Người bên cạnh tang thi vương thập phần cần cù, từ khi đi vào trạm xăng dầu chưa từng dừng lại, đầu tiên là quét tước vệ sinh, sau lại nhóm lửa nấu cơm, hơn nữa cũng không giống những người khác tùy tiện nấu linh tinh, mà là thổi cơm, làm đồ ăn, nấu canh……
Tang thi vương từ trong không gian lấy ra một cái sô pha, hắn thản nhiên dựa vào trên sô pha, rõ ràng hiện giờ là mạt thế, hắn lại giống như vương tử cổ đại đi du lịch.
Hương khí đồ ăn ở trạm xăng dầu tung bay, thịt cùng rau dưa đều là đồ mới, trải qua chế biến tỉ mỉ, nấu ra một bàn đồ ăn tinh khiết thơm lừng……
Trước mạt thế, đây chỉ là bữa cơm ở gia định bình thường, nhưng trải qua một thời gian, bữa cơm như vậy cũng trở thành xa xỉ, hơn trăm người trong trạm xăng dầu đều nhìn qua, trong mắt tràn đầy khát vọng cùng với tham lam.
Có được nhiều vật tư như vậy, lại chỉ có ba người, trong đó một cô gái còn bị thương không có sức chiến đấu, quả thực là một miếng bánh ngát hương, không ngừng câu dẫn tà niệm trong lòng những người khác.
Có vài nhóm người bắt đầu châu đầu ghé tai, có người chậm rãi hướng ba người Phùng Tiếu đi tới, rõ ràng là muốn đánh ý xấu.
Trải qua hơn mười năm tồn tại trong mạt thế, Từ Tri Diên nháy mắt liền phát hiện ý đồ của bọn họ, nếu là bọn họ muốn cướp người khác, cô không nhất định sẽ quản, nhưng người bọn họ muốn đối phó là tang thi vương. Từ Tri Diên không thể không quản.
Vô luận như thế nào, cô tuyệt đối không thể nhìn người khác ở trước mặt cô chọc giận tang thi vương!
Cô phóng ra liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, ngăn cản mấy người có ý đồ tới gần: “Nơi này là địa phương nghỉ ngơi, nếu là có người ý đồ gây loạn, đừng trách tôi vô tình.”
“Dị năng cấp ba?” Có người kinh hô ra tiếng, hiện giờ đại bộ phận người đều đang bấp bênh ở cấp một, cấp ba đã được xưng là cao cấp, càng đừng nói là hỏa hệ có tính công kích cao nhất.
Bất quá cho dù như thế, có người vẫn không định từ bỏ.
Mạc Viện Viện trợn mắt, nói thầm: “Đột nhiên phát cái gì điên đâu?”
Anh trai Mạc Thiệu Hồng trừng mắt nhìn cô ta một cái, hắn tự nhiên cũng nhìn ra tới những người khác sóng ngầm mãnh liệt, lúc trước hắn là binh chủng xuất ngũ, tự thân rất có tinh thần trọng nghĩa, đối với việc Từ Tri Diên lên tiếng, hắn thập phần thưởng thức, liền phát ra dị năng lôi hệ cấp ba.
“Nếu có người muốn gây rối, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Thủ hạ Mạc Thiệu Hồng nghe hắn nói, lập tức sôi nổi ra tay, lên tiếng ủng hộ lão đại của mình.
Đám người lòng dạ đen tối chỉ có thể oán hận lui về, tính toán chờ đến khi rời khỏi trạm xăng dầu, đám người Từ Tri Diên thích xen vào việc của người khác này về sau lại dạy dỗ.
Từ Tri Diên liếc nhìn tang thi vương giống như không biết chuyện gì kia một cái, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cô quen bọn họ?” Mạc Thiệu Hồng nhỏ giọng hỏi.
Từ Tri Diên chần chờ gật gật đầu, lại rất nhanh lắc đầu: “Không tính là quen, nhưng mà nam nhân mặc tây trang màu trắng kia rất lợi hại, anh về sau nếu gặp được hắn, ngàn vạn không cần đắc tội.”
“Còn lợi hại hơn cô?”
Từ Tri Diên rùng mình một cái, run giọng nói: “Tôi nơi nào có thể cùng hắn so.”
