Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Anh Đến Đúng Lúc - Chương 12: Lâm pháp y mời khách : truyenyy.mobi

Anh Đến Đúng Lúc

Chương 12: Lâm pháp y mời khách




Chương 12: Lâm pháp y mời khách

Vào bệnh viện, Diệp Thanh che eo lại, để Diêm Tiểu Tung đi đăng ký.

Cô cùng Lâm Bắc Việt ngồi ở trong đại sảnh chờ đợi.

Tuy nói là một bệnh viện quy mô không tồi, nhưng so với bệnh viện công lập, tài nguyên có chút thiếu thốn.

Lúc này, có một người phụ nữ trẻ tự ôm con mình, để cho một hộ sĩ tiêm.

Đứa bé khóc nháo không ngừng, thấy kim tiêm không ngừng giãy giụa, kim đã chọc cả lên trên vai, vẫn còn không ngừng vặn vẹo. Người phụ nữ không chú ý, đứa bé trong lòng phất tay xô đẩy, thân thể nghiêng đi một cái, kim tiêm trong tay hộ sĩ theo cánh tay non mềm kia kéo ra một đường rướm máu.

Đứa bé tức khắc kêu thảm thiết không ngừng.

Người phụ nữ giận tím mặt, giơ một chân hung hăng đá vào trên người hộ sĩ. Hộ sĩ che bụng lại, té ngã trên mặt đất.

Cánh tay đứa bé kia vẫn đang đổ máu, người phụ nữ che lại miệng vết thương, bế đứa bé lên nhấc chân tiếp tục đá, "Bà có phải người hay không hả? Đứa bé nhỏ thế mà bà lại tiêm cho nó như vậy? Định giết người à? Bà có biết tiêm hay không? Có phải chuyên nghiệp hay không? Hay lấy con của tôi ra làm thực nghiệm hả?"

Giày cao gót nhọn liên tiếp đạp lên trên người hộ sĩ, hộ sĩ cuộn tròn trên mặt đất, trốn tránh, không rên một tiếng.

Đại sảnh nháy mắt hỗn loạn lên —— tiếng người phụ nữ trẻ cuồng loạn mắng, tiếng trẻ con khóc nháo, tiếng gào kinh hoảng, tiếng khuyên giải, tiếng chỉ trích, ồn ào hỗn loạn.

Diệp Thanh đứng dậy, nhấc chân muốn đi đến, Lâm Bắc Việt duỗi tay nhẹ nhàng giữ chặt cô.

Lúc này không nên ra mặt, nếu không rất dễ dàng bị người khác để ý.

Diệp Thanh vẫn còn nháy mắt, người phụ nữ trẻ nhanh chóng bị nhân viên y tế khác khuyên rời đi, hộ sĩ ngã trên mặt đất cũng chậm rãi đứng lên.

Diệp Thanh không khỏi nhìn về phía hộ sĩ bị đánh, trên quần áo hộ sĩ trắng tinh tất cả đều là dấu chân và vết bẩn, cái trán bị đá một chân, thâm tím phiếm hồng, thấm vết máu. Tầm 40 tuổi, thần thái có chút chất phác trì độn, vùi đầu thật sự thấp.

Hẳn là bị dọa sợ ngây người.

Mấy hộ sĩ tuổi trẻ khử trùng miệng vết thương cho bà ta, quan tâm hỏi: "Quỳnh tỷ, không có việc gì chứ? Muốn đến phòng khám xem thử hay không?"

Hộ sĩ được gọi là "Quỳnh tỷ" lắc đầu, "Tôi không có việc gì."

Người phụ nữ trẻ ôm trẻ con không thuận theo không buông tha, xông lại đây chỉ vào hộ sĩ, mắng: "Tôi nói cho các người biết, nếu con trai tôi có gì không hay xảy ra, tôi nhất định sẽ hành chết các người! Bà nhìn vết thương trên cánh tay con tôi xem bao nhiêu nghiêm trọng? Còn không lưu sẹo sao? Hộ sĩ như bà là cố ý đúng không? Tiêm thôi mà còn có thể tiêm con người ta thành như vậy? Các người phải bồi thường!"

Một hộ sĩ tuổi trẻ nhìn không được, nói: "Vị nữ sĩ này, đây là bệnh viện, mong cô không nên cao giọng ồn ào."

