Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 820: Chuyến săn hừng đông (36) : truyenyy.mobi

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 820: Chuyến săn hừng đông (36)




[Giá trị thù hận của Lương Tuyền đã đầy.]

Sau ba tháng Lương Tuyền mất tin tức, Minh Thù nhận được gợi ý của Hài Hòa Hiệu.

Mà thế giới bây giờ, càng ngày càng khó để sinh tồn. 

Nóng bức, nước và vật tư thiếu thốn, các loại vi-rút lan tràn, tỷ lệ tử vong của nhân loại tăng cao.

Đây quả thực là đang dồn nhân loại đến con đường chết.

Trái lại zombie lại rất nhàn nhã, không sợ nóng, không thiếu nước, cũng sẽ không bị lây nhiễm vi-rút. 

Vua zombie Minh Thù tuy rằng đem zombie đi làm xằng làm bậy, khiến cho người sống sót oán than trời đất, nhưng cũng có người phát hiện ra chỉ cần cô ở đây, thì ngược lại nhân loại lại được an toàn.

Zombie sẽ không săn giết nhân loại trước mặt cô.

Mà nhân loại không trêu chọc cô, cô sẽ bỏ qua cho nhân loại hoạt động dưới mí mắt của cô... chỉ cần cống vật tư là được. 

Không ít người bắt đầu đi về phía An Thành.

Cổng An Thành luôn luôn mở, thế nhưng ở xung quanh phía bên ngoài có không ít zombie lúc ẩn lúc hiện, từ lúc đầu những người này cũng chỉ đứng nhìn.

Sau đấy có người xông vào, zombie sẽ đuổi theo bọn họ, thế nhưng đến cửa thành sẽ dừng lại, một lát sau lại sẽ lại không có chuyện gì mà lắc lư đi khỏi. 

Chỉ cần lá gan đủ lớn, lấy hơi xông lên là có thể xuyên qua zombie vào thành.

Không phải ai cũng may mắn mà qua được, cũng không thiếu người chết trong bầy zombie, thế nhưng vẫn có người nguyện ý mạo hiểm xông vào.

Bên ngoài nguy hiểm hơn bên trong An Thành rất nhiều. 

Nhân loại bước vào An Thành càng ngày càng nhiều, An Thành bắt đầu trở nên náo nhiệt lại không hề loạn, dù sao zombie mỗi ngày đều lắc lư ở trên đường cái.

Zombie sẽ không tập kích người ở trong thành, nhưng mà ai dám động thủ với zombie, không những sẽ bị văng ra, còn có thể bị trở thành khẩu phần lương thực cho đám zombie ở phía ngoài

Thế nhưng quá nhiều người, đối với một thành phố mà nói, trách nhiệm cũng lớn chứ đừng nói đến hai loài khác nhau. 

Minh Thù phải thay đổi kết cấu của thế giới zombie, lấy An Thành làm trung tâm, bắt đầu xây đường biên giới.

Nhân loại không thể vào An Thành thêm được nữa, chỉ ở bên ngoài đường biên An Thành. Chỉ cần không vượt qua đường biên giới, zombie cũng sẽ không tấn công bọn họ.

Những người ban đầu bước vào An Thành, cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài. 

Nhưng bọn họ mỗi ngày sẽ có trách nhiệm phải dọn dẹp thành phố, cùng với làm một số công việc đơn giản.

Zombie ngược lại lại rất ung dung, cả ngày ngồi xổm trên đường cái nhìn bọn họ làm việc.

Nhân loại: "..." Tức thật đấy! 

Theo không gian sinh tồn đè nén của nhân loại, bắt đầu có người thương lượng với Minh Thù, để cho bọn họ nghiên cứu cô một chút, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp.

Đừng nói Minh Thù không đáp ứng, Nguyên Dã đã tức giận.

"Cậu tức cái gì? Bọn họ muốn nghiên cứu tôi, chứ không phải nghiên cứu cậu." 

"Trừ tôi ra, không ai được động đến em." Nguyên Dã đen mặt.

Hắn không nỡ làm rơi một sợi tóc của cô, vậy mà những người này lại muốn nghiên cứu cô, đúng là ăn gan hùm.

"Hôm qua Diệp Tương Tư và tiểu zombie đều động vào tôi rồi, cậu có muốn đi làm thịt bọn họ không?" 

Nguyên Dã: "..." Nhất định phải đối nghịch với lão tử đúng không! 

Vừa hay Diệp Tương Tư đứng ở ngoài nghe được ngơ ngác, cô đã làm gì sai? Tại sao muốn làm thịt cô?

"Tương Tư, cô đứng ở đây làm gì?" 

Diệp Tương Tư xoay người, Tô Đài từ căn phòng cách vách đi ra, cô miễn cưỡng cười cười: "Hạ... Hạ tiểu thư nói muốn làm thịt tôi. "

"?" Tô Đài nghe mà thấy khó hiểu.

Ngay đến người mà cô cũng không giết, học được cách thịt người từ lúc nào vậy? 

Tô Đài đi tới nghe một lúc, hai người trong phòng dường như muốn cãi nhau, hắn vỗ vai Diệp Tương Tư: "Cô ấy và Nguyên Dã cãi nhau à."

"Tôi biết..." Nếu không biết, giờ cô còn dám đứng đây sao, Diệp Tương Tư cảm thán: "Tình cảm Hạ tiểu thư và Nguyên Dã tốt thật."

