Lộng Triều

Quyển 2 – Chương 48: Thay đổi liên tục




Khu Khai Phát cuối cùng đã được phê duyệt thành lập. Việc thành lập Đồn công an khu Khai Phát cũng được Huyện ủy đồng ý báo lên Cục công an thành phố, cuối cùng còn phải báo lên Sở công an. Nhưng đây chỉ là vấn đề thủ tục, chủ yếu là xem thái độ của Huyện ủy, Ủy ban.

Việc tranh đoạt liền trở nên rõ ràng. Ai cũng biết Đồn công an khu Khai Phát mặc dù mới thành lập, điều kiện kém nhưng khu Khai Phát ở ngoại ô, tốt hơn Tây Giao, Bắc Ngoại.

Khi nhận được điện của Khâu Nguyên Phong, Triệu Quốc Đống đang nghiên cứu vụ án với La Minh Sơn, Hạ Hồng Hải, Viên Chấn Dũng, Trần Quốc Cương.

Sáng hôm đó Triệu Quốc Đống đã dành thời gian tới bãi cát. Hai tháng qua Hứa Vĩ theo học Trường Xuyên nên về cơ bản nắm rõ tình hình quản lý bãi cát và có thể quản lý được.

Buổi chiều Triệu Quốc Đống đến Đồn công an họp phân tích vụ án.

- Lão La, thủ đoạn gây án và thời gian gây án của hai vụ việc này tại Thổ Lăng đều tương tự như mấy vụ án ở xã Hắc Thạch. Anh phải thẩm vấn cho kỹ, ba người gây án, tôi không tin không thể phá được. Anh bảo Tiểu Trần kiểm tra rõ ghi chép ở mấy điểm tiêu thụ tang vật. Nếu không có thì có vấn đề, tên kia nhất định cũng có tham gia.

- Ba người này vừa mới vào nên vẫn cứng miệng. Chẳng qua có một tên xem ra không chịu được bao lâu, vợ y sắp sinh. Tôi thấy có thể lợi dụng việc này mà đột phá. Chỉ cần có một điểm vào thì tất cả sẽ trở nên đơn giản. Tôi cũng nghĩ mấy vụ án ở xã Hắc Thạch là do đám người này gây ra.

La Minh Sơn gật đầu nói. Sau khi có thể được được điều động làm La Minh Sơn trở nên tích cực. Y dẫn theo Trần Quốc Cương tiến hành điều tra ở hai xã Đại Quan Khẩu và Thổ Lăng, rất nhanh có hiệu quả. Từ một địa điểm mua phế liệu ở Huyện Bình Xuyên, y tìm ra được một nhóm cắt trộm dây điện thoại và bắt được một đám người, đồng thời cũng thu được một số lớn dây điện bị trộm.

- Ừ, nếu mấy vụ án cắt trộm dây điện thoại của xã Hắc Thạch cũng do đám người này gây ra, vậy xã Hắc Thạch cũng trở nên yên tĩnh hơn. Tôi vẫn đang suy nghĩ có phải do một nhóm người gây ra hay không.
Hạ Hồng Hải cũng vui vẻ nói, có thể phá được mấy vụ án là quá tốt.

- Theo hệ thống điện thoại phổ biến, tôi thấy khả năng đường dây bị cắt trộm cũng càng lúc càng tăng. Đám kẻ trộm thường cắt trộm dây và bán lấy chút tiền. Nhưng bên Bưu điện lại tổn thất rất lớn, cho nên các vụ này phải nghiêm trị mới răn đe được tội phạm.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Ngoài ra phải tổ chức cuộc họp ở các xã, thị trấn, phát động đội dân quân các thôn tổ chức tuần tra, cố gắng tránh vụ án này xảy ra ở khu vực chúng ta.

- Ha ha, các xã, thôn đều phải chú ý đến dây điện. Dù sao việc này liên quan tới mấy chục ngàn dân dùng điện. Nhưng muốn bọn họ giúp Bưu điện canh dây điện thì chưa chắc. Hơn nữa nếu hỏng bên bưu điện cũng không lập tức sửa nên khó làm.
La Minh Sơn cười nói.

- Ừ, đúng là có hiện tượng này cho nên phải báo cáo với Đảng ủy, chính quyền xã, thị trấn mới được. Phải để bọn họ ý thức được nếu đường dây thông tin thường xuyên bị đứt sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển các công ty ở địa bàn bọn họ.