Mạc Thiệu Hồng nghi hoặc nhìn cô, ngoại trừ hắn, Từ Tri Diên là dị năng giả lợi hại nhất hắn từng gặp qua, nếu là người nọ so với cô còn lợi hại rất nhiều, kia là thực lực dạng gì?
Hắn có điểm nửa tin nửa ngờ, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, muốn cùng người nọ một lần.
Từ Tri Diên gắt gao nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm túc nói: “Tôi nói đều là thật sự, anh ngàn lần vạn lần không cần đi chọc hắn. “
Mạc Thiệu Hồng bị nghiêm túc trong mắt cô làm kinh ngạc, đáng sợ như vậy sao?
Hắn quay đầu nhìn về phía bên kia, lại vừa vặn tiếp xúc đến ánh mắt không chút để ý của nam nhân, đồng tử Mạc Thiệu Hồng run lên, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Trực giác nói cho hắn, nam nhân kia xác thật rất nguy hiểm, phi thường nguy hiểm!
————
“An Nam làm cơm, ăn đi.” Tống Giác “hảo tâm” giúp Phùng lấy một chén cơm tẻ, nhét vào trong tay cô, còn thuận tay giúp cô gắp mấy miếng thịt, “Ăn nhiều một chút.”
Ăn nhiều một chút, chờ một chút mới có sức lực chạy trốn, hắn không muốn nhìn cô chạy được hai bước đã ngã.
Nghĩ đến cảnh tượng sắp xuất hiện, Tống Giác tâm tình càng tốt, ánh mắt nhìn Phùng Tiếu lại ôn nhu thêm hai phần.
Trên người còn đang phát sốt, Phùng Tiếu cũng không có hứng thú ăn uống, nhưng cô biết, cho dù không muốn ăn, cô cũng phải ăn một chút.
Tống Giác rõ ràng là đang có ý đồ xấu, cô ăn nhiều một chút, bổ sung chút năng lượng, mới có sức ứng phó vấn đề phát sinh.
Cho nên cô cũng không khách khí, cầm chén canh chậm rãi uống.
Nhìn cô uống từng ngụm nhỏ như mèo, Tống Giác khẽ nhíu mày, hắn lại gắp miếng thịt để vào chén cô: “Ăn nhiều thịt một chút.”
Thực nhanh trong chén Phùng Tiếu liền chất đầy thịt, những người khác hâm mộ nhìn cô, đặc biệt là một ít nữ tử, càng là có thể dùng đố kỵ tới hình dung, ánh mắt nhìn Tống Giác hết sức nồng cháy.
Từ Tri Diên càng nhìn càng mê mang.
Phùng Tiếu uống xong một chén canh nóng, trên người ra một ít mồ hôi, cuối cùng cũng thoải mái hơn, cả người cũng có chút sức lực, cô thở phào một hơi, lại lấy một chén canh uống, lúc sau mới ăn ít cơm, ăn mấy miếng thịt.
Tống Giác ăn cũng không nhiều, chủ yếu là nhìn cô ăn, lúc này thấy cô buông chén đũa, hắn mỉm cười hỏi: “Ăn no sao?”
“Nếu có thể thêm ít trái cây thì tốt, nếu là lại có mấy viên kẹo lại càng tốt.” Phùng Tiếu dựa vào sô pha, ót đặt trên gối, cười nhìnTống Giác ước nguyện, mi mắt cong cong, ở trạm xăng dầu tối tăm này lấp lánh tỏa sáng.
Quả nhiên da mặt dày, một chút đều không thấy ngoại.
Tống Giác nhìn cô tươi cười xán lạn, đại phát từ bi thỏa mãn cô.
“Trái cây sau khi ăn cô muốn, kẹo cô muốn.” Hắn từ trong không gian lấy ra một quả táo to tròn mọng nước, lại móc ra thêm một gói kẹo, toàn bộ để vào trong tay Phùng Tiếu, ôn nhu hỏi cô, “Vui vẻ không?”
Cho nên nói mạt thế thoải mái chính là có không gian, ăn uống tiêu dùng, toàn bộ có thể tùy thân mang theo, nữ chủ có đại không gian, nam chủ cũng có, thật làm người khó chịu.
Phùng Tiếu hung hăng một ngụm cắn quả táo, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, tư vị chua xót trong miệng rốt cuộc cũng rút đi, cô cười: “A, giống như được sống lại vậy.”
Cô rất nhanh sẽ không cảm thấy như vậy nữa.
