Minh Thù đánh người xong ung dung quay về phòng, nhốt Thanh Trần ở ngoài cửa.
Nàng vừa về đến phòng đã nhìn thấy cái trứng màu bắt mắt đang lăn qua lăn lại trên bàn.
Cái thứ này, còn có thể tự mình lăn trở về sao?
Trứng màu phát hiện ra Minh Thù bước đến, lăn lông lốc đến cạnh cái bàn nhảy lên nhảy xuống:
"Hù chết trứng, nam nhân kia thật đáng sợ."
Minh Thù kéo cái ghế ngồi xuống: "Ngươi tới chỗ ta làm gì?"
Trứng màu giống như một đứa trẻ làm nũng, lăn lăn hai vòng trong giọng trẻ con non nớt tràn đầy tủi thân:
"Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, thật đáng sợ."
Khóe miệng Minh Thù giật một cái, đưa tay chỉ chính mình: "Còn ta thì không đáng sợ sao?"
Trứng màu lắc lắc thân trứng: "Vẫn còn tạm... Ngươi nói không ăn thứ có thể nói."
Nếu không vì những lời này, sau khi trốn người nam nhân kia, nó cũng không đến chỗ nàng.
"Ta không ăn, nhưng..."
Minh Thù cười nham hiểm, kéo dài âm cuối: "Không có nghĩa là người bên cạnh ta không ăn."
Trứng ngây thơ như vậy cũng hiếm gặp.
Trứng màu: "!!!"
Còn có thể loại này sao?
Mạng của nó sao lại khổ như vậy!
Ô ô ô, nó phải về nhà.
"Chắc là người chỉ đang dọa ta thôi."
Trứng màu thử thăm dò, cực kỳ tủi thân.
Nó thông minh đáng yêu như vậy, vì sao có nhiều người muốn ăn nó chứ, thực sự là nó không thể ăn.
"Ta không hù dọa ngươi đâu."
Minh Thù kéo đĩa trái cây bên bàn, cầm trái cây khẽ cắn một miếng:
"Lát nữa, ta bảo Hồi Tuyết nấu ngươi."
Trứng màu ở trên bàn nhảy nhót phát ra tiếng kêu giòn giã, giống như một đứa trẻ đang tức giận lên vì một việc không hài lòng nào đó.
Sau cùng nó hét lớn một tiếng: "Ngươi cũng là một người xấu, con người các ngươi đều là người xấu."
Trứng màu dỗi lăn xuống bàn, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, biến mất trong tầm mắt Minh Thù.
Minh Thù xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn trái cây.
Nàng phun hột đang chuẩn bị ăn tiếp một trái nữa, thì trứng màu lại từ bên ngoài nhảy vào, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi cả quả trứng đều đang run rẩy.
Minh Thù nghi hoặc: "Ngươi lại quay về làm gì? Không sợ bị nấu à?"
Hay là sự hấp dẫn của trẫm quá lớn?
Trứng màu trong lòng liếc Minh Thù một cái, vô cùng gấp gáp nói: "Con rắn kia tới."
Rắn?
Trong đầu Minh Thù hiện lên con rắn ngu xuẩn kia trong sơn mạch Ma Phong.
"A!"
Bên ngoài vang lên một trận thét chói tai, có vật ngã xuống ầm ầm.
Minh Thù đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên đường hỗn loạn nhìn xa hơn một chút một quái vật khổng lồ màu vàng óng, đang qua di chuyển qua bên này.
Tất cả những nơi nó đi qua, đều bị phá hủy.
"Nó tới, nó tới."
Trứng màu nhảy nhảy trong tay Minh Thù: "Nó muốn tới ăn ta."
"Ngươi không phải là trứng thần thú sao?"
Minh Thù nhìn trứng màu: "Còn sợ nó?"
Trứng màu nhảy càng mạnh hơn:
"Bây giờ, ta còn là kỳ ấu niên, chưa trưởng thành... Theo như con người các ngươi mà nói chính là một đứa trẻ, ngươi bảo một đứa con nít như ta so với người trưởng thành, có thể so sánh được sao?"
Minh Thù tổng kết một câu: "Tại vì ngươi yếu."
"Ta rất lợi hại!"
Trứng màu có chút không phục.
Minh Thù câu môi: "Vậy ngươi đi đánh nó, sợ cái gì?"
"Ta..."
Trứng màu chần chừ, tìm cho mình một lý do tốt hơn:
"Bây giờ, ta còn chưa sinh ra, đánh với nó như thế nào? Chờ ta sinh ra, sẽ lợi hại hơn nó gấp trăm lần."
Hừ, nó không hề yếu chút nào.
Nó chỉ là chưa sinh ra thôi.
"Thế chả phải là yếu thì là gì?"
Trứng màu: "..."
Nó không hề yếu, không yếu!
Thấy con rắn đi về bên này, Hồi Tuyết và Lưu Phong đẩy cửa vào, Hồi Tuyết sợ hãi nhìn con rắn giục Minh Thù:
"Tiểu thư, nó tới rồi chúng ta rời khỏi đây trước đi."
"Cũng không phải là tới tìm ta, sợ cái gì?"
