Lúc này thấy mông của Lâm Tuyết vặn vẹo, té ra Hồ Kim Tinh lần tay từ đùi cô ta mò lên, cười thầm, cô ả này loại nam nhân nào cũng thích ứng được, Hồ Kim Tinh mặc áo rộng, nghĩ người khác không nhìn thấy hành động của mình, không ngờ trong xe có người.
- Lần trước là Trần Bỉnh Đức, lần này cũng là Trần Bỉnh Đức, trong này không có vấn đề mới là lạ... Lâm Tuyết nắm lấy tay Hồ Kim Tinh, không cho hắn sờ mó lung tung, vì Hồ Tôn Khánh ở một bên đang dùng đầu gối cọ vào đủi cô ta, nếu ông ta cũng đưa tay ra sờ, hai chú cháu nhà này tóm được tay nhau trên mông mình thì vui phải biết.
- Ai có thể sai phái Trần Bỉnh Đức? Hồ Tôn Khánh lẩm bẩm.
- Nghe bọn chúng kể cô gái kia khi xuống tàu hỏa dùng tiếng Hàn gọi điện, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, có lẽ là người Hàn Quốc... Hồ Kim Tinh nhớ lại: - Nghe bọn chúng miêu tả, cô gái Hàn Quốc đó hẳn cực đẹp.
Lâm Tuyệt đột nhiên đứng thẳng dậy, mông rời khỏi cửa sổ xe: - Có phải cô gái đó ngực rất to không?
Nghe tới đây Trương Khác biết hỏng rồi, không thể bịt tai Hứa Tư, lại không thể lái xe bỏ đi.
- Nếu bọn chúng quấy nhiễu người Hàn Quốc thật... Không đúng, thành phố không biết, Trần Bỉnh Đức nhiệt tình ra mặt cho người Hàn Quốc là sao? Nếu xảy ra sự kiện ngoại giao, hắn ta đâu thể dấu thành phố tự quyết. Hồ Tôn Khánh thấy chuyện này có nhiều chỗ không hợp lý.
- Cô gái kia là Lý Hinh Dư của Samsung, ra mặt thay cô ta không phải ai khác mà là thằng nhãi con của Cẩm Hồ... Có lẽ thằng nhãi đó nhìn thấy Kim Tinh có dính líu tới đám người Vương Kiến Lâm, muốn lợi dụng đối phó với thị trưởng Hồ ngài đấy... Lâm Tuyết tựa hồ rất kỵ nhắc tới tới tên "Trương Khác".
- Thằng đó à? Làm sao là y được? Hồ Tôn Khánh đương nhiên biết Lâm Tuyết đang khích bác.
- Nếu Lý Hinh Dư là nữ nhân của y thì sao? Tôi tận mắt nhìn thấy thằng nhãi đó bị Lý Tại Thù bắt gian tận giường. Lâm Tuyết khinh bỉ nói: - Thẳng nhóc đó là cái giống phong lưu, Cẩm Hồ và Samsung đấu đá nhau dữ dội, hai bên đã ở thế không đội trời chung, vậy mà y có thể đưa được báu vật của Samsung lên giường.
- Mọi người đang nói ai thế? Hồ Kim Tinh nghi hoặc hỏi:
- Những chuyện này cháu không hiểu đâu, từ giờ ngoan ngoãn cho chú, đừng có qua lại với hạng người không đàng hoàng ngoài xã hội. Hồ Tôn Khánh nghiêm khắc giáo huấn.
Không hiểu vì sao lần trước đánh nhau với Trì Tá Tú Tàng ở nhà Lý Hinh Dư lại bị Lâm Tuyết nhìn thấy, nhưng Lâm Tuyết nói thế, Trương Khác đúng là trăm miệng cũng không cãi nổi, quay đầu nhìn Hứa Tư, thấy cô cắn môi, vừa giận vừa hờn, làm người ta trông mà thương xót, Trương Khác thầm than:" Thật không nên nghe trộm người khác, báo ứng nhanh thật!"
Hồ Kim Tinh và Trần Dũng vào siêu thị mua đồ, Hồ Tôn Khánh và Lâm Tuyết quay về xe, Trương Khác không rõ bọn chúng ở trong siêu thị bao lâu, vòng xe đi tới siêu thị khác.
- Nhìn đi, ai cũng biết cậu là giống phong lưu rồi. Hứa Tư nghiêng người sang, giọng mang chút ai oán: - Buổi tối tôi còn nhìn thấy Lý Hinh Dư, Đan Thanh nói cậu là tên hỗn thế ma vương, có thể nuốt cả trái tim lẫn linh hồn nữ nhân vào bụng không để lại chút nào. Đưa tay ra véo tai y: - Có đúng vậy không hả?
- Lần trước chẳng qua chỉ uống nhiều một chút, say trong phòng cô ấy... Trương Khác cũng cảm thấy lời giải thích của mình rất yếu ớt, kế hoạch phong lưu đêm nay coi như đổ bể rồi...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Tư muốn đi mua đồ ăn sáng về, Trương Khác giữ tay cô nói: - Cùng tới ngõ Học Phủ ăn đi, không cần phiền phức như thế... Rửa mặt xong, không đi xe, mà cùng Hứa Tư thong thả đi bộ tới cửa ngõ tìm một quán ăn sáng.
