Vệ Tử An là nhân vật chính của thế giới này, người được ông trời chiếu cố. Có thể nói, chỉ cần là nơi hắn xuất hiện tất nhiên sẽ có cơ duyên trăm năm khó cầu, mà bí cảnh Đàm Chân đột nhiên xuất hiện này, chính là một chỗ như vậy.
Vệ Tử An trong nguyên tác vốn đang đụng phải bình cảnh khi lên tới Luyện Khí đỉnh phong, cùng Liễu Như Ngọc đi vào trong bí cảnh này, dùng thiên tài địa bảo bên trong, thành công tăng tu vi tới Trúc Cơ kỳ, mà chuyện thôn dân bị đồ sát bên ngoài, lại làm hắn nhớ tới thảm trạng bị diệt môn của Vệ gia năm đó, phần cảm động kia làm hắn trở lại Vệ gia. Mà ở nơi kia, hắn cuối cùng lại cơ duyên xảo hợp, phát hiện ra Thiên Minh bí quyết.
Có thể nói, bí cảnh này, chính là bước ngoặt thứ nhất của Vệ Tử An.
—— nếu không có Vệ Thành Trạch.
Phát hiện giờ lúc nói lên tương lai huy hoàng của Vệ Tử An, đều phải có điều kiện tiên quyết, 5438 tỏ vẻ tâm thực mệt.
Tuy Vệ Tử An tới nơi này sớm hơn, nhưng lộ tuyến đã sớm bị quấy rầy khác hẳn với nguyên tác. Dù xem bên ngoài thì quỹ tích vận mệnh vận hành không khác gì lúc trước nhưng trêи thực tế, thứ che dấu bên trong, đã sớm khác hoàn toàn. Một lúc nào đó, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy ngã lá bài mỏng như tờ giấy kia là đã có thể làm cả thế giới sụp xuống hoàn toàn. Loại hủy diệt này thực quá tráng lệ, mỗi lần đều có thể làm Vệ Thành Trạch cảm thấy sung sướиɠ từ tận đáy lòng.
5438: Đột nhiên cảm thấy ký chủ nhà mình thực biến thái thì làm sao bây giờ? Bây giờ đổi kí chủ kịp không nhể?
Không để ý đến 5438 đang phun tào, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu nói với Phó An Diệp: "Bên này." Nói xong, bước chân vừa chuyển, hướng tới một nơi, không chút chần chờ, bộ dáng nắm rõ nơi này như lòng bàn tay, căn bản không giống như người lần đầu tiên tiến vào bí cảnh.
Phó An Diệp nhíu mày, không nói gì, chỉ nâng gót chân đi theo.
Cùng một tình huống, lại xảy ra không ngừng. Rõ ràng là nơi lần đầu tới nhưng hiểu biết của Vệ Thành Trạch với nơi này còn sâu sắc hơn cả người sinh sống ở đây. Không kể nơi nào, những nơi chôn dấu pháp khí ngàn năm, đều bị hắn tìm được —— không, dùng từ "Tìm" để nói cũng không chính xác, biểu hiện của Vệ Thành Trạch, ngược lại càng như đã sớm đã biết nơi nào có thứ gì, việc hắn làm, đơn giản chỉ là vào đúng thời điểm, thu những thứ kia tới tay mà thôi.
Vệ Thành Trạch chưa bao giờ che giấu gì trước mặt Phó An Diệp, giống như chắc chắc y sẽ không đặt câu hỏi.
"Thật đúng là......" Hai mắt hơi cong lên, Phó An Diệp nhìn thân ảnh của Vệ Thành Trạch phía trước, nhẹ nhàng thì thầm, " Hiểu ta a......"
"Cái gì?" Vệ Thành Trạch không nghe rõ Phó An Diệp vừa mới nói gì liền quay đầu lại, trong mắt mang theo thần sắc nghi hoặc.
"Không có gì, " Phó An Diệp cười lắc đầu, thúc ɖu͙ƈ linh lực dưới chân, tiến lên cùng Vệ Thành Trạch song song mà đi, "Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Bên này có một gốc kim tuyến cúc ngàn năm." Vệ Thành Trạch không có chút ý tứ giấu diếm, nói mục đích ra, "Ngươi không ngờ đúng không?"
Kim tuyến cúc, có công hiệu thanh huyết giải độc, phòng ngừa tà khí xâm lấn, mà kim tuyến cúc ngàn năm,công hiệu càng không cần nhiều lời. Trực tiếp hấp thu, có thể có được thân thể bách độc bất xâm, nếu là luyện thành linh đan, lại có thể phòng trừ tâm ma, khiến con đường tu hành càng thêm thuận lợi, thứ này đối với tu sĩ, là thứ hấp dẫn mà không người nào thờ ơ nổi.
Phó An Diệp nghe vậy khẽ cười một tiếng, nhìn Vệ Thành Trạch không chớp mắt: "Tất nhiên là muốn." Cũng không biết thứ y nói trong miệng, đến tột cùng là kim tuyến cúc, hay là Vệ Thành Trạch.
