Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 362: Nhân vật bị đổi : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 362: Nhân vật bị đổi




Tình thế không ngừng phát triển, tổ đạo diễn vẫn luôn phải chịp áp lực bên phía nhà sản xuất, bên phía nhà sản xuất vô cùng để ý đến những lời đồn kia.

Một ngày sau, đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại.

“Chuyện này nhất định phải có kết quả, chúng tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ phim được quay thuận lợi, biện pháp giải quyết nhanh nhất chính là đổi Tống Như.”

“Một vai nữ phụ, rất nhiều người có thể diễn, chúng tôi đã chọn được người, ngày mai sẽ đưa tin đến đoàn làm phim.”

Đạo diễn sửng sốt một chút: “Nhưng mà, bộ phim đã khai mạc, cứ thay người như vậy, có phải không tốt lắm không?”

Nguyên nhân lớn nhất khiến đạo diễn khó xử chính là quan hệ của Tống Như và Dương Gia Cửu.

“Có gì không tốt! Ngộ nhỡ thật sự bởi vì cô ta dẫn đến doanh thu phòng vé tụt dốc, thậm chí khiến chúng tôi phải đền tiền, trách nhiệm này ông gánh chịu được không? Ông có biết mời Âu Dương Hải khó khăn đến mức nào không! Tôi không thể trơ mắt nhìn tiền của tôi đổ sông đổ biển.”

“Nhưng mà về phía tổng giám đốc Dương...” Đạo Diễn sốt ruột vò đầu, một mặt ông ta không biết giải thích thế nào với Dương Gia Cửu, một mặt Tống Như đúng là một diễn viên rất xuất sắc, còn có ai diễn nhân vật này tốt hơn cô sao?

“Những chuyện kia chúng tôi sẽ giải quyết, ông cứ quay phim thật tốt cho tôi!”

Đạo diễn rơi vào đường cùng chỉ có thể đồng ý, rất nhanh bên phía nhà sản xuất gọi điện thoại đến chỗ Trần Viễn.

Dương Gia Cửu nhìn Tống Như nghỉ ngơi bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.

“Ừm, tôi là Dương Gia Cửu.”

“Tổng giám đốc Dương, tôi là Tiểu Trần, anh nhớ không? Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau... Chuyện kia, sức khỏe bà Dương thế nào rồi? Nếu cần chuyển viện, chúng tôi có thể lập tức đưa xe đến.” Đối phương vừa mở miệng là đủ loại lấy lòng và thăm dò.

“Tổng giám đốc Trần có chuyện gì có thể nói thẳng.”

“Là như vậy, bộ phim này là do công ty chúng tôi đầu tư, mời được bà Dương tham gia diễn là vinh dự của chúng tôi, nhưng mà... bây giờ bên ngoài lời đồn lan truyền ghê gớm như vậy, mà địa điểm quay phim cũng rất vất vả, nếu không cứ cho bà Dương nghỉ ngơi một khoảng thời gian, có lẽ bộ phim tiếp theo sẽ có nhân vật tốt hơn...”

“Chúng ta thương lượng một chút, cho người khác đến diễn nhân vật này, anh thấy thế nào?”

Cho nên, kết luận cũng chỉ là muốn đổi Tống Như.

“Anh gọi cuộc điện thoại này cho tôi nói lên anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi đúng không?” Giọng nói của Dương Gia Cửu lộ ra nguy hiểm, đôi mắt mang đầy hơi lạnh xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Xem ra lúc trước anh giữ bí mật quan hệ với Âu Dương Hải là một quyết định chính xác.

Bọn họ muốn đổi Tống Như? Có thể.

Vậy thì nhân tiện tìm một nam chính mới là được rồi.

“Chuyện này... Lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác, tôi cam đoan nếu có nhân vật thích hợp với bà Dương, tôi sẽ liên lạc đầu tiên với ngài.”

“Tôi biết rồi.” Dương Gia Cửu lạnh giọng cúp điện thoại.

Có Đại Thiên, loại phim gì mà Tống Như không lấy được chứ?

Nếu đã muốn đổi người, vậy phải chuẩn bị tốt nhận hậu quả.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Tuấn thở phào nhẹ nhõm, cười đắc ý: “Có thể coi là tiễn được tai tinh này đi rồi, diễn viên của Đại Thiên thì sao chứ? Còn không phải vẫn phải nghe lời của nhà sản xuất sao?

“Tổng giám đốc thật sự đồng ý với bọn họ sao?”

Trần Viễn nhíu mày, anh ta cảm thấy chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, lấy tính tình của tổng giám đốc nhà anh ta...

Có thể đối phương cảm thấy con đường thay người quá dễ dàng, mới có thể tự mình chui vào trong miệng cọp như vậy.

Dương Gia Cửu khẽ ho khan một tiếng nhìn Trần Viễn một cái, Trần Viễn lập tức im lặng.

