Bãi cát cuối cùng đã khai trương.
Triệu Đức Sơn rất hưng phấn đến độ vài ngày liên tiếp đi như trên mây. Chiếc xe đạp cũ kỹ ở nhà bị hắn đạp không chậm hơn xe máy là bao.
Công nhân bãi cát thuê nông dân gần đó làm. Một xe cát thì chỉ mất khoảng nửa ngày là múc lên được. Mấy chiếc xe cải tiến thì Triệu Quốc Đống đã liên lạc với đám bạn chơi bời ở ngoài nhà máy giúp cho. Bãi cát đã chính thức đi vào hoạt động, từng đống cát được đưa lên khỏi sông và đổ trên bãi.
Mỗi ngày đều có một hai xe cải tiến đến lấy cát, hầu hết đều là các nơi có đường sá khá thuận lợi với Đại Quan Khẩu.
Cát chất đầy trên bãi không ngừng tăng lên theo từng ngày. Triệu Quốc Đống dặn Đức Sơn dựa theo khối lượng công việc mà trả tiền lương, mà không phỉ dựa theo ngày công mà tính toán. Cứ như vậy sẽ khiến nhân viên bãi cát tích cực hơn.
Mỗi ngày từ năm giờ sáng đã bắt đầu, đến khi 12 giờ trưa trời rất nóng thì mới nghỉ. Bốn gờ chiều lại bắt đầu đến tám giờ tối khi trời tối đen thì nhân viên mới rời đi.
Mấy hôm nay Đức Sơn đều đi sớm về muộn. Bãi cát thực ra hắn không sợ người đến trộm. Dưới sông rất nhiều cát, chỉ cần anh muốn lấy thì đến được ngay. Chẳng qua mỗi ngày phải tính khối lượng công việc và trả lương, giám sát chất lượng, thi thoảng còn phải mời thuốc, đưa nước cho nhân viên nên Đức Sơn phải có mặt ở bãi.
Đến khi các công nhân về thì Đức Sơn mới có thể về. Chẳng qua Đức Sơn làm rất chăm chỉ, xem từng đống cát. Hắn như thấy được một con đường mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Hạt cát chính là tiền, đưa đến công trường sẽ biến thành nhân dân tệ. Dù thi thoảng có người đến mua cát lẽ cũng làm Đức Sơn cảm thấy tự hào.
Triệu Quốc Đống cũng không dồn nhiều tâm trí vào bãi cát. Theo hắn thấy thì bãi cát chẳng qua chỉ là cách đơn giản nhất để kiếm tiền, đơn giản mà trực tiếp. Vấn đề chỉ có một điều đó là con đường tiêu thụ. Con đường tiêu thụ được giải quyết thì tất cả đều trở nên đơn giản.
Mà Đức Sơn nhiệt tình như vậy cũng làm Triệu Quốc Đống yên tâm. Một thanh niên nhàn quá lâu thì chỉ cần cho nó một cơ hội, nó sẽ cố hết sức mà nắm lấy.
Triệu Quốc Đống đã phải đầu tư gần 3000 tệ để làm thủ tục, mua thúng, giá gỗ, xe thồ và một loạt công cụ khác.
Đây không phải số tiền nhỏ. Ngoài số tiền hắn tiết kiệm được là hơn 1000 tệ qua gần năm công tác, hắn đành phải mặt dày vay bố mẹ 2000 tệ.
Từ ánh mắt lo âu của bà mẹ, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận sự quan trọng của 2000 tệ này đối với gia đình, đây có lẽ là tiền tiết kiệm của gia đình lấy ra được. Có lẽ đây là tiền học phí chuẩn bị cho Trường Xuyên và Vân Hải.
Triệu Quốc Đống cũng không lo khoản tiền này không thể thu được. Khai thác tài nguyên thì không bao giờ lỗ, ít nhất là khai thác cát vừa không nguy hiểm mà đầu tư nhỏ thế này thì chỉ cần có con đường tiêu thụ là không thành vấn đề.
Hắn lo nhất chính là công trình của nhà máy có thể khởi công đúng thời gian hay không? Mà bãi cát đã tiến hành mười mấy ngày nên tích lũy được một số lượng cát nhất định. Bởi vì nhờ Đường Tư Khuông giới thiệu nên cũng có một vài người đến mau, sợ là chỉ có thể miễn cưỡng trả lương cho công nhân bãi cát.
Bây giờ năm 1993 dần tới, thời gian của hắn không còn nhiều mấy. Hắn cần chính là một khoản tiền để mở ra cơ nghiệp của hắn. Nếu như ông trời cho hắn mơ thấy trước tương lai mà không vận dụng tốt, như vậy sẽ bị trời phạt.
Chẳng qua hắn cũng biết vấn đề này không phải mình có thể ảnh hưởng. Cổ Chí Thường nếu đồng ý thì sẽ không cản trở. Hắn có số điện thoại của Khanh Liệt Bưu nhưng Triệu Quốc Đống biết quan hệ giữa hai bên chưa đến mức có thể nói chuyện này. Ở vấn đề này mà đi nhờ Khanh Liệt Bưu ảnh hưởng tới ông bố y là rất không sáng suốt.