Tô Đài kỳ quái nói: "Sao tôi lại không nhìn ra?" 

Nguyên Dã đối với cô ấy rất tốt, thế nhưng cô... sao lại cảm thấy mỗi ngày Nguyên Dã đều bị cô dỗi, cãi nhau còn là việc nhỏ, thỉnh thoảng còn bị ăn đòn.

Diệp Tương Tư vén tóc ra sau tai: "Nói như thế nào đây... Hạ tiểu thư nhìn qua đối với Nguyên Dã không được tốt lắm, thế nhưng Nguyên Dã về muộn, cô sẽ đợi hắn, lúc ra ngoài zombie vây quanh Nguyên Dã lúc nào cũng là nhiều nhất, mỗi một động tác của Nguyên Dã cô đều sẽ liếc mắt nhìn..."

"Tôi chẳng hề chú ý đến..." Mỗi ngày chỉ thấy hai người bọn họ ở bên kia gà bay chó sủa. 

Diệp Tương Tư cười một cái: "Có thể là do sự tỉ mỉ quan sát của phụ nữ không giống với các người! Hạ tiểu thư chỉ là mạnh miệng."

"Đối với ai cô ấy đều mạnh miệng như vậy."

"Ừm... Hình như là vậy." 

Tô Đài thấy bên trong vẫn không dừng lại, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Cô đến tìm cô ấy có việc?"

"Suýt nữa thì quên việc chính, tiến sĩ Bao bảo tôi tới gọi Hạ tiểu thư, hình như là nghiên cứu của ông ấy có tiến triển mới."

Tiến sĩ Bao chính là con zombie kia. 

Hắn muốn mọi người gọi là tiến sĩ Bao.

Không gọi là tiến sĩ Bao thì sẽ phát điên, lúc phát điên lên, thì kịch bản gì cũng dám dán lên người mình.

...

Tiến sĩ Bao đem nghiên cứu mới của nó bày ra cho Minh Thù xem, Minh Thù không có hứng thú lắm miễn cưỡng nói: "Được lắm, được lắm."

Tiến sĩ Bao: "..."

"Cô có nhìn kỹ không đấy?" 

Minh Thù chăm chú nhìn: "Khuôn mặt dễ nhìn hơn trước kia."

Chí ít thì tỉ lệ cơ thể cũng bình thường rồi, cũng không có vật gì kỳ lạ dài ra.

Tiến sĩ Bao giận dữ: "Nông cạn." 

"Gào cái gì?" Nguyên Dã mất kiên nhẫn nguýt hắn một cái.

Tiến sĩ Bao chỉ vào Minh Thù và Nguyên Dã: "Cả ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương, không có chút cầu tiến nào, hai người là khóa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt."

Mọi người: "..." 

Lại rơi vào kịch bản quỷ quái gì thế này?

"Tôi nói cho hai người biết, hai người bây giờ không cố gắng học, về sau bla... bla..."

Minh Thù lấy đồ ăn vặt ra, ăn cái gì đi! Không nghe kẻ ngu si mò mẫm. 

Nguyên Dã đặt tay lên eo Minh Thù, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiến sĩ Bao, có cần làm cho hắn câm miệng không, để hắn không làm phiền vợ lúc ăn?

"Người tiến hóa trên lý luận của các người, đến cùng là cái dạng gì?" Tô Đài ngắt lời tiến sĩ Bao.

Hỏi kiến thức chuyên môn, tiến sĩ Bao lập tức liền ngừng dạy học, hưng phấn bắt đầu nói. 

Người tiến hóa mà bọn họ mong đợi phải có ngoại hình giống với nhân loại, thế nhưng năng lực phải vượt qua nhân loại bình thường, bất kể là về thể chất tố chất, hay là năng lực đặc thù.

Nhưng mà kết quả thực nghiệm đều lần lượt thất bại.

Kết quả mà hiện tại nó nghiên cứu, lực lượng đã đạt được như mong muốn, nhưng là ngoại hình và lực lượng không thể đồng thời có được. 

Có sức mạnh sẽ không có ngoại hình, có ngoại hình sẽ không có sức mạnh.

Hao Tử nhịn không được dỗi: "Trận này mạt thế chính là do các người, ngươi còn muốn nghiên cứu, ngươi xem xem thế giới này đã biến thành cái gì rồi."

Tiến sĩ Bao đập bàn: "Nói bậy, trận mạt thế này thì có liên quan gì đến chúng tôi!" 

Hao Tử cũng đập bàn: "Chẳng lẽ không phải là do các ngươi làm ra sao!"

Mọi người đồng loạt nhìn tiến sĩ Bao.

Tiến sĩ Bao tràn đầy phẫn nộ: "Vớ vẩn, có liên quan gì đến chúng tôi, người mà chúng tôi nghiên cứu ra, cũng sẽ không truyền nhiễm vi-rút, bọn họ là người tiến hóa, không phải là vũ khí sinh hóa!" 

Hao Tử cũng lớn giọng theo: "Sẽ không truyền nhiễm vi-rút, vậy thì zombie tới thế nào? Ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm!"

"Không thể nào, không có liên quan gì đến chúng tôi."

"Chính là lỗi sai của các ngươi..." 

"Không phải."

"Chính là như vậy!"

Hai người cứ cãi qua cãi lại như vậy, Minh Thù giơ tay lên hô ngừng: "E rằng thực sự không có liên quan gì với bọn họ." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.