Tên Tóc Ngắn vẫn không cam tâm, la lối:
- Mẹ kiếp, đừng tưởng thế là có thể hoành hành ngang ngược trên tàu...
Nhưng đứng sau không dám đi lên.
Trương Khác vẫy tay gọi Phó Tuấn, bảo:
- Báo cảnh sát đi, để họ giải quyết, không cần tốn thời gian với chúng mất giấc ngủ.
- Có chuyện gì?
Lúc này một nữ nhân viên tàu và hai cảnh sát tàu từ đầu kia hành lang đi tới, bốn năm người hùng hổ tới toa giường nằm, nhân viên tàu tất nhiên không thể không biết, gọi thêm hai cảnh sát nữa mới dám tới.
Cảnh sát lớn tuổi đứng giữa hai nhóm người nghiêm khắc nói:
- Muộn thế này rồi còn không ngủ, chen lấn ở đây làm gì?
- Chúng tôi vừa lên tàu, có một tên nhãi trong bọn chúng lén lút vào phòng chúng tôi lấy trộm đồ, bị chúng tôi bắt được còn cắn trả, lại kết bọn tới đánh người, chúng tôi tức quá mới tìm người tới đòi lại công bằng...
Tóc Ngắn bị đám Phó Tuấn che tầm nhìn, không chỉ tới được Trương Khác ngồi phía sau, chỉ giơ mặt bị Trương Khác đấm xưng vù ra cho cảnh sát xem.
Trương Khác đứng dậy, đám Phó Tuấn lùi vào phòng bao, tránh che tầm nhìn của y, Trương Khác nhìn tên Tóc Ngắn, cười nhạt:
- Vì sao không báo cảnh sát?
- Đúng, vì sao không báo, nếu bọn họ vào phòng trộm đồ đánh người thì phải báo cảnh sát chứ?
Cảnh sát nghi ngờ nhìn Tóc Ngắn.
- Tôi...
Tóc Ngắn bị hỏi cứng họng không biết trả lời ra sao.
Trương Khác chẳng thèm bận tâm tới hắn, bảo Phó Tuấn:
- Anh giải thích cho đồng chí cảnh sát, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.
- Chính nó vào phòng trộm đồ đánh người, không cho nó đi.
Tóc Dài quát:
- Chính nó đạp vào bụng tôi một cái giờ vẫn còn đau...
Muốn xông tới giữ lấy Trương Khác.
Phó Tuấn đi ra giữ chặt bả vai Phó Tuấn, không cho hắn nhúc nhích, đẩy lùi lại ra đằng sau, lấy CMT ra cho cảnh sát tàu xem, nói:
- Đây là giấy tờ của chúng tôi, quý khách của công ty chúng tôi từ Bắc Kinh lên tàu ở trong phòng số 12, bọn họ lên tàu từ Thanh Đảo cũng là phòng số 12, bọn họ lên xe có những hành vi quấy nhiễu khách quý của công ty chúng tôi, cô ấy không chịu được chuyển sang phòng khác, khi quay lại lấy hành lý bị bọn họ bày đủ cách ngăn cản, trong lúc tranh chấp có chút xung đột.... Tình hình cụ thể có cần tôi theo anh tới toa bảo vệ trình bày rõ không, đừng để ảnh hưởng tới hành khách khác nghỉ ngơi.
Tóc Dài thấy Phó Tuấn đưa giấy tờ công tác ra làm khuôn mặt nghiêm khắc của cảnh sát dãn ra, cũng hầm hừ bảo Tóc Ngắn:
- Lấy giấy công tác ra đưa cho đồng chí cảnh sát xem.
Phó Tuấn thu giấy tờ lại, cảnh sát lớn tuổi nhận lấy giấy công tác Tóc Ngắn đưa cho, lật xem rồi lạnh mặt xuống, quát:
- Khách nữ độc thân trong các phòng thường khiếu nại bị quấy nhiễu, chính là vì đám ngựa hại bầy các người! Theo tôi tới toa ăn nói rõ tình hình.
Trương Khác mỉm cười gật đầu với cảnh sát, tin rằng bọn họ có ấn tượng sâu sắc với dung mạo rực rỡ như hoa của Lý Hinh Dư, đẩy Đường Thanh vào phòng.
- Giấy công tác của Phó Tuấn có gì khác biệt, vì sao cảnh sát nhìn thấy biến sắc như thế?
Đường Thanh nghi hoặc hỏi.
- Ha ha, đúng là có hơi khác biệt.
Trương Khác đoán Lý Hinh Dư không muốn làm lớn chuyện khiến giới truyền thông trong nước chú ý, nếu không với thân phận của cô đi khiếu nại bị quấy rối, cùng thái độ với khách nước ngoài của chính quyền trong nước, hai tên kia thế nào cũng bị lột da.
Còn giấy tờ công tác của Phó Tuấn đương nhiên khác với nhân viên bình thường.
Luật pháp trong nước không có khái niệm vệ sĩ tư, năm 98, công ty bảo an chính quy chỉ có thể là đơn vị trực thuộc cơ quan công an.
Phía dưới Cẩm Hồ có rất nhiều nhà máy và phòng thực nghiệp tính chất đặc thù, không vì đăng ký là doanh nghiệp tư nhân mà giảm thấp cấp bậc cảu công tác bảo vệ, đặc biệt Trung Tinh Vi Tâm và Vườn Sồi có địa vị trọng đại với sản nghiệp điện tử, tạm thời chưa thể thay thế, thuộc về đơn vị được bảo vệ trọng điểm của bộ công an.
