Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 155: Trương Vân,Cô Sẽ Hối Hận : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 155: Trương Vân,Cô Sẽ Hối Hận




“Anh ta muốn xem chuyện cười của tôi, lại không ngờ tới Trương Vân sẽ có kiêng kị, vì danh dự của Oatlets, cô ta sẽ không thừa nhận là cô ta mượn đề tài nói chuyện của mình.” Tống Như liếc nhìn báo mới, nụ cười trên mặt rất dịu dàng.

Tâm trạng của cô xưa nay đều không bị những lời đồn này ảnh hưởng.

“Thật ra, hôm nay cô có thể không tới gặp Trương Vân.” Tiêu Dịch Trạch cảm thấy Tống Như không cần lại đến Oatlets nếm mùi thất bại.

“Trương Vân muốn gặp tôi, tôi đương nhiên phải tới.” Tống Như thả tạp chí xuống.

“Cô có lời muốn nói với Trương Vân sao?” Tiêu Dịch Trạch cân nhắc ý tứ của Tống Như.

“Cũng không phải, tôi muốn thấy lúc cô ta hối hận, sẽ lộ ra vẻ mặt gì.” Tống Như nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ, từ tốn nói.

Tiêu Dịch Trạch gật đầu, mặc kệ thế nào, anh ta đều tin tưởng phán đoán của Tống Như.

Nếu như cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể ký hợp đồng với công ty chồng mình.

Mà không phải ở đây khổ sở giãy giụa.

Rất nhanh, xe lái vào bãi đỗ xe Oatlets.

Một nhóm phóng viên như là đã sớm nhận được tin tức, nhìn thấy xe Tống Như, xông tới như ong vỡ tổ, có điều có Tiêu Dịch Trạch và chị Hy che chở Tống Như, cô an toàn đi vào cửa lớn Oatlets.

Thư ký của Trương Vân đưa bọn họ tới phòng họp, đây là sắp xếp của Trương Vân.

Chỉ là trong phòng họp không chỉ có một mình cô ta, Hà Văn và Lý Hiểu Đồng đều có mặt.

Lần này, những sao nữ có trọng lượng nhất Oatlets đều đến đông đủ, lúc Tống Như xuất hiện, Lý Hiểu Đồng nhìn cô một cái, nhưng vướng những người khác ở đây, không đứng dậy chào hỏi Tống Như.

Tống Như nhận ra được, cô ấy không có ác ý.

Còn những người khác, thì không biết thế nào.

Bối cảnh của Lý Hiểu Đồng rất thần bí, nhưng cô ấy là con lai, nên khuôn mặt lập thể, rất có góc độ, cũng bởi vì tính cách nhanh nhẹn đơn thuần mà ở trong ngành nhân khí rất mạnh, Oatlets có thể có ngày hôm nay, cô ấy bỏ ra khá nhiều công sức.

Mấy năm qua đã ở diễn đàn điện ảnh quốc tế bộc lộ tài năng, tương lai hoàn toàn sáng rực.

Trương Vân nhìn thấy Tống Như đi vào, không chủ động chào hỏi, mà nói thẳng: “Nếu người đã đến đông đủ, vậy liền bắt đầu đi, hôm nay mời mọi người đến, chính là muốn mọi người làm quen với nhau.”

“Còn có… Tống Như, tôi có thể khôi phục lịch trình của cô, nhưng cô nhất định phải đảm bảo với tôi, sẽ không xuất hiện bất kì sai lầm nào nữa.”

“Tôi đã làm sai điều gì?”

Tống Như không khách sáo hỏi ngược lại.

“Mỗi quyết định công ty đưa ra cũng là vì tiền đồ của mọi người, tại sao Hà Văn và Lý Hiểu Đồng có thể chấp nhận, cô lại không thể? Nếu như lúc bắt đầu cô nghe tôi, cũng sẽ không âm ĩ thành cục diện này.”

Trương Vân hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt không tốt: “Cô nghe lời một chút, mới có thể phát triển tốt hơn, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.”

Uy hiếp như vậy, rất kém cỏi.

“Theo nam diễn viên ăn cơm, là có thể phát triển tốt hơn sao?”

“Đây là vì tạo thế, phô trương sự nổi tiếng của cô.” Tống Như khiến Trương Vân cảm thấy không thể nói lý: “Tôi chẳng muốn làm phiền cô, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có còn muốn trở thành ngôi sao quốc tế nữa không?”

“Tôi muốn, nhưng không phải dựa vào cách này của cô, tôi biết hôm nay cô vì buộc tôi thỏa hiệp, cố ý mời bọn họ tới, nếu như tôi không gật đầu, liền muốn tôi lui ra, đúng không?”

Tống Như quả thực rất thông minh.

Loại thông minh này thêm vào tính cách dám nói dám làm của cô khiến Trương Vân cảm thấy áp lực.

“…Phải, tôi có ý này. Phim đã hẹn của cô đều bị tôi phân cho bọn họ, ngoài phối hợp với tôi, cô không còn đường khác để đi.”

Cô ta chắc chắn Tống Như không dám dễ dàng trở mặt với Oatlets.