"Ta phi cái gì mà bệnh viện!" Người phụ nữ trẻ dậm chân, "Hôm nay không cho ta một câu trả lới, ai cũng không xong đâu!"

Cô ta tức giận tiến lên lôi kéo quần áo hộ sĩ, hộ sĩ có điều cố kỵ, chỉ có thể trốn tránh không dám đánh trả.

Tức khắc lại kích khởi một mảnh hỗn loạn, xô đẩy lôi kéo, chửi bậy không ngừng.

Hộ sĩ trẻ tuổi lời lẽ chính đáng nói: "Vết thương trên cánh tay con trai cô không sâu, chỉ cần cầm máu là được, không nghiêm trọng lắm, cô chính là vô cớ gây rối!"

Người phụ nữ trẻ tức giận nói: "Không ở trên người của cô sao cô biết nông hay sâu? Hộ sĩ ở bệnh viện mấy người chính là có tố chất cùng trình độ như vậy? Có tin hiện tại tôi liền cho các người lên báo hay không! Cho danh dự của mấy người quét rác." Nói xong, lấy ra điện thoại, đỏ mắt gọi cho chồng và bạn bè kể lại tình huống.

Không biết là ai nói một tiếng: "Vu tiên sinh tới!" Mấy hộ sĩ cùng bệnh viện đều an tĩnh lại, sôi nổi nhìn qua.

Diệp Thanh lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía hành lang. Người tới chính là Vu Hạo Lâm, giống như trong ảnh chụp, hắn là một bác sĩ nho nhã soái khí, gương mặt anh tuấn vừa phúc hậu vừa vô hại.

Hắn đi đến trước mặt người phụ nữ trẻ, đầu tiên là xin lỗi, rồi trấn an, cuối cùng đưa ra bồi thường, ngay cả tiền chữa bệnh của con cũng giảm hơn một nửa.

Đứa bé vốn dĩ đang khóc nháo, Vu Hạo Lâm lấy túi kẹo ra, chọc cho đứa trẻ cười, lúc đó sắc mặt người phụ nữ trẻ mới đẹp lên một chút.

Lúc sau, người phụ nữ trẻ đã bị Vu Hạo Lâm mời đến văn phòng đàm phán, cũng tạm dừng chẩn trị, để một bác sĩ khác tiếp tục khám thay.

Một hồi trò khôi hài mới tạm thời kết thúc.

Diêm Tiểu Tung không lấy được số, hậm hực quay trở về, phẫn hận nói: "Quả thực chính là người đàn bà đanh đá, nếu không phải những nữ hộ sĩ đó nhanh chóng đến ngăn cảm, đại gia ta đã sớm bắt cô ta về cục cảnh sát!"

Diệp Thanh thần sắc tự nhiên, chỉ là nhăn chặt mày, "Y nháo, tiểu nháo một hồi, mỗi ngày đều có."

"Em thấy hộ sĩ kia bị đánh không nhẹ, không sao chứ?" Diêm Tiểu Tung thuận miệng hỏi.

Lâm Bắc Việt nói: "Không bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ sẽ có chút bầm tím, vấn đề không lớn."

Diệp Thanh chậm rãi phun ra một hơi, hôm nay sợ là không tiếp xúc với Vu Hạo Lâm được.

Diêm Tiểu Tung không nhụt chí, túm lấy một hộ sĩ hỏi: "Viện trưởng của các người hôm nay còn xem bệnh nữa không?"

Hộ sĩ lắc đầu, "Không biết, viện trưởng ngày thường không mấy khi xem bệnh, có phẫu thuật yêu cầu anh ấy mới tham gia."

Diệp Thanh nhíu mày, "Vì sao hôm nay anh ta tới đây? Nếu tới vì sao không tiếp tục nhận khám bệnh?"

Hộ sĩ trẻ tuổi chỉ nghĩ Diệp Thanh là người tới xem bệnh, xuất phát từ kính ngưỡng cùng tôn sùng Vu Hạo Lâm, cô theo bản năng biện giải: "Viện trưởng của chúng tôi rất tốt, hôm nay tới là cố ý xem bệnh cho một đứa bé bị bệnh thận." Cô ta nói tiếp, "Vận khí của mấy người không tốt rồi, nếu vừa nãy mụ...... nữ nhân kia không gây sự, nói không chừng mấy người có thể lấy được số khám bệnh của anh ấy."