Đại khái là cảm thấy về sau không thể nhìn thấy nụ cười sáng lạn của cô, Tống Giác nhịn không được nhìn thêm hai cái, tùy ý nói: “Đúng không?”
Đại phát từ bi chờ cô ăn xong quả táo, Tống Giác mới thong thả ung dung đứng lên: “Tôi đi toilet một chuyến, cô ở chỗ này chờ tôi một chút.”
Phùng Tiếu chớp chớp mắt, đoán được hắn vừa đi khẳng định sẽ có chuyện xảy ra, cô làm bộ không biết, ôn nhu nhìn hắn nói: “Được, tôi chờ anh trở về.”
Tống Giác nhịn không được ngồi xổm xuống, cố ý ghé sát vào cô hỏi: “Cô thật sự sẽ chờ tôi trở lại sao?”
Phùng Tiếu càng ôn nhu: “Sẽ, mặc kệ anh phải rời khỏi bao lâu, tôi đều sẽ ở chỗ này chờ anh.”
Người cách bọn họ tương đối gần không khỏi phát ra một tiếng ê ẩm, chỉ là đi WC, lại không phải sinh ly tử biệt, cần thiết lưu luyến không rời như vậy sao?
Mạt thế còn ngược cẩu, cẩu nam nữ!
Phùng Tiếu cùng Tống Giác đồng thời quay đầu nhìn hắn, trên mặt là đều là biểu tình cười như không cười, người nọ sửng sốt, chợt cảm thấy, hai người này còn rất có tướng phu thê?
————
Tống Giác lại lần nữa đứng lên, hắn trên cao nhìn xuống Phùng Tiếu, trong lúc nhất thời biểu hiện ôn nhu giả tạo liền biến mất, Phùng Tiếu ngửa đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy lạnh nhạt.
Hắn đối cô gật gật đầu, xoay người đi ra bên ngoài, giày da cùng sàn nhà va chạm, phát ra tiết tấu đều đặn, thanh âm từ lớn thành nhỏ, dần dần không còn nghe thấy.
Khuôn mặt Phùng Tiếu cũng trở nên vô biểu tình, cô kéo chăn trên so pha, bọc chặt người mình.
Những người khác sắc mặt cổ quái nhìn cô.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lạc lõng một mình, người bảo hộ cô lại tạm thời ra ngoài, các nam nhân trong trạm xăng liền có chút ngo ngoe rục rịch, thậm chí có người còn ý đồ đến gần Phùng Tiếu.
Bất quá bọn họ cũng không có cơ hội thực thi, bởi vì có người hô to: “Có tang thi!”
Một đoàn tang thi hướng trạm xăng dầu xông tới, đánh vỡ cửa kính bò vào.
Người trong trạm xăng hoảng lên, tiếng trẻ con gào khóc, tiếng nữ nhân cầu cứu, tiếng nam nhân rống giận, trong lúc nhất thời vô cùng ồn ào.
May mắn nhóm người này có đội ngũ của Từ Tri Diên cùng Mạc Thiệu Hồng, hai người dẫn dắt đội ngũ dẫn đầu lao ra, những người khác lúc này mới đi theo bọn họ cùng nhau trốn.
Thời khắc chạy trốn ai cũng không rảnh lo người khác, cô gái nhu nhược lại gãy chân như Phùng Tiếu tự nhiên liền không ai để ý, Từ Tri Diên thật ra có quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng sau vài giây chần chờ, Từ Tri Diên vẫn là rời đi.
Phùng Tiếu cũng không nghĩ từ trong đàn tang thi kia chạy đi, tang thi dù tốc độ chậm, nhưng bọn nó cũng có đầy đủ hai đùi a, dù thế nào cũng nhanh hơn kẻ có một chân như cô.
Bất quá sau khi tiếp thu xong cốt truyện, cô đã bắt đầu suy nghĩ biện pháp tránh tang thi.
Tang thi cấp thấp là dựa vào mùi vị mà phân biệt, chỉ cần không để bọn chúng ngửi được mùi thịt của cô, cũng không lo bị phát hiện.
Mà vừa lúc, cô là dị năng hệ thủy.
Phùng Tiếu cuốn chặt chăn, dùng dị năng tạo một lá chắn, cô ngồi ở bên trong, màng chắn hoàn toàn ngăn cách hơi thở của cô, tang thi bên ngoài đảm bảo không ngửi được.
