Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 113: Phong ba bão táp giáng xuống : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 113: Phong ba bão táp giáng xuống




Giả sử hôm nay ông không có gặp Tống Như, thì bây giờ nghe mấy câu ngông cuồng tự đại này của Chúc Thanh Hà sẽ không có buồn cười như vậy.

Vì nể mặt Trương Vân và Oatlets, cũng bởi vì có người khác ở đây nên Đạo diễn Trương chỉ cười một cái, ông không thèm để ý Chúc Thanh Hà nữa, liền sải bước đi ra khỏi đó.

Chúc Thanh Hà hậm hực một tiếng, đắc ý nói: “Thấy chưa, Đạo diễn Trương cũng tán đồng cách nghĩ của tôi đó.”

Tống Như?

Cho dù cô có quen biết với người của Giải Trí Đại Thiên thì đã làm sao? Giải Trí Đại Thiên cũng không có ký hợp đồng với cô đấy thôi, sớm muộn gì cô cũng sẽ biến mất hoàn toàn ra khỏi giới giải trí này thôi.

Chúc Thanh Hà vốn dĩ không biết được nội tình bên trong, trong khi cô ta còn ở đây dương dương tự đắc thì một trận phong ba bão táp đã sắp sửa giáng xuống.

…..

Sau khi về nhà, Tống Như thấy Dương Gia Cửu đã về rồi.

Thấy anh đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, nên cô cũng không muốn quấy rầy anh, cô cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra chuẩn bị vào nhà bếp nấu cơm, thì nhìn thấy trên bàn ăn đã bày sẵn một bàn đồ ăn ngon miệng, cô ngửi mùi hương đồ ăn, hôm nay quả thật đói chết rồi.

“Ăn thôi.” Dương Gia Cửu đi tới ôm lấy eo cô: “Không biết khi nào em mới về, mới làm xong thôi.”

“Cảm ơn…” Trong lòng Tống Như rất cảm động, được anh yêu thương chiều chuộng thế này chính là phúc phần của cô.

Ai mà ngờ đại tổng giám đốc của công ty Giải Trí Đại Thiên sau khi về nhà lại là một ông chồng ôn nhu biết săn sóc người khác như vậy, cô đúng là đã lượm được bảo vật rồi a.

Trong cái giới showbiz hào nhoáng này, ai ai cũng đều cố gắng thể hiện vẻ đẹp và địa vị của mình cả, nhưng chỉ khi về nhà, nửa kia mới biết được con người thật sự chân chính của họ là như thế nào.

Tống Như nhìn anh với ánh mắt ngập tràn tình yêu, thức ăn trong miệng rất hợp khẩu vị của cô.

“Em muốn ăn thêm một chén cơm nữa.” Tống Như cười tinh nghịch.

Dương Gia Cửu đáp lại một tiếng “được” đầy sủng ái: “Diễn viên nữ không phải phải giữ dáng sao?”

“Ưm… nếu như em già rồi, lại béo lên, anh có còn thích em không?”

Con ngươi sâu thẳm của Dương Gia Cửu lóe lên vài ý cười: “Lúc đó anh cũng vừa già vừa béo rồi, em không chê anh là được.”

Tống Như chu môi ra: “Vậy để em suy nghĩ lại đã…”

“Suy nghĩ?”

Dương Gia Cửu định lấy bát đũa của cô lại, Tống Như lập tức lắc đầu: “Không, em tuyệt đối sẽ không có chê anh đâu!”

Hai người nhìn nhau cười, một lúc sau Dương Gia Cửu mới từ từ mở miệng nói:“Chuyện hôm nay ở buổi quay phim anh có nghe nói, tin chắc bên phía Trương Vân cũng nhận được tin rồi, em tính làm sao?”

“ Trương Vân muốn để em thể hiện thực lực của mình, khiến cho Chúc Thanh Hà hối hận rằng đã đá em đi, em đã làm theo lời cô ấy nói, nhưng hình như Chúc Thanh Hà càng ngày càng tự kiêu rồi, cô ta có thể cho rằng em sẽ bị mấy diễn viên nữ khác chèn ép.”

“Kết quả như vậy cũng đã nằm trong kế hoạch rồi, có vậy thì sau này cô ta mới bị trừng trị được.”

Trương Vân có thể dẫn dắt Oatlets đi tới địa vị như ngày hôm nay, cô ấy ắt cũng có cách quản lý đám thủ hạ của mình, tin chắc không lâu nữa, Chúc Thanh Hà sẽ hối hận về những việc mà hôm nay cô ta đã làm thôi.

“Ngoài ra, em có biết người mới này không?”Dương Gia Cửu mở điện thoại ra, là một bài báo giải trí mà Trần Viễn gửi cho anh, tấm ảnh đầu tiên là Hạng Tuyết Lê.

Tiêu đề cũng rất bắt mắt, Tiểu Tống Như thông minh và tinh nghịch, đóng vai chính trong kiệt tác giả tưởng "Đạo Tiên".

“Bộ phim này rất hot, xem ra Sang Nghệ rất muốn lăng xê cho cô ấy.”

Hơn nữa còn lợi dụng danh tiếng của Tống Như, điều này khiến cho Dương Gia Cửu không vui chút nào, anh đang nghĩ coi có cần ép chết Hạng Long hay không?

“Mỗi năm đều có rất nhiều người mới gia nhập showbiz, cô ta chỉ là lợi dụng nguồn tài nguyên có thể lợi dụng mà thôi, quả thật có hơi giống em, chỉ là trẻ hơn em thôi.”

“Không có đẹp bằng em.” Dương Gia Cửu nhíu mày, ôm cô càng chặt hơn.

