Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 342: Ai cũng có thể, tống như thì không thể : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 342: Ai cũng có thể, tống như thì không thể




“Không sao rồi...đều đã qua rồi.”

Tống Như bất chấp mọi thứ ôm lấy anh, đó cũng là lúc cô nhận ra người đàn ông này quan trọng với cô như thế nào. Trước sự chọn lựa, anh luôn là câu trả lời duy nhất.

“Gia Cửu...”

“Anh đây.”

“Đối với em, anh là người quan trọng nhất trên thế giới.” Nước mắt Tống Như không ngừng rơi.

“Anh biết.” Dương Gia Cửu đau lòng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô và ôm cô chặt hơn: “Đối với anh, em cũng như vậy.”

Tống Như nhắm mắt lại, chầm chậm sắp xếp những suy nghĩ của mình.

Cho đến khi họ ôm nhau một lúc lâu, Dương Gia Cửu từ từ buông cô ra: “Chúng ta về thôi, nói cho anh nghe cuộc nói chuyện vừa nãy.”

“Vâng.”

Dương Gia Cửu ôm lấy vai Tống Như, trong lòng có rất nhiều ý kiến về ông Tống, chuyện gì có thể đưa ông ta tới, tại sao muốn ức hiếp Tống Như?

Cho dù là những người bề trên trong nhà họ Tống cũng không thể khiến Tống Như buồn đến rơi lệ.

Dương Gia Cửu vỗ về Tống Như một lúc lâu, những ưu tư của cô mới từ từ dịu xuống, hai người nằm trên giường ôm lấy nhau, màn đêm từ từ buông xuống.

“Anh đã nói với đoàn làm phim rồi, hoãn lại cảnh phim hôm nay của em, cho nên hôm nay em nghỉ ngơi đi.”

Tống Như nằm trong vòng tay anh, đầu gối lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập con tim của anh và lắc lắc đầu: “Em đã trở lại bình thường rồi, nghỉ ngơi một chút là có thể đi quay phim.”

“Ừ, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn,bất kể em làm gì, anh đều ủng hộ em.” Dương Gia Cửu sẽ không ép buộc cô làm bất cứ điều gì, bởi vì sau khi nghe cuộc nói chuyện của cô với cụ Tống, anh chợt nhận ra rằng từ nhỏ tới lớn Tống Như đã phải chịu biết bao sự tủi thân và đau khổ.

Ở nhà họ Tống, cô phải chịu đựng nhiều áp lực như thế, không chỉ người trong gia đình tạo áp lực cho cô, mà cô còn có cảm giác tự mình áy náy...

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh cảm thấy đau lòng.

Vì vậy, bất kể Tống Như muốn làm gì, anh đều ủng hộ cô vô điều kiện.

...

Đêm nay, sau khi ông Tống trở về nhà, ông trông rất mệt mỏi và ngất đi trước bữa tối.

Trên dưới nhà họ Tống đều rất lo lắng, ngay lập tức mời bác sĩ gia đình đến, Tống Nhu luôn bận rộn, mãi cho đến sau khi tình trạng sức khỏe của ông Tống ổn định trở lại, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Chặn thư ký ở hành lang lại và hỏi: “Hôm nay ông đi ra ngoài sao? Ông đã đi đâu? Tại sao vừa trở về lại bị bệnh?”

“Việc này...” Thư ký không biết có nên nói ra hay không.

“Cô là thư ký của ông, cô nên biết rằng đối với nhà họ Tống, ông quan trọng như thế nào, bệnh của ông lâu nay cần được tĩnh dưỡng, không thể nổi giận!” Tống Nhu lo lắng nói.

“Chủ tịch đã đến gặp cô Tống Như.” Thư ký không hề giấu giếm.

Tống Nhu sững người: “Cái gì?” Móng tay cô siết chặt lòng bàn tay, tại sao ông lại đi gặp cô ta? Không phải ông đã đuổi Tống Như ra khỏi nhà rồi sao? Ông còn nói rằng ông sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa mà?

“Không thể nào! Cô ta đã cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Tống, là ông nội đích thân đuổi cô ta ra khỏi nhà.”

Thư ký lắc đầu: “Dẫu sao thì cô ta cũng là máu mủ ruột thịt...Trước kia Chủ tịch lại yêu thương cô ta như thế, làm sao có thể mãi mãi sẽ không gặp lại cô ta.”

Tống Nhu không thể kiềm chề được nữa, mặc kệ thư ký và quay người bước vào phòng mình, bổ nhào lên giường khóc lóc không thôi. Cô đã cố gắng nhiều như vậy rồi, tại sao ông lại không nhìn thấy mặt tốt của cô?

Phải bằng mọi cách giữ lại một người đã bị đuổi ra khỏi nhà sao?

