Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 167: Nợ cô một phần lãng mạn to lớn nhất : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 167: Nợ cô một phần lãng mạn to lớn nhất




Cô không hối hận vì sự lựa chọn của chính mình, coi như lại tới một lần, cô cũng sẽ làm như vậy.

Trương Vân ở bên kia cũng đã xem trực tiếp, sau khi đem được em trai của chị Hy trở về, quan hệ của cô với Oatlets sẽ trở nên như đi trên băng mỏng, khiêu chiến chân chính mới vừa bắt đầu.

Cô dám đánh người, lại là người quan trọng, liền không sợ Trương Vân trả thù.

Cô vừa đi vào biệt thự, liền bị Dương Gia Cửu đi tới kéo vào trong lồng ngực:”Cực khổ cho em rồi."

Ôm ấp dịu dàng khiến người ta mê đắm, Tống Như mỉm cười tựa ở bả vai anh:”Tại sao không nói?"

Cô rõ ràng đem quyền quyết định giao cho anh, cũng đã chuẩn bị thừa nhận bất cứ lúc nào, cô chính là Mợ chủ Dương mà phụ nữ trên toàn thế giới ghen tỵ.

"Đây là một lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau, anh sẽ không nhịn nữa."

Anh yêu chiều hôn bờ môi cô, cọ xát một chút, tiếp theo sau đó chặn ngang ôm lấy cô, đi vào phòng ngủ:”Vợ của anh ở trên ti vi đẹp như vậy, anh làm sao làm sao lại không muốn nói cho mọi người em là người phụ nữ của anh!”

Nhưng mà anh không có làm như vậy...

Tống Như còn cần thời gian, còn cần trả giá cố gắng rất nhiều mới có thể đi đến bên cạnh anh.

"Hôm nay anh ở trên truyền hình của em công khai trò chuyện, có phải có chút mạo hiểm hay không? Có lẽ sẽ có người nghe được ra giọng nói của anh."

Dương Gia Cửu chậm rãi cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm như biển khơi hiện ra ánh sáng ôn nhu, chỉ có khi đối mặt với Tống Như, anh mới biến thành một người đàn ông bình thường yêu thương vợ, mà không phải tổng Giám đốc Dương cao cao tại thượng.

"Vậy thì càng tốt... Anh cũng không muốn chờ nữa, anh biết em cũng cũng không hy vọng anh cứ như vậy công khai, sẽ có cơ hội, rồi sẽ có cơ hội." Anh sở dĩ không nói ra, còn có do khác, anh phải cho Tống Như một nghi thức công khai lãng mạn càng thêm long trọng.

Cô không phải là người phụ nữ anh qua loa lấy về nhà, mà là trân bảo cả đời muốn thương yêu.

Tống Như tựa ở ngực của anh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, người đàn ông này thật hiểu cô, thật nhường nhịn cô, hơn nữa tôn trọng cô.

Có thể có được một người yêu tri kỷ như vậy, là phúc phận của cô.

...

Ngụy Lãng vẫn luôn ở trong phòng làm việc của Trương Vân không hề rời đi, hai người xem đi xem lại phỏng vấn ngày hôm nay, hy vọng có thể tìm được chút gì đó để thừa cơ lợi dụng.

"Cô ta kín kẽ không một lỗ hổng, khiến người ta tìm không ra chỗ chui vào, duy nhất có thể còn nghi vấn chính là cô ta từng thẳng thắn với công ty, cô ta có người yêu, bây giờ lại cùng một người đàn ông thần bí như có quan hệ không rõ."

Mặt Trương Vân lộ vẻ lạnh lẽo:”Nhưng mà cô ta không thừa nhận..."

"Cô ta là nghệ sĩ của Oatlets, chỉ cần chúng ta phái người cẩn thận nhìn chằm chằm cô ta, còn sợ không tìm được chứng cứ sao?" Ngụy Lãng bây giờ cũng cảm thấy chuyện càng ngày càng thú vị.

Anh ta nghĩ từng bước một vạch trần ngụy trang của Tống Như, để cho thế giới biết rõ khuôn mặt thật của cô.

"Được, chuyện này giao cho anh, phái người cẩn thận đi thăm dò, bắt được tình yêu của Tống Như, nói cho tất cả mọi người cô ta một chân đạp hai thuyền!" Trương Vân dừng lại một chút:”Tôi sẽ phái người điều tra chuyện của chị Hy với Trần Viễn, đến cùng bọn họ có phải là thật chưa lập gia đình haky hông!"

"Cái kia, công việc của Tống Như còn phải tiếp tục tạm dừng sao?"

Trương Vân hít sâu một hơi:”Tuần sau ở Paris có tuần lễ thời trang, để cho Tống Như công khai lộ diện đi, nói cho quần chúng là Oatlets chúng ta không có đóng băng cô ta, còn muốn hạ thấp lòng cảnh giác của cô ta, như vậy mới có thể nắm giữ chứng cứ!"

Trương Vân không hổ là người có kinh nghiệm lâu năm trong giới, làm chuyện đến gọn gàng nhanh chóng.

Cô ta còn đang muốn nói điều gì, Tiêu Dịch Trạch đã gọi điện tới, yêu cầu các cô thả em trai của chị Hy ra, Trương Vân kìm nén lửa giận, để cho Ngụy Lãng đem người đưa trở lại.