Thực tế Cẩm Hồ vì sự vụ bảo an thành lập bộ phận bảo vệ chuyên môn, về nghiệp vụ được được sở công an tỉnh chỉ đạo trực tiếp, sự vụ bảo vệ trọng điểm cũng do sở công an phối hợp, giấy tờ của đám Phó Tuấn đều do sở công an tỉnh thống nhất cấp phát, đương nhiên trong này có chút công tư lẫn lộn, thậm chí trong hai vệ sĩ đi theo còn có một là cảnh sát tại chức.
Mượn cảnh sát tại chức là để tiện ứng phó với tình huống đặc thù, giống như lái xe của Diệp Kiến Bân là mượn của cục cảnh vệ trực thuộc cảnh sát vũ trang, nếu không xe của hắn bị giao thông bên ngoài chặn lại, biển quân đội càng gây thêm phiền phức.
Giống Nghiêm Văn Giới, vệ sĩ của hắn có cảnh sát tại chức và bộ đội vẫn trong quân ngũ, đó là đặc quyền do thân phận đặc thù mang lại.
Trương Khác có giới hạn nguyên tắc của y, nhưng đừng hi vọng y làm tới mức "trong" trong câu "nước trong không có cá", Trương Khác cũng chẳng muốn dùng đặc quyền ấn kẻ có ngôn từ hơi bất kính với y xuống bùn, để Phó Tuấn ra mặt xử lý là hi vọng đám người kia biết khó mà lui.
Nghĩ tới đây Trương Khác hỏi Lý Hinh Dư:
- Phải rồi, sao cô không mang vệ sĩ theo?
Lý Hinh Dư hơi nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt của Trương Khác, nhỏ giọng nói:
- Đã bảo đột xuất quyết định ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp mà, ai ngờ gặp phải chuyện này... Gây thêm rắc rối cho anh rồi.
- Đừng nói thế.
Trương Khác lòng máy động, nghĩ ra Lý Hinh Dư nhận được tin nhắn của mình đoán mình sẽ ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp, vậy trước đó cô ấy ngồi một mình trong quán cà phê khách sạn Ngõ Vương Phủ bao lâu như thế chẳng lẽ cũng là mong có cơ hội gặp mình.
Lý Hinh Dư gặp được nhân viên chi nhánh Bắc Kinh trên máy bay, có lẽ cô ấy cho rằng sau khi mình biết cô ấy ở khách sạn nào sẽ vì cô ấy mà tới đó, Trương Khác nghĩ:" Nếu không phải cậu mình cũng ở khách sạn Vương Phủ Tỉnh, mình có tới đó không?"
Có lẽ có, không phải là tuyệt đối không có khả năng, Trương Khác hơi chột dạ, nhất là Đường Thanh cũng ở đây, quay mặt đi nói:
- Ngủ thôi, 7 giờ sáng là tới Kiến Nghiệp rồi, cũng chẳng ngủ được mấy tiếng.
Thấy đệm giường đã thay, không biết Đường Thanh nhét vào đâu rồi, đưa mắt nhìn cô dò hỏi, bị Đường Thanh trừng mắt trấn áp, nhưng không đuổi y ra ngoài nữa.
Đường Thanh và Lý Hinh Dư nằm giường dưới, Trương Khác nằm giường trên, tắt đèn đi, nghe hai cô gái nằm dưới xột xoạt cởi y phục, tưởng tượng hai đại mỹ nhân chỉ mặc đồ lót phía dưới, rồi cả đoạn hoan ái mỹ diệu bị cắt ngang, Trương Khác rất bứt rứt, muốn tĩnh tâm ngủ mà không xong, hạ thân giương lên, hết sức khó chịu.
Mơ mơ hồ hồ ngủ được một lúc, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Trương Khác không ngủ được nữa, xuống giường, ngồi ở đầu giường của Đường Thanh, định bật đèn tường lên xem sách.
Lý Hinh Dư nằm ở giường đối diện có dáng ngủ chẳng đẹp chút nào, chiếc chăn có quá nửa rơi xuống giường rồi, nửa người phía dưới ngửa thẳng, nửa trên thì nghiêng sang một bên, lấy eo nhỏ làm trục, cả người như gập thành góc 90 độ, mặc y phục bó người màu tím, làm đường cong khoa trương dụ hoặc của cô trình diện hoàn toàn trước mắt Trương Khác.
Vóc người thon thả, vòng eo mảnh mai, mông đẩy đặn mà vểnh cao, bầu ngực áp lên giường, từ mặt bên nhìn thấy nửa vòng cung tròn hoàn mỹ, bên trong không mặc áo lót, mái tóc dầy đen bóng, dưới án sáng ban mai ánh như lụa, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một góc lan tỏa khí chất thanh khiết, cánh môi hồng mọng ướt không nam nhân nào có thể cưỡng nổi ý nghĩ muốn ngấu nghiến nó, thần thái điềm tĩnh khi ngủ càng rung động lòng người...
- Đúng là đẹp tới cực điểm, chẳng trách nam nhân lại háo sắc như thế.
Nghe tiếng cảm khái đột ngột của Đường Thanh, Trương Khác giật nảy mình quay lại, không biết Đường Thanh tỉnh ngủ từ lúc nào, đang nằm nghiêng người nhìn Lý Hinh Dư.