Bên phía nhà sản xuất sẽ có cân nhắc hợp tình hợp lý như này, nhưng chỉ vì tin đồn mà đổi diễn viên, lại đúng lúc trong thời gian trùng hợp như vậy, khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Được, có thể cho bọn họ thay người...

Nếu Tống Như không diễn, vậy bộ phim này cũng không cần phải quay nữa.

Dương Gia Cửu giơ đồng hồ lên xem, quay người gõ cửa phòng bệnh Âu Dương Hải.

“Tổng giám đốc Dương...” Bùi Hiểu Hiểu mở cửa nhìn thấy Dương Gia Cửu.

“Cô đi ăn bữa sáng chút đi, tôi có mấy lời muốn nói với Âu Dương Hải.” Dương Gia Cửu nhỏ giọng nói.

“Được.”

Bùi Hiểu Hiểu gật đầu, im lặng đi ra khỏi phòng bệnh.

Âu Dương Hải trên giường bệnh nhíu mày lại: “Ai cho anh sai bảo người của tôi?”

“Bên phía nhà sản xuất yêu cầu đổi Tống Như, vì vậy... anh cũng rời khỏi đi.” Dương Gia Cửu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Xưa nay anh không đùa kiểu này, Âu Dương Hải nghe thấy thì khẽ gật đầu: “Biết rồi.”

Bắt nạt người trong nhà bọn họ, đương nhiên anh ta sẽ không ngồi chờ chết, cho dù anh ta thích nhân vật này thế nào, cũng biết bằng tính khí của Dương Gia Cửu, anh còn kiên trì diễn, bộ phim này cũng không có cơ hội phát sáng.

Bên phía nhà sản xuất não bị úng rồi sao?

Muốn ra vẻ với Đại Thiên thì nên cân nhắc sức nặng của mình một chút.

Dương Gia Cửu là người đàn ông cưng chiều vợ như vậy, làm sao có thể mặc kệ bọn họ ức hiếp Tống Như?

...

Ngày mới vừa bắt đầu, trên dưới nhà họ Tống đều xôn xao lên.

Vì hôm nay là ngày ông cụ Tống xuất viện, ai cũng không dám lỗ mãng.

“Ông nội, đã chuẩn bị xong bữa sáng, đều là món ăn người thích ăn nhất, là chúng con đặc biệt chuẩn bị cho người.” Tống Nhu đỡ ông Tống khẽ nói.

“Ông nội, con...” Tống Kiệt bên cạnh đi đến, vừa mở miệng đã bị Tống Nhu cắt ngang rồi.

“Tống Kiệt, ông nội vừa về nhà, có chuyện gì thì sau này nói.” Tống Nhu liếc nhìn cậu ta một cái, ngăn anh ta nói cho ông cụ Tống chuyện liên quan đến Tống Như!

Nhưng mà ông cụ Tống cũng không phải là một người dễ lừa.

Ông ta chống gậy, đứng ngay tại chỗ, giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tống Kiệt ho khan một tiếng, đánh giá vẻ mặt của Tống Nhu, mặc dù bây giờ có lời đồn, nhưng Đại Thiên không bác bỏ tin đồn, vẫn nên chờ mọt chút đi.

Tống Kiệt im lặng, trong lòng mẹ Tống khẽ động.

Bà liền vội vàng đi đến ngăn cản ông cụ Tống: “Cha, con có lời muốn nói!”

Ông cụ Tống nhìn bà một chút, ánh mắt trầm xuống.

Mẹ Tống không để ý ngăn cản của chồng Tống Nhu, xông đến trước mặt ông cụ Tống: “Con ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy, không phải là người không có chừng mực, nếu như hôm nay vì chính con, con sẽ không nói một chữ, nhưng vì con gái con, con không nhịn được!”

“Trước đó con muốn đi bệnh viện tìm ngài, nhưng đều bị vợ chồng bọn chúng cản lại, hết cách rồi, mới chỉ có thể nói dưới trường hợp ngày hôm nay.”

Ông cụ Tống nhìn Tống Nhu bên cạnh một cái gật đầu nói với mẹ Tống: “Chuyện gì?”

“Tiểu Như quay phim ở đoàn làm phim bị thương, bây giờ không có chút tin tức nào, có thể thật sự...” Mẹ Tống nói, hốc mắt đỏ lên.

“Cái gì! Chuyện lớn như vậy tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết!” Ông cụ Tống vô cùng kích động.

“Ông nội, người đừng kích động...” Tống Nhu vội vàng đi lên đỡ ông cụ Tống ngồi xuống: “Con đã phái người đi điều tra, chuyện không nghiêm trọng như vậy, cô ấy chỉ bị thương nhẹ một chút.”

“Cô đi điều tra? Bây giờ tất cả mọi người đều không tra được gì, sao cô lại tra được? Thậm chí tôi còn sai người đến Đại Thiên nghe ngóng cũng không có tin tức liên quan, cô vẫn luôn xem thường người trong giới diễn xuất, làm sao có thể có tin tức nhanh như vậy?” Cảm xúc của mẹ Tống càng thêm kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.