Vệ Thành Trạch liếc mắt nhìn y, không nói gì, nhưng nụ cười bên môi không kiềm được mà sâu hơn một chút.
Phàm là chỗ linh dược sinh trưởng, tất nhiên sẽ có linh vật trông coi, chỗ kim tuyến cúc sinh trưởng, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy cự mãng màu đen đang nằm trêи tảng đá, mắt Vệ Thành Trạch lướt qua một tia hứng thú.
Cự mãng Trúc Cơ đỉnh phong, chính là thứ làm Vệ Tử An và Liễu Như Ngọc ăn không ít khổ khi phát hiện nơi này, hình dung là cửu tử nhất sinh cũng không đủ, nhưng thực hiển nhiên, thu hoạch cuối cùng, đáng giá cho phần nguy hiểm này của bọn họ.
Nhìn chằm chằm cự mãng chốc lát, Vệ Thành Trạch quay đầu nhìn Phó An Diệp, không chút để ý hỏi: "Ngươi tới hay là ta tới?"
"Ta sao có thể để ngươi mệt nhọc được." Ghé vào bên tai Vệ Thành Trạch cười nhẹ một tiếng, Phó An Diệp mở chiết phiến trong tay, từ chỗ ẩn thân đi ra, tươi cười trêи mặt không giảm. Cự mãng Trúc Cơ đỉnh phong kia, thậm chí còn không sống nổi sau một chiêu của y, đã bị lưu loát cắt thành mấy mảnh, máu rắn màu đen chảy một dòng, làm Vệ Thành Trạch không khỏi mà nhíu mày.
Nhìn Phó An Diệp cẩn thận nhổ kim tuyến cúc từ trong đất ra, thu vào túi trữ vật, Vệ Thành Trạch lười biếng ngáp một cái, không lộ ra chút thần sắc ngoài ý muốn nào.
Cự mãng này tuy nhìn rất đáng sợ, nhưng chung quy chỉ có tu vi trúc cơ đỉnh phong, không nói đến Phó An Diệp, chỉ một trúc cơ sơ kỳ như Vệ Thành Trạch cũng có thể dùng chút đặc thù của Thiên Minh bí quyết mà chém chết nó dưới kiếm. Chẳng qua, nếu hắn ra tay, khẳng định không nhẹ nhàng như Phó An Diệp.
Nhìn Phó An Diệp đã thu xong kim tuyến cúc, Vệ Thành Trạch quay qua cười với y một cái: "Chúng ta đi nơi kế tiếp."
Phó An Diệp nghe vậy nhìn hắn một cái, khóe môi hơi giơ lên: "Được, đều nghe lời ngươi."
5438:...... Sao hình như tui lại nghe ra được hương vị sủng nịch bên trong nhể?
Động tác của Vệ Thành Trạch khựng lại, không có trả lời, chỉ là nụ cười mở rộng bên môi, thể hiện tâm tình của hắn thực không tồi.
Tuy bí cảnh này là bước ngoặt trọng yếu nhất đời này của nhân vật chính Vệ Tử An, nhưng dù sao đây cũng là phó bản đầu tiên, đối với Vệ Thành Trạch và Phó An Diệp hiện giờ mà nói, căn bản cũng chẳng thể tạo thành bất cứ uy hϊế͙p͙ gì. Bất quá chỉ tìm có ba ngày, cơ duyên vốn phải thuộc về Vệ Tử An, đều rơi hếtvào tay hai người.
"Nhưng không có tí số mệnh nào......" Nhìn từng thứ từng thứ thiên tài địa bảo được thu vào túi trữ vật, 5438 không khỏi nước mắt lưng tròng.
Nghe được oán hận của 5438, bước chân Vệ Thành Trạch khựng lại một chút, biểu tình trêи mặt không có biến hóa gì, giống như chỉ đang nói về một chuyện không đáng để ý: "Rất nhanh sẽ có."
Cũng không biết có phải để làm nổi bật lời nói của Vệ Thành Trạch không, ngay khi hắn vừa nói xong, ngọc bội buông bên hông đột nhiên liền sáng lên.
Gỡ ngọc bội bên hông xuống, môi Vệ Thành Trạch hơi cong lên, thần sắc mang theo sung sướиɠ không chút che dấu.
Chú ý tới bộ dáng Vệ Thành Trạch, hai mắt Phó An Diệp không khỏi hơi nheo lại: "Đến lúc rồi?"
Vệ Thành Trạch nhìn y một cái, không đáp lời, nhưng đôi mắt cong lên này, lại tiết lộ tâm tình thực tốt của hắn.
Phó An Diệp lấy chiết phiến để lên môi, thần sắc mang theo chút hứng thú.
Y vẫn không thể đoán được mục đích của Vệ Thành Trạch, rốt cục cũng phải nói ra rồi.