Mà lú này Cổ Chí Thường hoặc là Dương Thiên Bồi cũng không có tác dụng. Bây giờ hắn chỉ có thể đợi mà thôi.
Ngay khi cát ở bãi tích trữ càng lúc càng nhiều, Triệu Quốc Đống cũng dồn hết tâm trí vào vụ án trộm trâu kia.
Ký ức trong mơ nói cho Triệu Quốc Đống biết muốn thành người cao hơn người ở xã hội này, muốn cho mình có thể thay đổi và ảnh hưởng tới vận mệnh của người thân và bạn bè, muốn cho mình được sống vui vẻ thì chỉ có tiền là không đủ. Huống chi hắn còn không thể cam đoan dựa vào ký ức ở trong mơ có thể làm hắn chạm vào gì cũng hóa vàng không?
Biện pháp tốt nhất là tiếp tục đi theo chính trị. Mà có ký ức kia thì chức Phó Trưởng phòng Công an huyện đã không được hắn chú trọng. Hắn hoàn toàn có thể dựa vào những hiểu biết về tương lai của hắn mà chiếm trước cơ hội, đi xa hơn trong chính trị. Thậm chí không chỉ giới hạn bên hệ thống công an.
Mà tất cả đều bắt đầu từ nơi cơ bản nhất – Đồn công an Giang Miếu.
Hắn bây giờ gặp vấn đề phiền phức đầu tiên đó là vụ án trộm trâu không hề tiến triển.
Phải nói tin tức Đàm Khải tìm được khá tốt, tên mới ra tù – Nhị Tiến Cung đã bị theo dõi sát sao khi có mặt ở Giang Miếu. Tên này đang tìm cơ hội và mục tiêu thích hợp để gây án.
Chẳng qua Giang Miếu lớn như vậy, ai có năng lực suốt ngày theo dõi Nhị Tiến Cung, ôm cây đợi thỏ là biện pháp bất đắc dĩ. Có lẽ tên Nhị Tiến Cung đột nhiên đổi tính về Huyện Bình Xuyên gây án thì sao? Như vậy 20 ngày công sức sẽ mất hết.
Người ba tổ thay phiên nhau chờ đợi làm mọi người khá mệt mỏi. Khâu Nguyên Phong mặc dù không nói gì nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Ban đầu từ nửa tháng kéo lên ba tuần, kéo lên một tháng. Đám đội viên dự bị đều oán thán. Nếu như không phải tiền thưởng từ vụ đánh bạc kia đưa tới, đồng thời biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm bọn họ phục thì sợ rằng ý kiến càng lớn hơn nữa.
Triệu Quốc Đống nằm trên bãi cỏ. Hắn và Đàm Khải lựa chọn một sườn núi khá cao để mà quan sát.
Từ đây có thể thấy rõ khu đồng ruộng trước mặt, đi qua một đoạn sẽ xuống chân núi, đây có một con đường mòn nối thẳng sang địa phận Huyện Bình Xuyên. Chẳng qua đường này khá khó đi, cũng không mấy người muốn đi.
Đường Cẩn mấy hôm không có tin tức, Triệu Quốc Đống gọi điện mà cũng không ai nghe. Hình như Đường Cẩn mấy hôm nay và người trong phòng xuống Đồn công an bên dưới điều tra. Nhưng Triệu Quốc Đống có một cảm giác không tốt mấy.
Bên phía Khổng Nguyệt lại rất bình tĩnh, không gọi điện thoại. Giống như chuyện hôm đó xảy ra làm hai bên đều ý thức vấn đề không hề đơn giản. Ít nhất Triệu Quốc Đống cho là như vậy.
Khổng Nguyệt rốt cuộc là muốn giữ tỉnh táo hay là xấu hổ, Triệu Quốc Đống không rõ. Điều này làm hắn có chút mất mát.
Chẳng qua Hàn Đông đã gọi tới cho hắn hai lần mà nói chuyện. Điều này khiến cuộc sống của Triệu Quốc Đống ở Đồn công an không quá chán. Nhớ đến má lúm đồng tiền trên khuôn mặt tròn của cô, Triệu Quốc Đống biết nếu còn quan hệ thêm nữa thì sẽ có phiền phức, nhưng hắn vẫn thấy động tâm.
Có đôi khi Triệu Quốc Đống nghĩ sau khi có giấc mơ kia thì cuộc sống tình cảm cũng “phong phú” thêm.
Nhớ đến các quyển truyện thấy trong mơ, nhân vật chính sống lại và có rất nhiều phụ nữ, có hành động vĩ đại, Triệu Quốc Đống biết mình dù muốn im ắng cũng khó. Ở tình cảm tham lam một chút cũng không có gì quá đáng mà.
Suy nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu Triệu Quốc Đống, điều này cũng khiến hắn bớt nhớ Đường Cẩn hơn.