Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 902: Thập kỷ chín mươi (12) : truyenyy.mobi

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 902: Thập kỷ chín mươi (12)




Diệp Tây Phong mua đồ xong đi ra đột nhiên phát hiện Minh Thù biến mất, cả người hắn đều reo vang cảnh báo, quay đầu nhìn Giản Thư ở bên trong còn chưa đi ra.

"Hề Hề đâu?"

Giọng Giản Thư theo phía sau vang lên. 

Diệp Tây Phong: "..."

Hắn đâu biết tiểu tổ tông đó đi nơi nào rồi.

Mới vừa rồi còn ở đây mà. 

Diệp Tây Phong cứng người bất động, Giản Thư phát hiện hắn không thoải mái, ra ngoài mấy bước: "Hề Hề đâu?"

Người phía sau khóc thương cả mặt, ôm đầu tránh bị đánh: "Hình như... biến mất rồi."

"Anh." 

Lửa giận của Giản Thư bị một tiếng "anh" này đè xuống. Trong đám người, Minh Thù đang cầm một túi bánh nướng, nhìn bọn họ cười tủm tỉm.

Giản Thư không để ý dạy dỗ Diệp Tây Phong: "Không phải anh đã nói với em không được phép chạy loạn rồi sao? Anh còn nói những đồ không sạch sẽ không được phép ăn..."

Minh Thù cúi đầu thở dài, cô không ăn thật sự muốn treo đó anh trai! 

"Nghe thấy chưa?" Vẻ mặt Giản Thư hơi nghiêm túc.

Minh Thù đang ngậm nửa cái bánh nướng trong miệng, hoàn toàn không nhớ Giản Thư đã nói gì nhưng cô gật đầu rất thức thời: "Nghe thấy rồi."

Giản Thư: "..." 

Thái độ miễn cưỡng rõ ràng như vậy, chỗ nào Giản Thư không nghe ra được.

Nhưng đây là em gái bảo bối của hắn, không thể đánh cũng không thể mắng, hắn có thể làm gì đây?

Giản Thư hết cách dẫn bọn họ rời khỏi chợ đồ cổ. 

Diệp Tây Phong nhân cơ hội tiến đến bên cạnh Minh Thù: "Vừa rồi cô chạy đi đâu vậy?"

"Mua bánh."

"Trên người cô không có tiền." Diệp Tây Phong vô tình nói ra sự thật, Giản Thư vì phòng ngừa cô mua đồ bừa nên lấy hết tiền trên người cô. Vừa rồi Giản Thư còn đưa cái túi này cho hắn giữ. 

"..." Hình như có chuyện như thế, Minh Thù bình tĩnh đổi giọng: "Vừa rồi giúp một cô gái, sau đó cô ấy mời tôi ăn bánh."

Vẻ mặt đó của Diệp Tây Phong như nói cô khoác lác.

Sao hắn lại không biết tiểu tổ tông con nhà giàu này là một người biết giúp đỡ người khác? 

Trước đây cho dù mắt thấy có người bị ức hiếp, cô cũng chỉ thờ ơ đi qua đó.

"Sao anh nói nhảm nhiều vậy?" Minh Thù tăng thêm tốc độ, đuổi theo Giản Thư: "Anh, một lát nữa ăn cái gì?"

Giản Thư cưng chìu xoa đầu cô: "Chỉ biết ăn thôi." 

"Nhân dân lấy thức ăn làm cơ sở cuộc sống của mình."

Giản Thư lắc đầu bất đắc dĩ.

"Mọi người chờ tôi một chút!" 

Diệp Tây Phong mang theo đồ đạc hấp ta hấp tấp theo sau.

Mà lúc này ở một góc không người trên phố đồ cổ, Lê Mộng và Hàn Ứng đều nằm đờ trên mặt đất.

Mắt kính Hàn Ứng rơi vỡ nhưng hắn vẫn nhặt lên mang theo, nhìn Lê Mộng phía bên cạnh: "Em và cô ta quen biết?" 

Lê Mộng đau đến toàn thân phát run, nhỏ giọng trả lời: "Trước đây cô ta từng ở trong thôn chúng em một khoảng thời gian."

Hàn Ứng lại hỏi: "Em và cô ta đã kết thù?"

Kết thù? Lê Mộng cũng không biết vì sao trước đây còn yên ổn, đột nhiên nhắm vào mình như vậy. 

"Em không có."

Lê Mộng phủ nhận.

Cô quả thực không kết thù với cô ta, là cô ta nhắm vào cô trước. 

"Haiz."

Hàn Ứng đứng dậy, phủi cát bụi trên người. Sau khi phát hiện không thể phủi, vẻ mặt hắn từ từ u ám: "Thật là thâm tàng bất lộ (*)."

Còn tưởng là đóa hoa bách hợp tươi mát, không ngờ là đóa hoa hồng có gai. 

"Đi thôi, em yêu của anh, à không... Em gái."

Hàn Ứng liếc mắt nhìn Lê Mộng bước nhanh rời khỏi, căn bản không đợi cô ta.

Lê Mộng tự mình đứng dậy, khập khễnh đuổi theo Hàn Ứng. 

...

Phần lớn thời gian Minh Thù đi học không phải ngẩn người thì là ăn uống, còn có một đám người bảo vệ cho cô. Thầy giáo bắt mấy lần cũng không bắt được chứng cứ.

Nhìn ánh mắt của cô là hận rèn sắt không thành thép. 

"Thầy Chương, làm phiền thầy một chút."

Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi xinh đẹp đột nhiên cắt ngang thầy giáo lên lớp, thầy Chương gật đầu rồi đứng qua một bên.

