đến khi một y tá đi ngang qua, nhẹ giọng hỏi thăm: "Cô tới thăm anh Tần đúng không? Anh Tần vừa mới truyền thuốc nên ngủ rồi. Hay là hôm khác cô lại tới vậy?”
Hạ Du Du nhất thời không biết trả lời thế nào, cô y tá không kềm được, lại nói thêm vài câu: "Cô có phải là bạn của anh Tần không? Ngoài cô Trương ra thì tôi không thấy có ai khác đến thăm cả, dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng có ích gì đâu, thật đáng thương, hay là cô vào trong với anh ấy một lát đi, hiếm lắm mới có người đến thăm mà.”
Hạ Du Du vừa nghe đã muốn khóc...... Cô cảm kích gật đầu với y tá: "Tôi vào trong thăm anh ấy một lát, sẽ không làm phiền anh ấy nghỉ ngơi đâu." Cô y tá cười cười rời đi.
Hạ Du Du hít sâu một hơi, cuối cùng mở cửa phòng tiến vào, nhưng chỉ vừa nhìn lướt qua, Hạ Du Du đã lệ hoen ướt mi, phòng bệnh của Tần Tử Hiên là phòng đặc biệt có cơ sở vật chất tốt nhất bệnh viện, căn phòng rộng rãi sáng ngời, ga giường và chăn cùng một màu trắng sạch sẽ, vật dụng được bày trí đầy đủ không khác gì nhà ở.
Nhưng trong lòng Hạ Du Du lại dâng lên cảm xúc bi thương, nhớ tới câu nói lúc nãy cùa y tá kia: "Dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng có ích gì đâu, thật đáng thương.". Dù nơi đây có bày trí ấm áp thoải mái thế nào đi nữa thì Tần Tử Hiên cũng không thể nhìn thấy, dù nơi đây giống một ngôi nhà thì đã sao, Tần Tử Hiên đã không còn nhà từ lâu rồi......
Tần Tử Hiên im lặng nằm trên giường bệnh, còn gầy hơn cả lần trước cô gặp anh, sắc mặt trắng bệch không chút máu, đầu vô lực tựa lên gối, chai nước truyền treo trên đầu giường nhìn thật nhức mắt, chất lỏng lạnh lẽo rơi theo đường ống từng giọt từng giọt một, truyền đến bàn tay tím bầm đầy vết kim tiêm của anh, cho dù đang ngủ thiếp đi, nhưng đôi mày vẫn luôn nhíu chặt lại. Die nd da nl e q uu ydo n
Hạ Du Du nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy kia, đau lòng không nói nên lời.
Có lẽ là gặp ác mộng, Tần Tử Hiên bắt đầu khẽ động, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, chân mày càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt hoảng loạn khổ sở, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, Hạ Du Du kề sát lại gần lắng nghe, lại nghe được những lời không ngờ tới: "Du Du, anh xin lỗi, Du Du, đừng đi......"
Hạ Du Du tan nát cõi lòng, nước mắt không kềm chế được nữa, không ngừng rơi xuống ga giường, biến mất.
Hạ Du Du hơi cúi người, một tay nắm lấy bàn tay phải lạnh lẽo đang cắm ống truyền dịch của Tần Tử Hiên, một tay khẽ vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt của anh, dịu dàng nói nhỏ: "Tử Hiên, em ở đây, em sẽ không đi đâu hết......"
Sau đó thật thần kì, Tần Tử Hiên như nghe thấy được lời cô nói mà từ từ thả lỏng, an lòng chìm vào giấc ngủ......
Trong mơ Tần Tử Hiên đã gặp được Hạ Du Du, đây là giấc mơ vẫn luôn lặp đi lặp lại của anh, bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi, khi anh rời khỏi Hạ Du Du để trốn chạy. Trong mơ, Hạ Du Du đang dần dần rời xa khỏi anh, hơn nữa anh còn nghe thấy tiếng cô khóc, cho dù là đang mơ, nhưng anh cũng thấy đau lòng đến chết chết đi sống lại, anh rất muốn chạy đến bên cô, nhưng làm cách nào cũng không đuổi theo kịp. Bỗng dưng, toàn bộ ánh sáng chợt tắt, anh bị bao trùm trong bóng tối đáng sợ, trong nháy mắt đã không thấy Hạ Du Du đâu nữa, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng chỉ càng vô ích, anh không thể làm gì khác hơn là tuyệt vọng gào lên: “Du Du, anh xin lỗi, Du Du, đừng đi......"
