Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 379: Anh muốn nhanh một chút nhưng lại không gấp được : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 379: Anh muốn nhanh một chút nhưng lại không gấp được




“Có hẹn sao?”

Vừa thấy cô nói, Âu Dương Hải liền không nhịn được nghĩ lung tung.

“Không phải.” Bùi Hiển Hiển chớp mắt: “Lâu lắm rồi tôi không được nghỉ ngơi, muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Một mình à?”

“Ừm.” Bùi Hiển Hiển buồn khổ nhìn thời gian, lúc này còn ai có thể đi dạo phố cùng cô được chứ?

“Tôi đi cùng cô.”

Bùi Hiển Hiển trừng lớn mắt, không thể tin được sửng sốt một hồi, một giây sao lại không ngừng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn bị người khác bao vây.”

Âu Dương Hải vừa đứng dậy liền quay người, nhíu mày nhìn cô: “Cô muốn né tránh tôi sao? Đi dạo phố với tôi rất khó khăn ư? Hay là, cô cảm thấy tôi không tốt như Tống Như nên muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi?”

“... Anh và chị tiểu Như không thể so sánh với nhau.”

“Sao không thể so sánh? Cô ghét tôi đến vậy à?” Âu Dương Hải nói rồi bước qua.

Bùi Hiển Hiển không ngờ đến cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ lại phát triển theo hướng này. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, vì sao một người đàn ông đã ba mươi tuổi lại không có chút ổn trọng nên có như những người cùng tuổi!

Hỏi một câu thật sự rất ngây thơ...

“Tôi muốn đi mua chút đồ dùng hằng ngày, thuận tiện xem một bộ phim, nếu anh đi cùng cũng không tiện lắm.”

“Không có gì không tiện cả, tôi vẫn còn một tay có thể giúp cô xách đồ. Mặt khác, tôi sẽ ngụy trang thật tốt, không để người khác nhận ra đâu.”

Mười phút sau, Âu Dương Hải gắn thêm bộ râu giả, đội tóc giả và đeo lên một cặp kính cận, đứng trước mặt Bùi Hiển Hiển: “Như này đã được chưa?”

Bùi Hiển Hiển vẫn vô cùng lo lắng: “Lỡ như có chó săn nhận ra, ngày mai lại viết bậy bạ lên báo thì phải làm sao?”

Âu Dương Hải trầm mặc.

“Vậy cô đi đi.” Anh tháo tóc giả ra, cảm xúc suy sụp.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Bùi Hiển Hiển cơ hồ là chạy chối chết, vì cô không nghĩ ra vì sao cảm xúc của Âu Dương Hải lại biến động lớn như vậy!

Vài phút sau, Dương Gia Cửu nhận được một cuộc điện thoại vô cùng sầu muộn.

“Tống Như đâu?”

Dương Gia Cửu nhíu mày, xem ra bên kia tiến triển rất không thuận lợi, vì thế anh đưa điện thoại cho Tống Như, dùng khẩu hình nói ra tên của Âu Dương Hải.

Tống Như gật đầu, nhận điện thoại.

“Trợ lý của cô có phải một người bình thường không? Sao lại ngốc đến vậy?”

Tống Như bị giọng điệu của anh chọc cười, xem ra Bùi Hiển Hiển hoàn toàn chưa thấy dụng ý của Âu Dương Hải vẫn luôn một mực trốn tránh...

“Hiển Hiển là một cô gái rất thông mình, chỉ là đối với chuyện tình cảm không để tâm lắm. Nếu như anh thật sự muốn trở thành bạn của cô ấy, có lẽ phải để lộ ra một mặt yếu đuối của mình để cô ấy nảy sinh lòng đồng tình.”

“Thân phận của anh bày ra đó lại còn mang bộ dáng lạnh lùng cao cao tại thượng thì đương nhiên cô ấy sẽ sợ, sẽ khiếp đảm rồi.”

“Dù sao cô ấy cũng không thể nghĩ đến dụng ý của anh... cho nên, đừng quá nóng vội, phải từ từ, để cô ấy nhìn thấy sự chân thành của anh.”

“Cậu ấy? Vẫn luôn không biết chữ ‘chậm’ viết như thế nào.” Dương Gia Cửu ở bên cạnh cong môi cười: “Con người cậu ấy luôn thích làm ẩu, có lẽ kết hôn chớp nhoáng là hợp với cậu ấy nhất. Ngày đầu gặp gỡ, ngày thứ hai liền đăng ký kết hôn, mâu thuẫn nhất của cậu ấy chính là quá trình theo khuôn phép cũ.”

Âu Dương Hải nghe thấy những lời này vô cùng rõ ràng, trực tiếp cúp máy.

Tính của anh quả thực là như vậy, không thích kéo dài, dường như mỗi lần gặp Bùi Hiển Hiển anh đều có một nỗi xúc động muốn lập tức tỏ tình. Nếu không phải thật sự sợ đến bạn bè cũng không làm được thì anh đã làm như vậy từ lâu rồi!

