Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện - Chương 8 : truyenyy.mobi

Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 8




Nhìn thấy hành động của Liễu Như Ngọc, đuôi mắt Vệ Thành Trạch khẽ nhướng một cái, thái độ đối với nàng sinh ra một chút hứng thú. Dù cho bị hắn trì hoãn, đáng lẽ Liễu Như Ngọc vốn nên chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong hậu cung của Vệ Tử An mới đúng, ít nhất thì cũng nên cùng đối phương có chút tiếp xúc, nhưng không biết vì sao, tựa hồ ấn tượng của Liễu Như Ngọc đối với hắn cũng không được tốt.

Bất động thanh sắc mà buông mắt xuống, Vệ Thành Trạch im lặng mà đứng phía sau Liễu Như Ngọc, chuyên tâm sắm vai một người gặp phải biến cố mà trở nên trầm mặc ít lời.

"Đấy là đương nhiên! Đó chính là Tần sư thúc a, muội đi hỏi xem, cả Cực phong từ trêи xuống dưới mấy ngàn đệ tử, có mấy người có thể không hâm mộ?" Cố ý làm ra bộ dáng khoa trương, bộ dáng của Phó An Diệp hiển nhiên chọc cười Liễu Như Ngọc, nhưng nàng còn muốn làm ra vẻ mặt ghét bỏ, hướng Phó An Diệp phất tay: "Đi đi đi, đây đâu có phải là thứ các ngươi có thể hâm mộ chứ?" Nói xong, nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, làm ra một bộ dáng lấy mũi nhìn người, "Có tin ta mách Lí sư bá không?"

"Ai nha, đừng a, vạn nhất sư phụ nghe được mất hứng, đem ta đuổi đi thì phải làm sao bây giờ!" Làm ra một bộ dáng hoảng sợ, Phó An Diệp vội vàng xin tha, "Liễu sư muội xin thương xót, lần này bỏ qua cho sư huynh đi!"

Nghe nói như thế, liễu như ngọc rốt cục nhịn không được, "Xì" một tiếng bật cười.

"Phó sư huynh đang muốn đi đâu?" Nàng nhìn Phó An Diệp, cười hỏi.

"Ngày mai là đại điển bái sư, sư phụ tới cung cấp cho đệ tử mới nhập môn chút chuyện tình cần lưu ý." Phó An Diệp cũng thu hồi thần sắc vui đùa ban đầu, mở miệng trả lời.

"A, thật sự là vất vả cho sư huynh!" Liễu Như Ngọc nghe vậy lộ ra biểu tình hiểu rõ. Sư phụ Phó An Diệp Lí Bác Nhã, chính là trưởng lão chủ quản nội vụ của Cực phong, những việc vặt vãnh này hắn sẽ không tự mình làm, nhưng phân phó cho đệ tử bên dưới, bất quả chỉ là chuyện bình thường. Nàng trừng mắt, mở miệng cười nói: "Nếu như vậy, ta không trì hoãn thời gian của sư huynh nữa."

"Tuy rằng ta cũng muốn cùng Liễu sư muội tán gẫu thêm, nhưng cũng cần phải hoàn thành chuyện sư phụ giao phó nữa, thật sự là khó xử mà." Lấy chiết phiến để lên trán, trêи mặt Phó An Diệp hiện ra một chút thần sắc bất đắc dĩ, "Ta cũng chỉ có thể cáo từ trước, lần sau sẽ tìm Liễu sư muội bồi tội."

"Vậy lần sau nhớ mang quà bồi tội a, nếu không có, ta cũng sẽ không cho huynh vào cửa!" Vừa cười vừa đùa vài câu, hai người mới chào hỏi lẫn nhau, rời đi.

Thẳng đến lúc không còn thấy thân ảnh Phó An Diệp và Vệ Tử An, Liễu Như Ngọc mới quay đầu lại giải thích cho Vệ Thành Trạch: "Người kia là môn hạ của Lí sư bá Phó sư huynh Phó An Diệp, tu vi Nguyên Anh kỳ, bất quá y không mở sơn phủ, mà vẫn lưu lại trong phong của Lí sư bá, nghe nói có thể sau này y sẽ tiếp nhận chức vụ của Lý sư bá, đệ sau này nếu có việc gì, có thể đi tìm y hỗ trợ."

"Ta đã nhớ." Vệ Thành Trạch nhu thuận mà lên tiếng.

Liễu Như Ngọc quay đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, cau mày nhìn hắn. Có chút nghi hoặc nhìn động tác của Liễu Như Ngọc, Vệ Thành Trạch ngẩn người, cũng dừng cước bộ theo.