Chủ nhiệm lớp đi lên trước bục giảng, nụ cười dịu dàng: "Ngày hôm nay có một người bạn học đến lớp chúng ta, mọi người hoan nghênh nhiệt liệt một chút." 

Bây giờ cũng đã khai giảng gần nửa tháng, lúc này mới đến các học sinh tò mò nhìn về phía cửa phòng học.

Nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng đan xen cùng kiểu từ cửa đi vào, cô ta đi lên bục giảng đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp.

Khuôn mặt nữ sinh thanh tú, đeo kẹp tóc đáng yêu trên đầu thêm một chút nét đẹp ngọt ngào. 

"Nào, tự giới thiệu bản thân em đi."

Nữ sinh hơi khom lưng: "Chào mọi người, tôi tên Hàn Lê Mộng."

Chủ nhiệm lớp đợi một lúc, dường như không có tiếng dò hỏi, hết rồi? 

Nữ sinh không lên tiếng.

Chủ nhiệm lớp hoà giải: "Mọi người vỗ tay hoan nghênh chứ."

Lúc này trong phòng học mới phản ứng lại, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. 

Minh Thù chống cằm nhìn nữ sinh trên bục giảng, nữ chính giả này cũng sửa lại họ luôn rồi.

Chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ ngồi cho Lê Mộng, Lê Mộng mang theo túi sách đi xuống bục giảng.

Chỗ ngồi của cô ta ở một hàng phía sau Minh Thù. Lúc đi ngang qua Minh Thù, Lê Mộng tăng nhanh tốc độ. 

Lê Nhạc hiển nhiên thấy kỳ lạ, sao Lê Mộng lại tới nơi này học còn họ Hàn nữa?

Xong tiết học này, không ít nữ sinh vây quanh Lê Mộng.

Nguyên nhân là nghe nói cái kẹp trên đầu và cặp sách trong tay cô ta đều là đồ rất đắt, có tiền cũng chưa chắc mua được. 

Tốt xấu gì Lê Mộng cũng là trọng sinh trở về, đã biết sự phồn vinh của kiếp sau. Đối diện với mấy người này, cô ta ứng phó vô cùng ung dung.

Rất nhanh thì thành lập được tình bạn giả tạo vững chắc.

Minh Thù với lấy đồ ăn vặt trên bàn, cân nhắc tìm cơ hội lại đánh một trận lấy phiếu đổi đồ ăn vặt kéo giá trị thù hận. 

Luôn phải chuẩn bị để kéo giá trị thù hận.

Có lẽ Lê Mộng biết mình bây giờ không phải là đối thủ của Minh Thù, lựa chọn tránh khỏi Minh Thù, chăm chỉ kết bạn với bạn học trong lớp.

Minh Thù buồn phiền. 

Nữ chính giả trở nên thông minh rồi, làm sao bây giờ?

Có đạo cụ có thể khiến chỉ số IQ nữ chính giả giảm xuống hay không?

[Ký chủ cố gắng, sau khi khai trương cửa hàng có rất nhiều đạo cụ thế này.] 

Minh Thù: "..."

Hài Hòa Hiệu quảng cáo thật hay.

Coi trẫm là đồ ngốc à! 

Đạo cụ nhất định phải đổi đồ, tuyệt đối sẽ không cho trẫm dùng đơn giản như vậy.

[...] Ký chủ cô biết quá nhiều rồi.

Muốn diệt khẩu sao? 

[Không dám, Ký chủ cố lên!] Sau mỗi ngày Hài Hòa Hiệu cổ vũ đều ẩn giấu yên lặng.

"Lê Mộng cô ra ngoài cho tôi."

Lúc này chính là thời gian nghỉ trưa, Minh Thù và Diệp Tây Phong trở lại tương đối sớm. Trong phòng học cũng không có mấy người nhưng Lê Mộng với mấy chị em của cô vẫn ở đó. 

Mấy nữ sinh đứng ở phía ngoài phòng học dẫn đầu là một nữ sinh tóc bồng bềnh đáng yêu.

Nữ sinh của trường đều có tóc đen dài thẳng, nữ sinh tóc bồng bềnh đáng yêu này trong đám tóc đen dài thẳng, thực sự có thể nói rằng rất chói mắt. 

Người mới nói chuyện chính là nữ sinh tóc bồng bềnh này. 

Học sinh trong phòng học lập tức mở rộng thảo luận nhiệt liệt.

"Đây không phải là Hàn Thiến hồi cấp hai sao?"

"Cô ta quen biết Hàn Lê Mộng?" 

"Đều là họ Hàn, ôi..."

"Hàn Thiến là đại tiểu thư của Hàn gia đó... Lẽ nào Hàn Lê Mộng cũng vậy?"

Hàn Thiến dịu dàng cất tiếng: "Một con bé ở nông thôn cũng xứng làm người Hàn gia, cho rằng mình đổi họ thì thật sự là tiểu thư Hàn gia rồi." 

Học sinh ăn dưa có tinh thần, sao lại nghe được bên trong có uẩn khúc vậy?

Lê Mộng đã đứng dậy đi về hướng Hàn Thiến, đưa tay muốn kéo cô ấy: "Thiến Thiến, chúng ta qua bên đó nói chuyện đi."

Hàn Thiến chán ghét lùi về sau một bước: "Thiến Thiến cũng là tên cô có thể gọi sao? Lê Mộng tôi hỏi cô, kẹp tóc của tôi có phải cô lấy không?" 

"Kẹp tóc gì?" Mặt Lê Mộng vô tội.

Hàn Thiến đã thấy kẹp tóc trên đầu Lê Mộng đưa tay giật xuống, kẹp tóc kẹp lấy tóc Lê Mộng khiến cô ta đau đến rên một tiếng.

***

(*) Thâm tàng bất lộ: Che giấu, không để lộ tài năng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.