Dùng thủy dị năng làm ra một cái cái chắn cũng không cần quá nhiều nước, nhưng điểm khó khăn là, dị năng giả phải có lực khống chế siêu cường cùng với tinh thần lực cường đại chống đỡ. Một khi tinh thần có một phút một giây lơi lỏng, lá chắn liền sẽ biến mất hoặc là xuất hiện khe hở, lúc đó liền không có biện pháp giấu đi hơi thở.
Phùng Tiếu hiện tại cái khác không được, nhưng tinh thần lực của cô vốn là của bản thể, tinh thần lực siêu cường, năng lực khống chế cũng cực tốt, cô ngồi xuống, thủy dị năng hoàn mỹ hình thành một lá chắn nước trong suốt lưu động.
Các tang thi cùng cô mặt đối mặt, bọn chúng lại không cảm giác được, cho nên tầm mắt đều mờ mịt đảo qua Phùng Tiếu, căn bản không có điểm dừng.
Bọn nó đều thực mê mang.
Người đâu? Chủ nhân quần áo Vương cho chúng nó ngửi đâu? Người Vương nói muốn bọn nó tận tình dọa, đem cô dọa phá gan, buộc cô tìm đường trốn, nhưng không thể làm bị thương, không thể ăn đâu?
Các tang thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bắt đầu ngao ngao kêu.
【 Có phải hay không ngươi thả chạy? 】
【 Mới không có, Vương nói tuyệt đối không thể thả chạy, ta sao có thể sẽ thả? 】
【 Bằng không cô ta vì cái gì không thấy? 】
【 Kia có thể là ngươi không cẩn thận thả mất! 】
【 Nha phi, không được vu cáo hãm hại ta! 】
Một đám tang thi kêu kêu liền đánh lên tới, một cánh tay bị gãy xuyên qua lá chắn nước của Phùng Tiếu, rơi xuống bên cạnh cô.
【 Di? Tay của ta đâu? 】 Các tang thi không tiếp tục đánh nhau, mà là mờ mịt tìm kiếm khắp nơi.
Phùng Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể đem cánh tay kia ném văng ra, tang thi một lần nữa ngửi được hương vị tay của mình, vì thế hoan hoan hỉ hỉ nhặt lên, cũng không tiếp tục đánh nhau, lập tức giải tán rời đi.
“Không đầu óc chính là dễ đối phó.” Phùng Tiếu thu hồi lá chắn quanh người, nhìn cái chân bị gãy thở dài.
Cô móc ra một viên kẹo, ngậm ở trong miệng, chậm rãi chờ Tống Giác trở về.
Tống Giác chính là thong thả ung dung chờ xem Phùng Tiếu bị dọa đến hỏng mất, các tang thi lại mồm năm miệng mười nói cho hắn, người không thấy, bọn nó tìm khắp phụ cận trạm xăng, cũng không tìm thấy người kia.
Tống Giác căn bản không tin cô có thể trốn rất xa, cho nên đối với các tang thi nói, Tống Giác là không tin.
Vì thế không bao lâu, Phùng Tiếu lại nghe âm thanh giày da quen thuộc, từ xa tới gần.
“Anh đã về rồi!” Phùng Tiếu ôn nhu cười nói, giống như là hoan nghênh người nhà ra ngoài trở về.
Tống Giác sửng sốt, chợt lại cười: “Đúng vậy, tôi đã trở về.”
Hắn quét mắt chung quanh, nơi này nơi nơi là dấu chân lộn xộn cùng các loại tàn lưu đồ vật, không cần nghĩ cũng biết người nơi này đã trải qua một phen hoảng loạn chạy trốn.
Nhưng Phùng Tiếu lại không hề khác thường, giống như hắn chính là ra ngoài đi WC trở về, giống như chưa hề có gì xảy ra.
Phùng Tiếu!
Tống Giác ở trong lòng mặc niệm, một cái tên bình thường, lại là một người cổ quá
“Nơi này xảy ra chuyện gì sao?” Hắn làm bộ mờ mịt hỏi.
“Tôi cũng không biết, tôi chính là phát sốt, đầu óc choáng váng ngủ một giấc, tỉnh lại liền phát hiện những người khác đều không thấy.” Phùng Tiếu làm bộ so với hắn còn mờ mịt hơn.
Tin ngươi cái quỷ.
Hai người đồng thời kêu trong lòng, tươi cười trên mặt lại càng sâu.