Cô rốt cuộc có chỗ nào không bằng Tống Như! Từ đầu đến cuối, Tống Như đều là người thừa kế đầu tiên trong trái tim của ông Tống...

Tuy nhiên, cô ta là đứa trẻ do tiểu tam sinh ra, cô ta không có tư cách!

“Ông, tại sao ông nhất định phải dồn ép cháu trở thành một người xấu?”

Cô không thể để cho Tống Như có cơ hội quay lại nhà họ Tống, ông đã yêu thương cô ta như thế thì hãy để cho khoảng cách giữa Tống Như và nhà họ Tống cách xa ra một chút! Xa đến nỗi mà cô ta mãi mãi không thể quay lại.

...

Hai tiếng sau.

Tống Như mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi trên trường quay, quanh quẩn một chỗ...Cảnh phim này, nữ chính chính thức được chẩn đoán có vấn đề về tinh thần, cô vật lộn giữa sự điên loạn và tỉnh táo.

Mỗi y tá đi ngang qua cô đều nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.

Tống Như bỗng nhiên nhìn thấy đồng hồ treo trên tường, giống hệt với thời gian năm đó cô mất đi đứa con. Tất cả những hồi ức đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô chạy điên cuồng trên hành lang và hét to.

Cho đến khi toàn thân mất hết sức lực và quỳ xuống đất.

Nước mắt chảy dài trên gò má, nhưng khóe miệng cô lại nở một nụ cười thất vọng.

“Hóa ra tất cả đều là giấc mơ.”

“Tôi đang giày vò bản thân và những người khác.” Nói xong, cô lau khô những giọt lệ nơi khóe mắt, quay người và bình tĩnh bước đến phòng bệnh của mình.

Cuối cùng, người khiến cô thoát khỏi cơn ác mộng đó lại chính là bản thân cô.

“Cắt!” Phó đạo diễn Trương hét lên, sau đó anh nói chuyện với đạo diễn Bieber và nói với Tống Như: “Thật hoàn hảo, có thể kết thúc công việc rồi.”

Quay phim xong rồi, nhưng Tống Như vẫn đứng đó bất động.

Dương Gia Cửu vội vã bước qua và khoác áo khoác cho cô: “Kết thúc rồi.”

Tống Như vừa xúc động vừa phấn khích: “Ngày mai là cảnh phim cuối cùng, phải không?”

“Ừ, ngày mai là xong rồi.” Dương Gia Cửu ôm cô đi ra ngoài: “Hôm nay em mệt rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi.”

“Gia Cửu, anh có nhớ những gì anh đã hứa với em không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi, một chữ cũng không quên.”

Tống Như nghiêng đầu nhìn bên mặt của Dương Gia Cửu, một vị tổng tài cấp cao lại muốn đưa cô đi quay phim, còn luôn luôn chờ đợi bên cạnh cô, anh ấy là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho cô.

Anh thực sự yêu cô, có phải không?

Hơn nữa, anh cũng thực sự xứng đáng với sự tin tưởng và trả công của cô.

Dương Gia Cửu sớm đã chuẩn bị công khai với báo chí về tin tức kết hôn của họ, chỉ chờ đợi giây phút họ đồng ý.

Chỉ là lúc này, có một tin tức ngoài ý muốn được công khai trước tin tức kết hôn của họ.

“Sốc! Tống Như lại là con riêng nhà quyền thế sao?”

“Danh tính thật sự của Tống Như, hoàn toàn được tiết lộ! Đứa con gái của tiểu tam bị đuổi ra khỏi nhà.”

Bùi Hiển Hiển sau khi xem những tin tức này đã đánh thức Tống Như và cho Tống Như xem tất cả những tin tức mà cô thu thập được.

Đại Thiên cũng bắt đầu công việc quan hệ xã hội, bất kì tin tức nào về Tống Như đều được thay thế. Nhưng dù cho Đại Thiên có nhanh đến mấy thì danh tính của Tống Như vẫn dần dần bị lan truyền ra ngoài.

Nhiều người nghĩ rằng đây chỉ là một số người đang hãm hại cô mà thôi.

Nhưng phản ứng của Đại Thiên lại không phủ nhận điều này, mà gắng sức che giấu, cũng từ phương diện nào đó đã chứng minh rằng Tống Như thực sự là con gái của tiểu tam.

Vì vậy...

“Tiết lộ này có gì tốt, showbiz luôn luôn rối loạn!”

“Con gái của tiểu tam, lớn lên có thể cũng trở thành tiểu tam phá hoại gia đình người khác?”

Cho dù có bao nhiêu người hãm hại cô trước đây, Tống Như đều có thể không quan tâm, bởi vì đó đều là những lời chỉ trích vô cớ, nhưng lần này thì khác, những người biết được bí mật này chỉ có thể là người trong nhà họ Tống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.