Cô ta là tổng Giám đốc Oatlets, khuôn mặt này không thể vứt đi, vậy nên tất cả trách nhiệm muốn Tống Như phải chịu.

Tống Như nhàn nhạt gợi lên nụ cười, ánh mắt lấp lánh: “Tôi cá là cô sẽ hối hận vì đã nói ra câu này, Trương Vân, cô sẽ quay đầu lại cầu xin tôi.”

Lời cô vừa nói ra, Hà Văn và Lý Hiểu Đồng đều bối rối.

Tống Như thật sự không muốn lăn lộn trong giới diễn viên nữa sao? Lại nói chuyện với bà chủ của mình như vậy.

Sự tự tin của cô khiến người ta thán phục.

Trương Vân lùi ra sau ngồi trên ghế, tự nhiên bó lại tóc, khóe miệng cong lên ý cười như có như không, cô ta cảm thấy Tống Như thật sự đang nằm mơ.

Cô ta làm gì có sức mạnh làm như vậy.

Hà Văn cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có Lý Hiểu Đồng trong mắt có lo lắng, Tống Như làm như vậy, nghĩa là đóng kín đường lui của mình, cần gì chứ?

“Được, tôi mỏi mắt chờ mong.”

“Chỉ có điều phim của cô đều bị giao cho người khác, tôi vốn muốn nói chuyện lại với cô, lại dùng cách khác bồi thường cho cô, bây giờ nhìn lại, không cần nữa rồi.”

Tống Như không bởi vì những lời nói này mà lộ ra vẻ mặt bi thương, trái lại càng thêm hào hiệp đáp lại một câu: “Vậy thì chấm dứt ở đây đi, tôi về trước đây.”

“Vậy thì tốt, chúng tôi cần nói chính sự rồi.”

Trong tay Trương Vân đều là hợp đồng quảng cáo và phim vốn dĩ thuộc về Tống Như.

Tống Như không để ý đến sự châm chọc của cô ta, lúc xoay người, ít nhiều đều có chút thât vọng, cô đã từng cho rằng Oatlets đáng giá để cô cố gắng, đáng giá để cô trả giá, nhưng cách làm của Trương Vân…

Lúc cô đi ra khỏi phòng họp, Tiêu Dịch Trạch đã từ trong miệng nhân viên khác biết được những tin tức này.

“Tống Như, cô khỏe không?”

“Tôi không sao, chẳng qua là cảm thấy trò đùa này không kết thúc nhanh như vậy.” Cô có linh cảm, chuyện càng khiến người ta thất vọng còn ở phía sau.

“Từ khi đang còn ở Huy Hoàng, tôi vẫn chưa từng tổn thương người khác, nhưng kết quả thế nào?”

“Bạn bè phản bội, chồng chưa cưới từ hôn, còn đặc sắc hơn kịch bản…”

Giữa người và người, thật lòng tin tưởng khó khăn đến vậy sao?”

Tống Như tự lẩm bẩm nói, thoáng qua đem phần tâm tình bất đắc dĩ này vùi lấp ở nơi sâu xa trong đáy lòng, nói những thứ này thì có ích gì? Cô muốn kiên định con đường của mình.

“Tiêu Dịch Trạch, có lẽ sẽ liên lụy đến anh.”

Tống Như có chút xấu hổ, nếu như cô có thể như những nghệ sĩ khác nghe theo sự sắp xếp của Trương Vân, Tiêu Dịch Trạch cũng sẽ không bị kẹt ở giữa làm khó chứ?

“Cô không sai, tôi sẽ không buộc cô cúi đầu trước Trương Vân, hơn nữa tôi biết Tống Như đó sẽ không làm chuyện chưa nắm chắc.”

Tống Như dám ở văn phòng Trương Vân nói ra lời này thì nhất định có biện pháp chuyển bại thành thắng.

Bị tuyết tàng?

Bị nội bộ công ty đã ký hợp đồng phong sát?

Mặc dù tình hình bên ngoài tồi tệ như vậy, Tiêu Dịch Trạch cũng tin rằng Tống Như sẽ thoát ra khỏi vòng vây, cô sẽ không thể thua ở chuyện như vậy.

Một bên khác, Dương Gia Cửu cũng nhận được tin tức, sắc mặt anh vô cùng lạnh lùng, lộ ra tức giận cực điểm, Trần Viễn xưa nay chưa từng thấy tổng Giám đốc nhà mình có sắc mặt như vậy…

Trước khi kết hôn với Tống Như, Oatlets căn bản không được anh để vào mắt, nhưng bây giờ, nhưng bây giờ Trương Vân lại ỷ lại bà chủ của Tống Như, làm chuyện như vậy với cô, còn dám tuyết tàng cô?

Lúc trước chọn Oatlets làm bậc thang cho Tống Như, là anh sai lầm rồi.

Không ngờ…. Trương Vân lại dám dẫm đạp bảo bối anh yêu thương nhất.

Chỉ là nhìn theo góc độ khác, nếu như Tống Như bởi vì chuyện này, mà gia nhập Đại Thiên, anh cũng có thể cân nhắc để Oatlets giãy giụa mấy ngày nữa.

Tiền đồ của Oatlets thế nào, phải xem tình hình phát triển, với hiểu biết của anh đối với Tống Như, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.