Thái độ Diệp Thanh có chút hùng hổ doạ người, cố ý bới lông tìm vết, "Đứa bé như thế nào lại quan trọng? Khiến viện trưởng tự mình xem bệnh? Không phải là thân thích của viện trưởng đấy chứ?"

Vẻ mặt hộ sĩ trầm đi: "Không phải như vậy, đó là con trai của Quỳnh tỷ."

"Quỳnh tỷ?" Diệp Thanh nghi hoặc.

"Chính là hộ sĩ vừa bị đánh." Hộ sĩ lộ ra vài phần thương xót, "Con trai của Quỳnh tỷ từ tử nhỏ đã bị nhiễm trùng đường tiểu, chị ấy lại là mẹ đơn thân, sinh hoạt rất khó khăn. Vì chữa bệnh cho con phải tiêu tốn rất nhiều. Viện trưởng của chúng tôi rất tốt, thường xuyên miễn phí làm kiểm tra cho cô nhi, còn giảm miễn tiền thuốc men. Mấy năm nay, con trai Quỳnh tỷ tuy bị bệnh nặng thêm, nhưng vẫn còn tính là ổn định. Chỉ còn chờ có thận thích hợp là sẽ tiến hành giải phẫu."

Trong đầu Diệp Thanh hiện lên dáng vẻ của Quỳnh tỷ vừa rồi.

Cô không tự giác bắt đầu phác hoạ hình tượng nữ nhân này —— thống khổ, áp lực, khô khan, chất phác, trì độn...... Sinh hoạt gian khổ đã tra tấn bà ta mất đi sinh cơ. Dù bị đánh bị mắng cũng yên lặng thừa nhận, không chút nào nghĩ đến chuyện phản kháng.

Hộ sĩ giải thích xong vội vàng chiếu cố người bệnh khác, nhanh chóng rời đi.

Đoàn người Diệp Thanh đi ra khỏi bệnh viện, trở lại trên xe.

Diêm Tiểu Tung than nhẹ, "Xem ra Vu Hạo Lâm này còn xem như là một người hành y."

Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt không bày tỏ ý kiến.

Xe bị phơi đến nóng lên, vừa tiến vào tựa như chui vào lồng hấp. Diệp Thanh nhanh chóng mở điều hòa ra, rồi nói: "Kỳ thật, Vu Hạo Lâm cũng phù hợp đặc thù của hung thủ."

Lâm Bắc Việt nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Diêm Tiểu Tung gật đầu.

Diệp Thanh: "Chính là không có chứng cứ. Hơn nữa, theo tình huống điều tra, Vu Hạo Lâm cùng Giả Tinh Tinh không có liên quan gì, không tồn tại cừu hận, tranh cãi...... Cho nên, nếu tìm không thấy chứng cứ, hoặc là tra không ra động cơ giết người của Vu Hạo Lâm, thật sự không thể tùy tiện tiếp xúc với hắn."

Diêm Tiểu Tung đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Có thể là ......"

"Là cái gì?" Diệp Thanh quay đầu lại nhìn hắn, "Nói đi, cứ lớn mật suy đoán, rồi cẩn thận chứng thực."

Diêm Tiểu Tung được ủng hộ, châm chước nói: "Có thể là Vu Hạo Lâm vẫn còn cùng Dương Nhất Hàm dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, mà Dương Nhất Hàm căm hận Giả Tinh Tinh, Vu Hạo Lâm xuất phát từ tình yêu với Dương Nhất Hàm, hoặc là muốn lấy lòng cô ta, cho nên giúp cô ta giết người hay không?"

Lâm Bắc Việt vừa động ấn đường, như suy tư gì đó.

Diệp Thanh nhấp môi, "Có chứng cứ gì có thể chứng minh Vu Hạo Lâm cùng Dương Nhất Hàm vẫn còn vươn tơ lòng?"