Không nghĩ tới cô lại bị Tống Như hãm hại.

Chuyện đến nước này, cô ta cũng sẽ không lại nương tay, một diễn viên nho nhỏ mà thôi, còn có thể làm nên chuyện gì?

Ngụy Lãng nhìn thấy khuôn mặt tức giận tái nhợt của Trương Vân, cười lạnh suy nghĩ, sau này con đường của Tống Như chỉ sợ càng khó đi, không những bên ngoài có người ghen tỵ với cô, ngay cả bên trong Oatlets cũng đều nhìn cô không hợp mắt.

Lúc anh ta đưa em trai của chị Hy đi qua, không dấu vết nói mấy câu.

"Tổng Giám đốc Trương của chúng tôi thật ra rất muốn giúp cậu ra mắt, tuổi này của cậu cũng sẽ không ảnh hưởng học tập, nhưng chị của cậu lại tới tìm chúng tôi, nói nhất định không thể để cho cậu ra mắt."

"Chị của cậu vì giúp Tống Như làm việc, làm người tình của kẻ khác.”

"Nếu như cậu có cơ hội hãy khuyên nhủ cô ấy, bằng không cuộc đời của cô ấy có thể đều sẽ bị Tống Như phá huỷ."

Tiểu Kiệt ở phía sau toà nghe, tức giận cực kỳ.

Sau đó, Ngụy Lãng tới nơi hẹn gặp mặt với Tống Như, anh ta vỗ vỗ vai tiểu Kiệt:”Tổng Giám đốc Trương là có ý tốt, nhưng mà các cô thật quá không biết điều."

Tống Như để cho Tiêu Dịch Trạch đem người mang lên xe, nhìn về phía Ngụy Lãng:”Tổng Giám đốc Trương đối với tiết mục của toi có hài lòng không?"

"Cô nói xem? Tống Như, cô chớ quá mức, cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ là chính cô thôi, tổng Giám đốc Trương sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, sắp xếp cho cô tuần sau tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, cô đã như nguyện cướp được tài nguyên trong tay Hà Văn.”

Tống Như hơi híp mắt lại, nhìn theo Ngụy Lãng rời đi.

Cô không tin Trương Vân sẽ tốt bụng như vậy.

Sau khi lên xe, Tiêu Dịch Trạch cũng tỏ ý chuyện này rất kỳ lạ:”Trước kia cơ hội như thế vẫn luôn là Hà Văn được đi, Trương Vân đột nhiên đổi cô đi... Cô ta sẽ rộng rãi như vậy cấp tài nguyên cho cô sao?"

Tống Như lắc lắc đầu:”Đi một bước nhìn một bước đi."

Nếu là đồ của cô, ai cũng không cướp đi được.

Sau khi bọn họ đem tiểu Kiệt đưa trở về, liền rời đi.

Trần Viễn cũng còn ở nhà chị Hy, anh muốn nhìn thấy tiểu Kiệt bình an trở về mới rời khỏi.

"Em có sao không? Bọn họ có bắt nạt em không?” Chị Hy khẩn trương lôi kéo tiểu Kiệt, vừa đau lòng lại vui vẻ.

"Em không có chuyện gì..." Tiểu Kiệt liếc Trần Viễn bên cạnh một cái, lôi kéo chị Hy nói:”Chị, trễ tới như vậy, đừng để đàn ông ở trong nhà."

Trần Viễn không biết tiểu Kiệt làm sao lại tràn ngập địch ý với anh như vậy, chẳng qua bây giờ quả thật có chút muộn.

"Tiểu Kiệt, sao em lại nói chuyện cùng khách như vậy?"

"Quả thật cũng đã muộn rồi, anh đi trước, các em nghỉ ngơi đi."

Chị Hy lúng túng cười, tiễn Trần Viễn đi, vừa quay đầu lại liền thấy tiểu Kiệt đang nhìn chằm chằm cô:”Em biết hết rồi, là chị nói với tổng Giám đốc Trương, kiên quyết phản đối không cho em ra mắt, chị, chính chị cũng là người ở trong giới diễn viên, tại sao không cho em ra mắt làm minh tinh!"

"Chị..." Chị Hy không biết nên giải thích với cậu như thế nào, chỉ có thể sâu kín nói:”Em hiểu lầm rồi, giới diễn viên không phải đơn giản như em tưởng tượng đâu, như chuyện lần này Trương Vân gọi em tới cũng không phải muốn bồi dưỡng em, mà là dùng em để bắt ép chị hại Tống Như, nếu Tống Như không vì chúng ta ra mặt, bây giờ em còn không biết sẽ như thế nào đâu "

"Đừng gạt em!"

"Rõ ràng là các chị ích kỷ, ngăn cản em xuất đạo, còn có, chị vì giúp Tống Như làm tình nhân cho người khác, lại không chịu vì em mà lót đường, em hận chị!"

Tiểu Kiệt hô lên, xoay người chạy vào gian phòng, đem mình khóa lại.

Chị Hy đứng trong phòng khách ngẩn ra.

Cô không biết giải thích làm sao cho em trai của mình những âm mưu tính toán trong giới diễn viên, nếu như tiểu Kiệt thật muốn vào giới diễn viên, cô sao có thể ngăn cậu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.