Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 345: Vén bỏ mây mù : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 345: Vén bỏ mây mù




Ông cụ Tống thất kinh.

“Tôi không ngờ sẽ dùng phương thức này để gặp các người, tất cả đều do cách người ép.”

“Các người căn bản không coi cô ấy là người thân, bây giờ, cô ấy đã là vợ của tôi, cái thân phận tiểu thư của nNhà họ Tống các người, cô ấy không cần.”

“Xin các người từ trọng! Tránh xa vợ tôi ra một chút.”

“Nếu có người không biết tự lượng sức mình ở sau lưng tôi giở trò, vậy tôi cũng không khách sáo đâu.” Nói xong, Dương Gia Cửu đỡ Tống Như ra ngoài.

Người ở nNhà họ Tống định ngăn lại thì bị vệ sĩ của anh ngăn cản.

Bọn họ bảo vệ vợ chồng anh từ trong phòng khách đến lúc ra ngoài cửa lớn.

Quản gia và người làm ở nNhà họ Tống chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.

Ông cụ Tống tức giận gõ cây quải trượng, cho dù thế nào ông cũng không ngờ rằng chuyện sẽ đi đến nước này, mà từ giờ phút này trở đi, ông không những mất đi cơ hội trả lại cho Tống Như, mà mối quan hệ giữa hai ông cháu bọn họ cũng không còn cách nào cứu vãn.

“Tiểu Như, sao đến chuyện kết hôn cũng không nói với người nhà một câu? Chuyện bọn họ kết hô, Dương gia có biết không?” Ba Tống kinh ngạc lắc đầu.

Mẹ Tống lúc này khôi phục lại trạng thái ban đầu, còn biểu lộ ra sự châm chọc: “Mệnh con gái tôi tốt hơn tôi, có mắt nhìn người hơn tôi, gả cho một người đàn ông có thể bảo vệ cho con bé.”

“Sau này sẽ không giống như người mẹ vô năng của nó chịu sự khinh thường của người khác.”

Em này, em nói gì vậy?” Ba Tống quay sang nói với mẹ Tống: “Bà đừng làm cho chuyện trở nên phức tạp hơn nữa, bà thấy còn chưa đủ loạn hay sao?”

Mẹ Tống không để ý đến ba Tống, mà cười lạnh đi vào phòng ngủ.

Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bà có thể đứng thẳng người, là nhờ con gái bà thay bà trút cục tức này.

Cả nhà Nhà họ Tống vừa nhìn thấy một cảnhban nãy, Tống Nhu tức giận đến đỉnh điểm, Dương Gia Cửu vậy mà cưới Tống Như?

Tống Trình không có hứng thú gì với những tranh đấu này, nhưng Tống Kiệt ở bên cạnh đã hưng phấn: “Anh hai, em không nhìn nhầm chứ? Người đó thực sự là boss tập đoàn Đại Thiên Đại Thiên sao.”

“Em định làm gì?”

“Em đương nhiên là muốn ra đĩa hát rồi! Có mối quan hệ như vậy, chắc chắn...”

“Em dẹp ngay cái ý định đó đi, ông sẽ đánh gãy chân em.”

“Vậy thì sao? Dương Gia Cửu bây giờ là anh rể của em!” Tống Kiệt lập tức lấy điện thoại, tìm tin tức liên quan đế Dương Gia Cửu.

....

Dương Gia Cửu luôn ôm lấy cô, không chịu buông tay, anh thấp giọng: “Là anh không tốt, anh đến muộn, khiến em phải chịu uất ức.”

Tống Như cố gắng khống chế không để mắt mắt rơi xuống, lắc đầu: “Không trách anh, là tự em muốn đi, anh đừng đem hết trách nhiệm đổ lên đầu bản thân.”

“Để em đau lòng, rơi nước mắt, tất cả đều là lỗi của anh.” Dương Gia Cửu rất tự trách: “Hôm nay anh đã nói rõ rồi. Sau này em là người của Dương gia, không có quan hệ gì với cái nhà đó nữa cả.”

“Dạ.”

Tống Như cụp mắt, nước mắt rơi xuống, vô cùng cảm động.

Cô không cách nào chọn xuất thân của mình...chuyện xảy ra hôm nay, cô thật sự bất lực.

“Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng.”

Dương Gia Cửu giúp cô lau nướng mắt. Dịu dàng an ủi cô.