Triệu Quốc Đống biết cán bộ thôn, xã không có ấn tượng tốt đối với bưu điện. Dù sao giá lắp đặt máy điện thoại của Bưu điện là rất cao, Bưu điện lại không cho chút lợi lộc gì. Bây giờ muốn bọn họ làm không công thì sợ rằng phải trao đổi với Đảng ủy, chính quyền địa phương.

Tiếng chuông vang lên cắt ngang cuộc thảo luận, là số văn phòng Khâu Nguyên Phong gọi tới.

Triệu Quốc Đống xuống lầu gọi lại.

- Quốc Đống, cậu lập tức lên văn phòng tôi.
Khâu Nguyên Phong nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.

- Sếp Chu, có việc gì vậy?

- Đừng nói, mau lên chỗ tôi.
Khâu Nguyên Phong lớn tiếng nói.

Khi Triệu Quốc Đống lên được Công an huyện thì đã là năm giờ chiều. Lúc này chỉ có văn phòng Khâu Nguyên Phong là mở, mấy lãnh đạo khác đã về.

Triệu Quốc Đống vừa vào, Khâu Nguyên Phong ra hiệu hắn đóng cửa lại. Triệu Quốc Đống có chút khẩn trương, xem ra có việc rất quan trọng. Chẳng lẽ đã quyết định ai đến Đồn công an khu Khai Phát?

- Sếp Chu, có việc gì gấp vậy?
Triệu Quốc Đống đưa cho Khâu Nguyên Phong điếu thuốc Hồng Sơn. Thuốc Trung Hoa chỉ khi có việc mới dùng.

- Sáng nay Huyện ủy tổ chức hội nghị thảo lập thành lập Đồn công an khu Khai Phát.
Khâu Nguyên Phong châm thuốc và nói.

- Chuyện này không phải sớm đã quyết định sao?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu, đây đâu phải việc gấp?

- Đã sớm quyết định, bây giờ Sở công an đã phê chuẩn. Hôm nay Hội nghị thường ủy nghiên cứu vấn đề thành lập. Vương Đức Hòa nói vấn đề an ninh trật tự xung quanh khu Khai Phát rất phức tạp, đề nghị để Trưởng đồn công an vào bộ máy lãnh đạo Ban quản lý khu Khai Phát, để tăng cường công tác an ninh trật tự của khu Khai Phát, hỗ trợ cho Ban quản lý khu Khai Phát triển khai công việc.

Triệu Quốc Đống liền cảm giác được điều này không bình thường. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vào bộ máy lãnh đạo Ban quản lý? Là cấp Phó Trưởng phòng?
Vương Đức Hòa muốn làm gì? Đẩy Vương Quý Nhân lên sao?

- Ừ, chính là ý này. Hầu hết thường vụ đều đồng ý với Vương Đức Hòa, cho nên Hội nghị thường ủy về cơ bản xác định Trưởng đồn công an khu Khai Phát có thể kiêm chức Phó bí thư Đảng ủy hoặc Phó chủ nhiệm Ban quản lý.
Khâu Nguyên Phong gật đầu nói:
- Tin này vừa ra khiến cán bộ trung tầng của Phòng đều động. Trưởng đồn công an khu Khai Phát vốn đã hấp dẫn, bây giờ còn làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý thì còn không làm mọi người điên lên sao?
- Sếp Chu có ý gì?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Chưa rõ. Lần trước vì bổ nhiệm cậu mà lão Chu đắc tội Vương Đức Hòa, chỉ sợ lần này lão Chu phải nghĩ biện pháp đền bù. Chẳng qua lãnh đạo cấp Phó Trưởng phòng không phải do Công an huyện tự quyết định được. Công an huyện nhiều lắm là đề cử.
Khâu Nguyên Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lần trước khi ăn lão Chu có ý để cậu lên, nhưng lão Đậu kiên quyết phản đối, sau đó lão Chu không nói nữa. Sợ rằng Vương Đức Hòa đã nói chuyện với lão Chu.

Triệu Quốc Đống cảm thấy việc khó giải quyết. Nếu chỉ là chức Trưởng đồn công an khu Khai Phát không thì hắn có lên làm hay không cũng không quá ảnh hưởng. Nhưng nếu vào bộ máy lãnh đạo Ban quản lý thì khác. Chức Phó Trưởng phòng là một bậc thang mà bao cán bộ phấn đấu cả đời cũng không tới, mất cơ hội này thì ba, năm năm nữa cũng chưa chắc có.