“Gia Cửu, em biết anh đau lòng cho em, anh yên tâm đi, em không để loại chuyện này làm ảnh hưởng xấu tới mình đâu, nếu không em đã sớm bị tức chết rồi, hơn nữa em đã ký hợp đồng với Oatlets, Trương Vân rất coi trọng em, sau này có người quản lý và ekip rồi thì mấy loại tin này sẽ ít lại thôi, chúng ta đều tin Oatlets có năng lực này, đúng không?”

“Tuổi tác của Hạng Tuyết Lê quá nhỏ, em mà ra mặt tranh với cô ấy thì không hay cho lắm.”

“Em nghĩ cho người khác nhiều quá rồi.”

“Em có hả?” Tống Như chớp chớp mắt, cô hôn lên môi anh: “Nhưng bà xã của anh không phải là người dễ bị ức hiếp đâu.”

Chỉ là do cô thấy chỉ vì một cái tên mà ra tay với Hạng Tuyết Lê thì thật là không đáng.

Trong lòng của Dương Gia Cửu vẫn còn suy nghĩ, tuy Tống Như không để ý nhưng điều đó không có nghĩa anh để mặc bọn người đó lợi dụng danh tiếng của Tống Như để lăng xê người mới, càng huống hồ, fans của Tống Như chắc chắn cũng không thích, nếu như Tống Như cứ để mặc bọn họ làm tới, sau này nó ắt sẽ là một tai họa ngầm.

Anh ủng hộ Tống Như ký hợp đồng với Oatlets chính là vì anh nhìn thấy Oatlets có dàn ekip để xử lý mấy chuyện này, nhưng không có nghĩa sau này anh sẽ hoàn toàn không nhúng tay vào, người phụ nữ của anh không được phép chịu bất kỳ lợi dụng và tổn thương nào.

Không ai ngờ rằng đoạn quảng cáo này lại được tung lên vào giờ cao điểm ngày hôm sau, hơn nữa đã thu hút nhiều rất nhiều sự chú ý, những người trong cuộc đã phơi bày những chuyện vặt vãnh như hai lần đổi người trên phim trường, cho đến việc nữ nghệ sĩ nổi tiếng Kiều Giai dựa vào bối cảnh sau lưng mình để tranh giành vai diễn của Tống Như, nhưng thực lực của cô ta không đủ, nên dẫn đến việc cô ta lại bị thay thế một lần nữa.

Sự xấc láo của cô ta đã biến cô ta thành trò cười.

Khi đoạn quảng cáo được tung ra hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy thực lực xuất chúng của Tống Như, đó là điều mà Kiều Giai không thể nào sánh được.

Không ngờ lúc quay quảng cáo lại có sự việc như thế này xen vào.

Chúc Thanh Hà cảm thấy tin tức bị phơi bày nhanh như vậy chắc chắn là do Tống Như đứng phía sau động tay động chân rồi: “Thật nực cười, cô ta đã lại gấp đến không chịu được mà đem thực lực của mình thể hiện hết ra ngoài,vậy thì có ích gì? Vẫn đâu có có công ty nào ký hợp đồng với cô ta chứ?”

Cô ngồi dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Ngụy Lãng ở bên cạnh.

“Sao không nói gì? Không lẽ thấy tôi đoán không đúng sao?”

“Tôi không rõ tin tức vì sao lại bị truyền ra như vậy, nhưng cô không thấy thực lực của Tống Như thật sự không tệ sao? Ngay cả ngôi sao quốc tế cũng chưa chắc làm được tốt như vậy.”

“Đó là do cô ta gặp may thôi!” Chúc Thanh Hà không phục hậm hà hậm hực một tiếng.

“Cô đừng có mà huênh hoang nữa, bây giờ cô cũng nên nhanh chóng bồi dưỡng mấy người mới đi, A Tinh vẫn cần phải được rèn luyện nhiều kinh nghiệm hơn, chứ cứ như vậy vẫn là chưa đủ để so với Tống Như đâu, lỡ như Tống Như có công ty quản lý mới, cô không sợ cô ấy sẽ đến trả thù cô sao?”

Trong giới showbiz này muốn lăng xê một người trở nên nổi tiếng thì rất khó, nhưng muốn chèn ép một người thì lại dễ hơn tưởng tượng rất nhiều.

Mấy lời của anh Chúc Thanh Hà cũng đã từng nghĩ đến rồi, nhưng làm thì cô cũng đã làm rồi, không thể quay đầu nữa, chỉ có thể tiếp tục đấu với Tống Như tới cùng thôi, nếu không thật sự đợi đến khi Tống Như lấy lại hào quang, thì cô ta nhất định sẽ…

Ngụy Lăng vậy mà lại nhìn thấy trên mặt cô ta hiện lên vẻ mong đợi và hưng phấn, anh càng lúc càng không hiểu cô rồi, vừa lúc anh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Trương Vân mang theo thư ký đến.

Anh lập tức chào: “Tổng giám đốc Trương.”

Trương Vân cười cười: “5 phút nữa họp, tôi có chuyện muốn tuyên bố.”

Chúc Thanh Hà đi qua đó, thấy Trương Vân mang theo mấy người đi vào phòng họp, trong đó có một bóng dáng trông rất quen, lúc cô lại nhìn về phía Ngụy Lăng, sắc mặt của anh đã rất khó coi.

“Anh sao vậy?”

“Tôi…tôi hình như nhìn thấy Tiêu Dịch Trạch, Tổng giám đốc Trương thật sự đã mời anh ta về rồi.

Chúc Thanh Hà bất ngờ, cả người sững sờ: “Không thể nào! Anh ta đã đi nước ngoài định cư rồi mà, bây giờ còn về đây làm gì?”

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.