“Gia Cửu, em muốn quay lại đoàn làm phim, quay nốt cảnh cuối, em không muốn vì cá nhân mình mà cảnh hưởng đến tiền độ của đoàn.”

“Được, việc em muốn làm, anh đều làm cùng em.” Đây chính là sự cưng chiều sủng ái đơn giản và đơn thuần nhất mà anh dành cho cô, anh sẽ mãi bên cạnh cô cho dù là ở đâu.

Dương Gia Cửu và Tống Như đi đến đoàn làm phim, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Tống Như, bao gồm cả Hàn Nhất, mọi gười đều đang đợi Tống Như quay về diễn nốt cảnh cuối cùng.

Nhìn thấy Tống Như xuất hiện, Hàn Nhất lập tức cười: “Tôi biết cô nhất định sẽ đến, một người diễn viên giỏi, cho dù gặp phải bất kì khó khăn gì cũng sẽ vẫn có trách nhiệm với công việc của mình, có cô tham gia tôi tin bộ độ hoan nghênh của bộ phim này càng cao.

Tống Như cười, Hàn Nhất gật đầu, sau đó lập tức đi trang điểm thay quần áo.

Những người khác cũng rất mong chờ phân cảnh cuối cùng của phim.

Trong kịch bản, phân cảnh này nữ chính sẽ kết thúc mọi sự điên cuồng của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nữ chính ngồi trong phòng rất an tĩnh, cô đã ngừng khóc, mở rèm ra, gió bên ngoài thổi vào mái tóc cô.

Tống Như rất nhập vai, cô diễn hai vai mình, bộc lộ biểu cảm giải thoát tất cả, diễn xuất của cô đạt đến mức độ caonhất.

Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó gật đầu: “Ok!”

Tuy vừa mới ở nNhà họ Tống về, cô chịu rất nhiều đả kích, nhưng cô sẽ không để những điều đó ảnh hưởng đến công việc của mình.

“Chúc mừng Tống Như đã hoàn thành xuất sắc!”

“Rất xuất sắc! Mọi người vất vả rồi!”

Người trong đoàn làm phim vây quanh cô, tất cả đều rất vui mừng, bộ phim này từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đã trải qua rất bão tố, giả sử nếu không phải là Tống Như, bọn họ sẽ rất khó có thể thấy được diễn xuất tuyệt vời như vậy.

“Tống Như, cô thật giỏi!” Bieber Bieber đạo diễn đi đến trước mặt Tống Như, ôm cô một cái: “Đây sẽ là bộ phim khiến tôi rất kiêu hãnh.”

“Cảm ơn anh đạo diễn, có thể nhận được sự đánh giá như vậy từ anh là vinh hạnh của tôi.” Tống Như lễ phép đáp.

“Tống Như, diễn xuất của cô cực kì tuyệt vời, nhất định có thể đạt được danh hiệu ảnh hậu.”

Tống Như chỉ là muốn diễn tốt phần của mình, hoàn thành tâm nguyện của Dương Gia Cửu, về việc có được danh hiệu ảnh hậu hay không, đối với cô mà nói không có nghĩa lí gì.

“Được rồi, mọi người đừng bao quanh Tống Như nữa, Dương Tổng đang đợi cô ấy!” Có người nhắc nhở, lúc này mọi người nhìn thấy Dương Gia Cửu ôm bó hoa tươi đứng ở bên ngoài.

Tống Như nhìn thấy anh, đôi mắt dịu dàng như nước.

Cô không hề đợi anh đến gần cô, mà chủ động đi đến bên anh.

“Em chính là nữ chính duy nhất.”

Dương Gia Cửu đem hoa tặng cho Tống Như, sau đó ôm cô vào òng, thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn.

Những người xung quan đều vỗ tay, Tống Như kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô chầm chậm nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn của anh.

Cho đến khi anh cảm thấy đủ mới buông cô ra: “Chúc mừng em, bà Dương.”

“Dương Tổng, lúc nào mới nhận được tin vui từ hai người đây!” Có người hỏi.

Bỏi vì Dương Gia Cửu ôm hoa hồng đến, có phải định hôm nay sẽ cầu hôn với Tống Như không?

Tống Như chỉ cười, có thể sau khi hoàn thành công việc chia sẻ với Dương Gia Cửu, cô thật sự rất hạnh phúc.

“Mọi người muốn tin vui gì?” Dương Gia Cửu hiếm có đáp lại lời trêu đùa của mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.