- Sếp Chu, ngoài Vương Đức Hòa ra thì còn ai đang hoạt động không?
Triệu Quốc Đống nói.

- Tề Chính cùng Trương Đức Tài đều có suy nghĩ, nhất là Tề Chính nghe nói đi con đường của Chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc - Trầm Nhược Đình. Khi Bí thư Lô làm Chủ tịch huyện thì Trầm Nhược Đình làm Phó bí thư và rất ủng hộ Bí thư Lô, cho nên chuyện này cũng khó nói.
Khâu Nguyên Phong ngừng một chút rồi nói:
- Trương Đức Tài có lẽ nhờ Phó chủ tịch thường trực Phùng Đông Hoa. Hai người đều là người xã Mã Đình.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ thì thấy Trầm Nhược Đình mặc dù bây giờ chỉ là Chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nhưng trước vốn là Phó bí thư, Vương Đức Hòa bây giờ cũng là Phó bí thư. Vì thế hai người này có lẽ không chênh nhau mấy.

- Không ngờ một chức Trưởng đồn công an lại tạo ra sóng gió như vậy. Tôi vốn nghĩ chỉ có mình Vương Quý Nhân tranh với tôi.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng:
- Bây giờ lại thành như thế, lại thêm Tề Chính và Trương Đức Tài tham gia vào.

- Chuyện này ai muốn bỏ lỡ chứ.
Khâu Nguyên Phong thở dài nói.

- Sếp Chu quyền quyết định rốt cuộc nằm trong tay ai?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Trên nguyên tắc Đảng ủy Công an huyện đề cử, Ban Tổ chức cán bộ khảo sát, sau đó thông qua Hội nghị thường ủy. Mà chức cán bộ Phó Trưởng phòng thì về cơ bản chỉ cần Đảng ủy Công an huyện đề cử, Ban Tổ chức cán bộ và Hội nghị thường ủy sẽ thông qua. Nhưng lần này thì khác, tôi thấy sẽ cạnh tranh rất mạnh.
Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói.

- Nói như vậy tôi không có hy vọng sao?

- Ừ, ở việc này Cục trưởng Lưu không dễ xen vào. Dù sao bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát do Huyện ủy bổ nhiệm, không quan hệ mấy với cơ quan công an. Trừ khi Cục trưởng Lưu có thể khiến cho lão Chu mạnh mẽ đẩy cậu trong Đảng ủy Công an huyện.

Khâu Nguyên Phong cũng hiểu việc này khó làm. Lúc trước y đã đề cử Triệu Quốc Đống với Chu Tinh Văn, Chu Tinh Văn cũng có ý này, nhưng khi ấy Trưởng đồn công an không vào bộ máy Ban quản lý. Bây giờ Vương Đức Hòa lại cố ý muốn đẩy Vương Quý Nhân vào khu Khai Phát cũng khiến Chu Tinh Văn có chút khó xử.

- Nói vậy ai có thể được Đảng ủy Công an huyện đồng ý thì về cơ bản đã xong?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Tình hình bình thường là như vậy. Vương Đức Hòa dù có bản lĩnh thế nào cũng không phải Bí thư huyện ủy. Công an huyện đề cử người chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì hắn không thể tùy tiện phủ quyết.
Khâu Nguyên Phong trầm giọng nói:
- Quốc Đống, tôi biết cậu có quan hệ tốt với lão Chu, nhưng bây giờ lão Chu sợ khó quyết định. Vương Đức Hòa và Trầm Nhược Đình đâu có phải kẻ ngu ngơ, lão Chu phải tổng hợp trong này.

Triệu Quốc Đống có thể nghe ra Khâu Nguyên Phong muốn mình bỏ cơ hội này. Nhưng cơ hội này hiếm có, nếu vào bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát thì hắn thậm chí có thể thoát khỏi hệ thống công an mà tiến vào hành chính.

- Sếp Chu, tôi biết rồi, tôi sẽ không làm sếp và sếp Chu khó xử. Chẳng qua tôi muốn Sếp Chu ủng hộ tôi trong Hội nghị đảng ủy, về phần có được không lại là việc khác.
Triệu Quốc Đống đứng lên nói:
- Dù có thành hay không thì tôi cũng cảm ơn Sếp Chu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.