Diêm Tiểu Tung vò đầu, "Lão đại, chị xem đi, lúc trước Dương Nhất Hàm cùng Vu Hạo Lâm chia tay đã thấy kỳ kỳ quái quái. Chi nói xem tình nhân yêu nhau nhiều năm, cảm tình nói tan liền tan, thậm chí lại trong thời gian ngắn như vậy Dương Nhất Hàm liền gả cho anh trai của Vu Hạo Lâm, chuyện này cũng quá quỷ dị rồi. Vu Hạo Lâm cũng không kết hôn, có phải bởi vì còn nhớ đến Dương Nhất Hàm hay không?"

Mấy người lại lâm vào trầm tư.

Sắp đến giữa trưa, bắt đầu tìm chỗ ăn cơm. Khó được tới trấn nhỏ một chuyến, đương nhiên muốn ăn đặc sản của địa phương. Diệp Thanh ở trên mạng tìm một quán an có tiếng lâu đời, tính toán lái xe qua.

Trên đường Diêm Tiểu Tung nhận một cuộc điện thoại, nói: "Lão đại, thả em ở phía trước là được, em muốn đi qua tiếp ứng cho tiểu Kiều."

"Đi đi," Diệp Thanh ngừng xe, thả cậu ta rời đi.

Diêm Tiểu Tung vui vẻ ra mặt xuống xe, lại thò đầu vào, nói: "Lão đại, hiện tại có phải chị rất vui vẻ hay không."

"Đúng vậy!" Diệp Thanh tức giận duỗi chân đi đá cậu ta, "Cái bóng đền một trăm vạn Vôn nhà cậu rốt cuộc cũng đi rồi!"

Diêm Tiểu Tung lẩm bẩm một câu: "Trọng sắc khinh bạn." Rồi bỏ đi.

Diệp Thanh đóng cửa lại, nhìn nhìn Lâm Bắc Việt.

Anh ngồi đoan chính, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn cô, ánh mắt chuyên chú phá lệ mê người.

Diệp Thanh nghiêng đầu, "Anh nhìn em làm gì?"

Lâm Bắc Việt thập phần trang trọng, nghiêm mặt nói: "Diệp Nhi, vừa rồi em phạm vào một lỗi sai kiến thức cơ bản."

Diệp Thanh không hiểu, nhớ lại hành động hôm nay, không tìm ra sai lầm.

"Không có mà......"

Lâm Bắc Việt nói: "Bình thường điện áp của bóng đèn là 220V. Căn cứ định luật Ôm, ở điện lưu nhất định, điện áp cùng điện trở có quan hệ trực tiếp, điện áp tăng, điện trở cũng sẽ tăng; căn cứ hiệu ứng nhiệt điện, điện trở tăng, dây tóc nóng lên, độ nóng quá cao sẽ làm cháy dây tóc —— cho nên," anh nhìn về phía Diệp Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, nhàn nhạt nói: "Bóng đèn một trăm vạn Vôn là không tồn tại, bởi vì sẽ bị cháy hỏng."

Diệp Thanh há to miệng, lại á khẩu không trả lời được. Cô cảm thấy Lâm Bắc Việt ở nước ngoài sống mấy năm nay, khẳng định là ngu si. Cô chỉ học theo Pikachu nói "Một trăm vạn Vôn", chỉ là một câu đùa, lại không ngờ Lâm Bắc Việt sẽ nghĩ là thật.

Cô im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Ah, cảm ơn."

Lâm Bắc Việt mỉm cười, "Không cần cảm tạ."

Diệp Thanh: "Em đói bụng, đi ăn cơm trước."

Lâm Bắc Việt ngồi ổn, gật đầu nói: "Được."

Tới tiệm cơm, hai người tìm vị trí ngồi xuống. Tiệm cơm này có kiến trúc kiểu Lâm giang, cổ kính, rất có một phen thanh tao.

Người phục vụ mặc sườn xám đưa thực đơn tới, đưa cho Lâm Bắc Việt.

Lâm Bắc Việt dò hỏi ý kiến của Diệp Thanh, Diệp Thanh nói: "Em mời khách, anh gọi cơm đi."

Anh gọi món rất có phong độ, tiến thối thoả đáng, ưu nhã ôn nhuận, người phục vụ tựa hồ bị anh ảnh hưởng, trở nên dịu dàng hơn nhiều, nói chuyện khinh thanh tế ngữ, động tác vô cùng lịch sự tao nhã.

Lâm Bắc Việt chọn bò bít tết, còn có gà hầm, cùng với vài món đặc sản địa phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.