Khóe miệng Minh Thù vẫn như cũ, hiện ý cười nhàn nhạt.
"Không phải tìm người?"
Hồi Tuyết rõ ràng không tin, lúc trước ở sơn mạch Ma Phong đánh nó như thế, nó không phải báo thù thì tới làm gì?
Minh Thù chỉ chỉ trứng màu ở bên cạnh đang nhảy tưng tưng:
"Đương nhiên là tìm nó, chỉ cần đem giao nó ra là được rồi."
Trong nháy mắt trứng màu lui về sau vài mét nấp trong góc phòng, uất ức lên án Minh Thù:
"Sao người lại máu lạnh vô tình như vậy."
Minh Thù gật đầu mỉm, cười đưa mắt nhìn trứng màu, nghiêm túc hỏi:
"Ừ, ta chính là máu lạnh vô tình như thế đấy, thì sao nào?"
Có máu lạnh hay không, có vô tình hay không thì liên quan gì tới người ngoài?
Trứng màu lại càng điên cuồng hơn.
Thì sao nào!
Nàng lại hỏi nó thì sao nào! Máu lạnh vô tình đáng kiêu ngạo lắm à? Ngươi kiêu ngạo cái con khỉ ấy!
Còn có, nó đáng yêu lợi hại như vậy, thế mà nàng lại không thèm đoái hoài đến, nàng có phải là phụ nữ không? Có phải là con người không?
Không bằng cầm thú!
"Tiểu thư, nó tới rồi."
Hồi Tuyết vừa dứt lời thì con rắn đã nhanh nhẹn lướt tới, sau khi đập nát một tòa nhà thì nó đã thành công đứng trước của sổ phòng Minh Thù.
Đầu con rắn kia lớn gần bằng cái cửa sổ.
Đôi mắt vàng óng như chuông đồng nhìn chằm chằm Minh Thù, thâm trầm lại biến đổi kỳ lạ.
"Chào."
Minh Thù vẫy tay chào hỏi con rắn.
Con rắn phun ra lưỡi rắn đỏ tươi, dữ tợn nói:
"Loài người kia, đem trứng thần thú giao cho ta, ta tha cho ngươi một mạng."
"Ngươi ngu như thế, còn đòi tha ta một mạng sao?"
Minh Thù cười khẽ: "Ngươi tự lo lắng cho mình đi."
Nàng chỉ ngón tay, con rắn nhìn theo ánh mắt Minh Thù, vài bóng người bao vây muốn chạy qua bên này. Hận ý trong mắt con rắn càng đậm, đuôi rắn vung lên nhà cửa ầm ầm bị chém thành hai. Đuôi sáng bóng giơ lên đồ trên mặt đất đồng thời bay lên lơ lửng giữa trời, sắc bén bay về phía những người đang chạy qua.
Phần phật.
Đuôi rắn chuyển động, đồ vật lộn xộn mang theo sức mạnh bén nhọn bắn ra xung quanh.
Lưu Phong tiến lên ngăn cản đồ vật bay đến. Hồi Tuyết nhân cơ hội nắm cổ tay Minh Thù:
"Tiểu thư, đi mau."
Hồi Tuyết kéo Minh Thù từ cửa chính rời khỏi khách điếm, khách điếm sau lưng rầm một tiếng bị phá nát, bụi mù cuồn cuộn hình ảnh con rắn đều trở nên mù mịt.
"Khụ..."
Hồi Tuyết phất tay gạt bụi, mang theo Minh Thù đến nơi an toàn. Một giây sau, cổ tay Hồi Tuyết chợt thấy bị siết, nàng bị Minh Thù kéo về sau vài bước, một vật màu đen từ trên trời đập xuống vừa lúc rơi trước mặt nàng.
"Cẩn thận một chút."
Khí nóng dồn lên tai Hồi Tuyết, nàng nuốt một ngụm nước bọt:
"Cám ơn... Tiểu thư."
Nếu như lúc nãy tiểu thư không kéo nàng, có thể sẽ đập trúng nàng.
"Chức Phách cô nương, lại gặp mặt rồi."
Minh Thù buông Hồi Tuyết ra hơi liếc mắt, Thanh Trần đứng ở một chỗ cách nàng vài bước, trên người đã thay một bộ y phục càng xinh đẹp lộng lẫy, giống như một con bướm rực rỡ.
Mặc dù là bụi bay mù mịt cuồn cuộn, cũng không ngăn được vẻ nhã nhặn tuyệt sắc của hắn.
Đúng là tú bà.
Minh Thù mỉm cười: "Sao ngươi cứ theo dõi ta vậy, yêu ta sao?"
"..."
Tên nào mà yêu được nàng vậy, còn có muốn giữ thể diện không đây. Thanh Trần cười hừ một tiếng, trực tiếp đáp lại:
"Chức Phách cô nương vẫn luôn tự khen như thế sao?"
Minh Thù khiêm tốn tiếp thu: "Cũng bình thường mà."
Ai đang khen nàng chứ!
Thanh Trần kiềm chế không nổi điên, ngoài cười nhưng trong không cười:
"Thật hy vọng y thuật và da mặt của Chức Phách cô nương đều tốt như nhau."