"Ngươi a......" Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Liễu Như Ngọc đột nhiên vươn tay,chọc hai bên khoé miệng Vệ Thành Trạch dương lên, "Sao không cười nhiều hơn một chút? Cả ngày đều cái bản mặt này, người khác nhìn còn tưởng rằng ai nợ đệ tiền đâuđấy!" Chính nàng, lúc mới thấy đối phương, nhìn thấy thái độ của đối phương, đều nghĩ rằng mình bị chán ghét, sau mới phát hiện, người này mặc kệ là với ai, đều là bộ dáng người chết này, "Rõ ràng cười rộ lên thực sự rất đẹp!" Nghĩ đến nụ cười vừa nãy, trêи mặt Liễu Như Ngọc bỗng không kiềm được mà đỏ lên, ánh mắt của nàng phiêu một cái, giấu đầu hở đuôi mà gật gật đầu, nâng cao ngữ điệu, "Rõ ràng là rất đẹp!"

Bị chọc khóe miệng thần tình mờ mịt Vệ Thành Trạch:......?

Liễu Như Ngọc:...... Nga không, vì cái gì ta cảm thấy hắn như bây giờ cũng đẹp quá đi?

Bị ánh nhìn mang theo điểm vô tội cùng mờ mịt của Vệ Thành Trạch lia qua, trong lòng Liễu Như Ngọc đột nhiên thấy hơi ngưa ngứa, đột nhiên sinh ra cảm xúc muốn ôm đối phương vào lòng nhu nhu cái đầu a. Bị chính ý tưởng trong lòng làm hoảng sợ, Liễu Như Ngọc vội vàng buông tay, ho khan dời đi tầm mắt. Nàng cảm thấy được, chính mình có thể đầu óc hình như đang bị làm sao.

Đương nhiên, nếu Liễu Như Ngọc là từ hiện đại xuyên đến, nàng chắc chắn sẽ biết được từ hình dung Vệ Thành Trạch hiện tại—"Manh". Cái loại này không có cách nào định nghĩa, khác với tình yêu tình thân tình bằng hữu hay bất kỳ một loại tình cảm nào, thế nhưng lại có thể làm cho người ta hận không thể đem cả thế giới đều giao cho trong tay đối phương......"Đủ!" Không thể nhịn được nữa mà chặn lại 5438 đang lập cả rạp hát trong đầu, Vệ Thành Trạch thoáng nghiêng đầu, đôi con ngươi như mặc ngọc chứa đầy mê hoặc: "Sư tỷ?"

Liễu Như Ngọc: Muốn đi lên ôm một cái nhu nhu đầu một cái làm sao bây giờ gào khóc!!

Vô cùng gian nan mà dời tầm mắt, Liễu Như Ngọc cứng nhắc quay mặt đi: "Không có gì, chúng ta đi thôi." Nói xong, nàng lén lút ngắm Vệ Thành Trạch một cái, vẫn là không thể chịu được, trực tiếp đưa tay cầm tay hắn, đi về phía trước.

Vệ Thành Trạch nghi hoặc mà nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ im lặng đi theo sát phía sau Liễu Như Ngọc.

"...... Kí chủ ngươi chơi vui vẻ không......" Vây xem toàn bộ 5438 tỏ vẻ trái tim thiện lương của nó thực mệt, nó hoàn toàn không biết ký chủ nhà mình rốt cuộc đang làm cái gì a có được hay không (╯‵□′)╯︵┻━┻

"Đương nhiên vui vẻ." Nói xong, Vệ Thành Trạch cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười như thiên sứ, đôi mắt đen như mực, giống như chứa đầy sao trời, "Đã rất lâu không có vui vẻ như vậy."

5438:......

"Kí chủ a......" Gặp phải cái kí chủ như vậy, mệt mỏi không chịu nổi 5438 đã muốn hoàn toàn buông tha cho ý nghĩ đi lý giải lối suy nghĩ của Vệ Thành Trạch, mang hương vị chán nản, "Ngươi rốt cuộc có cái thiết lập gì a?"

Tí thì lạnh lùng tí thì trầm mặc ít lời tí lại vô sỉ bán manh, thật sự không phải tinh thần phân liệt sao?!

"Đương nhiên....." Vệ Thành Trạch thu liễm tươi cười, hạ mắt xuống, "Tuy rằng gặp phải đả kϊƈɦ mà trở nên trầm mặc ít lời, nhưng trong lòng lại vẫn như trước đơn thuần thiện lương, đây chính là bộ dáng hoàn mỹ nhất trong lòng mọi người a."

5438:...... Vì cái gì ta đột nhiên cảm thấy mao cốt tủng nhiên a?

Nghe được lời nói của 5438, Vệ Thành Trạch cong cong khóe môi, không có trả lời. Hắn nghiêng đầu nhìn lại hướng lúc đầu, cũng không tiếp tục hướng nó liếc mắt thêm một cái, ánh mắt lại thường hướng về Liễu Như Ngọc một cái, trong mắt hiện ra thần sắc do dự, một hồi lâu mới mở miệng: "Sư tỷ."

"Chuyện gì?" Còn đang suy nghĩ về nụ cười vừa nãy của Vệ Thành Trạch, chưa có phục hồi lại tinh thần Liễu Như Ngọc theo bản năng mà trả lời một câu.