Ăn sáng xong, Hứa Tư vào xe của Địch Đan Thanh tới trung tâm nghiên cứu kinh tế, buổi chiều Trương Khác còn thi một môn, thi xong môn này, kỳ nghỉ coi như chính thức bắt đầu.
Trương Khác còn tưởng cho dù Hồ Tôn Khánh biết mình đứng đằng sau hành động đả kích tội phạm này sẽ không để lại hậu họa gì, đáng tiếc hiện thực không được như ý. Trước khi bào phòng thi, Trương Khác nhận được điện thoại của Dư Khánh Lâm, mới hay tin Tiền Quế Hoa và Ngô Ái Dân hôm qua rời đoàn khảo sát ở London, tiếp đó không rõ tung tích, theo lịch trình định sẵn thì hôm nay bọn chúng phải quay về nước.
Đứng trước phòng thi, Trương Khác hít sâu một hơi, giờ mới thấy không khí buổi sáng lạnh khác thường, quan viên trong thời gian ra nước ngoài khảo sát sợ tội bỏ trốn nếu bị giới truyền thông phát hiện nhất định là chuyện chấn động toàn quốc, ảnh hưởng chính trị không nhỏ.
Trương Khác hiểu vì sao cú điện thoại này là Dư Khánh Lâm gọi chứ không phải là Trần Bỉnh Đức. Tiền Quế Hoa, Ngô Ái Dân bỏ trốn, bất kể là do ai đứng sau bắn tin, thì Trương Chí là quyết định đột ngột thêm hai bọn chúng danh sách đoàn khảo sát sẽ bị hoài nghi, dù giải thích rõ ràng thì ảnh hưởng chính trị lớn như vậy cần có người đứng ra gánh trách nhiệm. Nếu như không bắt được kẻ đằng sau bắn tin, chỉ có Trương Chí phải gánh tội này, Dư Khánh Lâm không thấy mình có thể bảo vệ được Trương Chí nên mới quyết định gọi điện cho Trương Khác.
Tuy có vài lần gặp mặt, nhưng chưa bao giờ chính thức nói chuyện, nhưng nếu như Trương Chí vì Cẩm Hồ mới bị liên lụy, không thể tùy tiện hi sinh được, Trương Khác bảo Đỗ Phi: - Mày nói giúp với Thôi Úc Mạn hộ tao một tiếng, môn này tới học kỳ sau tao thi... Rồi gọi điện bảo Phó Tuấn lái xe tới đón.
Trương Khác liên hệ với thư ký của La Quân, rồi tới thẳng văn phòng của ông ta, khi gõ cửa loáng thoáng nghe thấy La Quân lớn tiếng quát Trương Chí: - Khu nam rõ ràng biết Tiền Quế Hoa có vấn đề, nhưng không quyết đoán có biện pháp xử lý, lại đưa bọn chúng ra nước ngoài, để bọn chúng có cơ hội bỏ trốn, trách nhiệm này đồng chí định gánh vác thế nào đây?
Trương Khác gõ cửa, Trần Bình Đức ra mở, không khí trong phòng u ám như trời sắp mưa.
La Quân ngồi sau bàn, sắc mặt nghiêm trọng, thấy Trương Khác đi vào, do dự một lúc mới đứng dậy mời y ngồi xuống ghế sô pha.
- Gây thêm phiền phức cho thành phố rồi. Trương Khác thấy mặt La Quân đanh lại, mỉm cười giải thích: - Trước tết Dương Lịch tôi từ Bắc Kinh ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp, trên tàu hỏa gặp tiểu thư Lý Hinh Dư của Samsung, tiểu thư Lý Hinh Dư vì đột xuất quyết định về Kiến Nghiệp, nên phải chung phòng với người khác, buối tối bị quấy rối, tuy Samsung và Cẩm Hồ đấu đá với nhau, nhưng chuyện này tôi không thể khoanh tay ngồi nhìn, liền mời cảnh sát ra mặt ngăn cản. Không ngờ đối phương bám lấy không tha, khi chúng tôi xuống tàu còn giật dây đồn cảnh sát Tân Mai Viên tới bắt chúng tôi, xét thấy việc này xử lý không thỏa đáng hoặc để kéo dài sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế ác liệt, tôi trực tiếp cầu cứu cục Trưởng Trần... Nhưng không muốn gây thêm áp lực cho cục trưởng Trần, nên không nói rõ thân phận người bị quấy rối, hiện tới giải thích cho bí thư biết.
- Ồ, chuyện này cục trưởng Trần không báo cáo với tôi. Mặt La Quân dãn ra một chút, so với chuyện đau đầu lúc này, nếu thành tranh cãi ngoại giao, rắc rối càng lớn hơn, bảo Trần Bỉnh Đức: - Lát nữa đồng chí bổ xung điểm này vào.
Trương Khác đề nghị: - Nếu cần tôi có thể mời tiểu thư Lý Hinh Dư tới cục bổ xung lời khai.
La Quân trầm ngâm một lúc nói: - Chuyện lấy lời khai đã làm phiền Lý tiểu thư lắm rồi, cục công an nên phải người đi một chuyến, nhất định phải chú ý thái độ.
Trần Bỉnh Đức rời văn phòng La Quân, không biết để ai ra mặt thì thích hợp, nhớ ra phó chi cục trưởng chi cục công an khu cao tân là Hà Kỳ Vân có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, hẳn sẽ phối hợp tốt với Cẩm Hồ lấy lời khai.