Tần Tử Hiên cho rằng mình sẽ chìm trong nỗi đau xé lòng này mãi, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa, nhưng hình như anh nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà mình nhung nhớ bấy lâu nay: "Tử Hiên, em ở đây, em sẽ không đi đâu hết......"
Đó là lần đầu tiên Tần Tử Hiên cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp lại như xưa sau bao nhiêu năm đau khổ dày vò, khi nghe thấy Hạ Du Du nói: "Tử Hiên, em ở đây!" Trong lòng Tần Tử Hiên như có mưa rào giữa sa mạc, anh dần dần thả lỏng, mong rằng giấc mơ này vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại......
Lần này Tần Tử Hiên ngủ rất lâu, trong lòng anh cảm thấy an tâm chưa từng có. Đến giữa chừng, có bác sĩ đến thăm khám bệnh. Vừa nhìn thấy Hạ Du Du, hai người đều sững sờ, vị bác sĩ đó mới chần chờ gọi dò: "Du Du? Hạ Du Du!"
Hạ Du Du cười: "Là con đây, chú Lý."
Bác sĩ Lý đã trên 50 tuổi cũng cười đáp lại, ngay sau đó vẻ mặt liền nghiêm lại: "Du Du, chú có chuyện muốn nói với con."
Hạ Du Du gật đầu đồng ý, cùng rời khỏi phòng bệnh với chú Lý, đi tới phòng làm việc của bác sĩ Lý, chính xác mà nói phải là phòng làm việc của viện trưởng Lý.
Nguyên do Hạ Du Du biết viện trưởng Lý là bởi vì chú Lý là bạn tốt của cha mẹ Tần Tử Hiên, cũng là bác sĩ gia đình của Tần Tử Hiên. Sau khi Hạ Du Du quen biết Tần Tử Hiên, mỗi ngày đều dính lấy anh, cộng thêm tính tình Hạ Du Du rất hoạt bát đáng yêu, cho nên viện trưởng Lý rất thích cô.
"Chú Lý, đã lâu không gặp, con rất nhớ chú! Đã nhiều năm như vậy mà chú không già đi chút nào, vậy mà lúc nãy chú suýt không nhận ra con.” Bất ngờ gặp lại một vị trưởng bối đã từng quen thuộc, vả lại cũng rất yêu thương mình nên cô không khỏi cảm thấy thân thiết, không nhịn được mà bắt đầu làm nũng như hồi còn nhỏ.
Viện trưởng Lý hiền từ vuốt tóc Hạ Du Du, cười ha ha nói: "Chú Lý đã già rồi, nhưng tại Du Du của chúng ta lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp, nên chú Lý nhất thời không nhận ra ngay. Đã lâu rồi không gặp, cuộc sống của con thế nào, vẫn tốt chứ?”
"Tốt ạ, mọi chuyện đều rất thuận lợi, còn chú thì sao?"
Viện trưởng Lý bắt đầu than thở: "Chú cũng khá ổn, nhưng Tử Hiên thì không ổn chút nào!"
Hạ Du Du trầm mặc.
Viện trưởng Lý nhìn Hạ Du Du với vẻ mặt hiền từ: "Du Du, chú không biết tại sao năm đó Tử Hiên lại đột nhiên bỏ đi, nhưng chú nghĩ nguyên nhân hẵn là có liên quan đến con!”
"Không phải đâu chú Lý! Khi anh ấy bỏ đi, người anh ấy không luyến tiếc nhất chính là cháu!" Hạ Du Du không nhịn được phản bác.
Viện trưởng Lý khẽ thở dài, nói tiếp: "Tử Hiên là người mà chú chăm sóc từ nhỏ tới lớn, kể từ sau khi mẹ mình qua đời, cháu ấy như biến thành người khác, tự nhốt mình vào thế giới cô độc tịch mịch, không có một người bạn nào, dù là bất cứ ai, cũng không làm cháu ấy nở được một nụ cười.