"Người vừa đứng cạnh Phó sư huynh kia......" Nói tới đây, Vệ Thành Trạch tạm dừng một chút, hắn nhìn Liễu Như Ngọc, mím môi, trêи mặt cũng lộ ra biểu tình rối rắm.

"Người kia?" Nghe được lời nói của Vệ Thành Trạch, Liễu Như Ngọc phục hồi lại tinh thần, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại, "Chính là tên nhóc trước đó đi lên từ ánh tâm thê."

"Sư tỷ tỷ......" Nhìn thấy bộ dáng của Liễu Như Ngọc, Vệ Thành Trạch ngẩn người, "...... Thực chán ghét gã?"

"...... cũng không phải thực chán ghét." Liễu Như Ngọc cúi đầu suy tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, "Chính là không quá thích."

"Tại sao?" Vệ Thành Trạch lại hỏi, trong giọng nói mang theo một chút vội vàng.

Liễu Như Ngọc nghe vậy có chút kỳ quái mà hìn Vệ Thành Trạch một cái, trong mắt có chút nghi hoặc: "Đệ biết gã?"

Lần này Vệ Thành Trạch trầm mặc có chút lâu, lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: "Hắn là tộc đệ của đệ."

"Tộc đệ?" Điều này thực sự làm Liễu Như Ngọc kinh ngạc.

Vệ Thành Trạch nhìn Liễu Như Ngọc một cái, đem chuyện Vệ gia bị diệt môn giản lược lại những chuyện quan trọng mà nói ra, khuôn mặt không có chút biểu tình, như đang kìm nén bi thương trong lòng, cuối cùng khi nói ngoại trừ hắn Vệ Tử An là người sống sót duy nhất của Vệ gia, hắn tạm dừng trong chốc lát, mới có chút không lưu loát mà mở miệng: "Chúng ta...... Lạc nhau."

Liễu Như Ngọc nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay sờ sờ đầu: "Khả năng nói dối của đệ thực tệ." Nói xong, nàng thở dài, "Đệ không muốn nói, chúng ta sẽ không ép đệ, nhưng ta mong—— chính là mong, " nàng tạm dừng một chút, ánh mắt vi liễm, "Cách gã xa một chút."

Ngày đó thương thế của Vệ Thành Trạch vừa vặn phát tác, lúc hắn đau đến cả người run rẩy ý thức không rõ, Vệ Tử An lúc ấy cách đó không xa nhìn thấy, ánh mắt kia, thế nào cũng không giống như đang nhìn thân nhân duy nhất còn lại trêи đời của mình. Hơn nữa dựa theo lời nói của Vệ Thành Trạch mà suy ra, hai người "lạc nhau", họ vừa phát hiện Vệ Thành Trạch vài ngày, mà Vệ Tử An, thế nhưng chỉ sau khi bọn họ đem Vệ Thành Trạch về vài ngày, đi lên ánh tâm thê.

Nếu là dựa vào tốc độ của người bình thương, thời gian giữa hai việc vốn đã sai rồi, tựa hồ chính là thời gian từ chỗ lúc trước phát hiện Vệ Thành Trạch, đến Cực phong?

Tưởng tượng như vậy, ấn tượng của Liễu Như Ngọc đối với Vệ Tử An, lại kém đi vài phần. Tuy rằng nàng không biết sự tình đến tột cùng là như thế nào, chỉ mỗi chuyện Vệ Tử An không thèm để ý chút gì đến Vệ Thành Trạch, cũng đã đủ để nàng đối với hắn sinh ra tâm lý chán ghét.

Nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch hình như còn muốn nói thêm gì, Liễu Như Ngọc lộ ra nụ cười sáng lạn: "Đều nói chính là mong muốn của đệ, rốt cuộc làm như thế nào, vẫn là quyết định của chính đệ a, sư tỷ ta lại quản không được đệ!"

Môi Vệ Thành Trạch giật giật, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ là có chút cứng ngắc mà đối với Liễu Như Ngọc kéo kéo khóe miệng: "Cám ơn sư tỷ."

"...... Đệ vẫn là đừng cười." Nhìn thấy biểu tình quỷ dị của Vệ Thành Trạch, khoé mắt Liễu Như Ngọc không tự chủ được mà nhảy một cái.

Vệ Thành Trạch:......

Nói chuyện xong, hai người đã muốn về tới chỗ Tần Tử Tấn, nơi này là Vân Ngân phong, Liễu Như Ngọc lại phân phó chút sự tình mà đại điển bái ngày mai cần chú ý, lúc này mới rời đi.

Quay đầu lại nhìn Vệ Thành Trạch đang muốn quay về phòng, bước chân Liễu Như Ngọc vừa chuyển, hướng chỗ ở của Tần Tử Tấn đi đến.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn nhưng mà ta còn ở viên đích lôi, sao sao đát ~

Song khai đổi mới trung đích một khác thiên văn

Ly: Đang làm giở thì mất điện. Công sức của ta a QAQ TTTTTTTT-TTTTTTTTTT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.