Vì sao, vừa nhìn thấy Bùi Hiển Hiển, anh lại trở nên do dự không quyết đoán như vậy...

Lòng đồng tình?

Âu Dương Hải dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc làm thế nào mới tính là từ từ đây?

Người ta đều là người hâm mộ theo đuổi thần tượng khó, đến anh hoàn toàn ngược lại, anh là ảnh đế cấp bậc lại đi theo đuổi một cô trợ lý nhỏ, có mất giá quá không?

...

Dưới sự chuẩn bị chiêng trống rùm beng ầm ĩ thì công tác ghi hình bộ phim “Đồng lúa mạch ” cũng đã làm xong.

Tạm thời Tống Như đẩy lùi tất cả lịch trình, chuyên tâm nghiên cứu đọc kịch bản, cũng đi theo thầy giáo hình thể không ngừng học tập. Lúc này, bộ phim “Mảnh vỡ ký ức” đã được chiếu, làm nữ chính bộ phim nhựa đầu tiên sau khi cô làm lại, hơn nữa lại là tác phẩm đầu tay do Dương Gia Cửu chắp bút làm biên kịch, với Tống Như mà nói, bộ phim này có ý nghĩ vô cùng quan trọng.

“Thời gian phát sóng theo dự đoán đã định vào mùa hè tháng bảy này, đến khi đó, em cũng phải đến tham gia vào hoạt động tuyên truyền.”

“Được!” Tống Như cười gật đầu: “Đúng rồi! Em nghe nói Đại Thiên nhận được giấy báo danh của Tống Kiệt rồi, cậu ấy muốn tham gia thực tập sinh lần này?”

“Ừm, thành tích vòng đầu hình như còn không tệ. Bây giờ cậu ấy đã có nghệ danh là Hạo Dịch, xem ra cậu ấy và người chị là em quật cường như nhau, đều muốn dựa vào bản thân để thành công.”

“Vậy anh hãy rèn luyện cậu ấy thật tốt, nhưng không được mở cửa sau đâu đấy...”

“Em biết, anh luôn rất nghiêm túc với công việc, anh cũng nghiêm khắc với em như vậy, đừng nói là cậu ấy.” Dương Gia Cửu ôm Tống Như vào lòng: “Anh biết em lo lắng cậu ấy sẽ phải chịu khổ ở giới giải trí, cũng sợ cậu ấy một bước lên trời sẽ kiêu ngạo nhưng anh và Rick đã từng nghe cậu ấy hát thử, quả thực giọng rất hay, rất cuốn hút cho nên em đừng lo lắng nữa.”

“Ừm... em cũng sẽ cố gắng hết sức để “Đồng lúa mạch ” có kết quả tốt!”

“So với những thứ kia, anh càng hy vọng em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, dù rằng đề tài bộ phim này rất đặc biệt, khi quay cũng sẽ có những động tác nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.”

Dương Gia Cửu vừa nói vừa dựa sát vào Tống Như, hôn lên môi cô.

“Âu Dương Hải muốn đưa Bùi Hiển Hiển đi, phía bên chị Hy cũng vừa cưới chuẩn bị có thai, chọn trợ lý cho em, anh vẫn đang suy nghĩ.”

“Anh xem rồi làm là được rồi.” Cô tin tưởng mắt nhìn Dương Gia Cửu, hơn nữa cô cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với trợ lý.

Nếu như không phải vì có một người có thể giúp sắp xếp lo liệu cuộc sống để cô có thể tập trung tinh thần quay phim, cô thậm chí còn không cần trợ lý.

“Anh rất muốn lúc nào cũng được ở bên em...”

“Đạo diễn và nam diễn số một đều là người anh quen biết, yên tâm đi, em sẽ liên hệ với anh bất cứ lúc nào, người đại diện Dương.”

Dương Gia Cửu cúi đầu kéo Tống Như vào lòng sát hơn.

“Anh không nhịn được lo lắng cho em, sợ em sẽ xảy ra chuyện, không có em bên cạnh, ngày tháng của anh thật sự rất khó khăn.” Giọng Dương Gia Cửu rất trầm thấp: “Anh vừa có thời gian sẽ đến đoàn làm phim thăm em.”

Tống Như thật hết cách với anh, chỉ đành cười nói: “Phía mẹ bên kia, anh cũng thay người lo lắng rồi, còn có tiểu Kiệt...”

“Chuyện anh nên làm thôi, anh là chồng em, những chuyện này em không nói, anh cũng sẽ làm tốt.”

Mà thời gian này, Tống Như đều không xuất hiện trước công chúng, những người hâm mộ không nhịn được bắt đầu tò mò về hướng đi của cô, dồn dập để lại tin nhắn dưới trang cá nhân của Dương Gia Cửu.

“Vì sao dạo này không thấy tiểu Như của chúng ta xuất hiện, không phải là hai người đang dự định có con đấy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.