Cho đến khi con xuất hiện, Du Du, chú rất vui vì nhờ con mà Tử Hiên đã dần dần thay đổi tốt hơn, một lần nữa trở lại trường học, nụ cười lại xuất hiện trên môi, tất cả mọi người đều biết con quan trọng thế nào trong lòng Tử Hiên, mặc dù chú không biết lý do vì sao năm đó cháu ấy lại bỏ đi, nhưng chú dám chắc rằng, trong lòng Tử Hiên còn thấy khó chịu hơn cả cháu.
Cháu cũng biết, Tử Hiên chỉ còn một người thân duy nhất là ba mình, nhưng ông ấy cũng không ở bên cạnh cháu ấy, cho dù Tử Hiên chưa bao giờ chịu nhận bất cứ quan tâm nào từ ba mình.
Sau khi Tử Hiên trở về nước thì đã vào bệnh viện rất nhiều lần, tình trạng bệnh mỗi lần đều rất xấu, lần này càng kỳ lạ hơn, bị sốt cao cũng không biết tự chăm sóc mình, để bị di chứng thành viêm phổi, nghiêm trọng hơn còn bị xuất huyết dạ dày nữa. [1]
Chính cháu ấy cũng tự biết mình bị loét dạ dày nghiêm trọng đến mức nào, cũng vì căn bệnh này mà bị đưa vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà còn không biết chú ý! Không biết nói với cháu ấy như thế nào mới thấm nổi, bị loét dạ dày nhất định phải chú ý điều trị, ăn uống có quy luật, nghỉ ngơi đầy đủ, giữ tinh thần lạc quan vui vẻ, cai thuốc kiêng rượu. Nhưng cháu ấy thì giỏi rồi, một chữ cũng không thèm nghe, muốn làm gì thì làm đó, lại còn uống rượu nữa chứ!
Nếu như không được phát hiện sớm, nói không chừng lần này cháu ấy đã tự dâng mạng mình cho diêm vương rồi. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Chú không biết những năm này Tử Hiên đã trải qua thế nào, nhưng mới hai mươi tám tuổi, mắt vốn đã mù, lại còn hành hạ cơ thể mình thành như vậy, tính tình thì cố chấp không ai bằng, bất cứ ai khuyên bảo cũng không chịu nghe.
Chú vẫn luôn xem Tử Hiên như con trai ruột của mình, nhìn thấy nó như vậy, thật khiến người khác đau lòng!
Du Du, hôm nay chú gặp được cháu, thật sự là rất vui, cháu vốn là cô bé ngoan, ai gặp cũng thích cũng mến, hơn nữa, nếu trên đời này còn tồn tại một người khiến Tử Hiên nghe lời, vậy người đó không ai khác ngoài cháu, chỉ có thể là cháu thôi!
Cho nên Du Du, chú Lý nhờ cháu, cũng thay cha của Tử Hiên nhờ cháu, hãy chăm sóc tốt cho Tử Hiên!"
Du Du vốn đã khóc cạn nước mắt lúc ở phòng bệnh Tử Hiên, giờ lại không kềm được mà khóc như mưa một lần nữa, viện trưởng Lý cũng đỏ hồng vành mắt......
Hết chương 12
[1] Xuất huyết dạ dày là hệ quả của bệnh viêm loét dạ dày gây nên. Khi bệnh viêm loét dạ dày không được chữa trị kịp thời, các vết viêm loét ở dạ dày gây tổn thương rất nghiêm trọng đến các tế bào ở thành dạ dày khiến dạ dày bị chảy máu ( xuất huyết dạ dày). Đây là hiện tượng vô cùng nguy hiểm do xảy ra ở bên trong dạ dày nên rất khó để cầm máu, nhẹ thì gây đay đớn, nặng có thể khiến tử vong do bệnh nhân bị mất quá nhiều máu mà không cầm lại được. Chính vì thế để tránh xảy ra tình trạng này người bệnh nên thực hiện chế độ ăn kiêng và điều trị bệnh ngay từ khi mới phát hiện ra mình bị đau dạ dày hay viêm loét dạ dày.