Lương Vĩ Pháp không bảo phục vụ thông báo với Trương Khác là họ đã tới, Trương Khác đến khi nghe bên ngoài lao nhao nói tỉnh trưởng tới mới vội cùng Hứa Hồng Bá ra nghênh tiếp.
- Tôi vốn tưởng đợi chuyện mua Thần Hi giải quyết xong mới quay sang chỉnh đốn vấn đề khai thác trộm, sáng nay đã đưa phương án của Cẩm Hồ ra cuộc họp văn phòng chính phủ.
Lương Vĩ Pháp bắt tay Trương Khác:
- Ai ngờ xảy ra vụ án lớn như thế, đành phải hoãn lại trước.
- Còn một chuyện quên nói trước với tỉnh trưởng Lương, cùng lúc với việc ba phóng viên Tân Hoa Xã được cứu ra thì khả năng kẻ chủ mưu đứng sau là Đường Anh Dục và Đường Anh Bồi đã bị cảnh sát Kiến Nghiệp bắt trong chuyến truy quét mại dâm, tôi vừa nhận được điện từ kiến Nghiệp bọn họ bị câu lưu 15 ngày...
Trương Khác mời Lương Vĩ Pháp ngồi xuống rồi đích thân pha trà.
- 15 ngày à?
Lương Vĩ Pháp nhíu mày, ông ta cũng không dám khẳng định công an tỉnh Giang Nam có chống lại nổi áp lực trong 15 ngày này để có đột phá trong điều tra không, tuy là phó bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng nhưng Lương Vĩ Pháp cảm giác thế đơn lực mỏng, trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát gật đầu:
- Có khó khăn cần phải khắc phục.
- Có lẽ không khó như trong tưởng tượng.
Trương Khác cười nói:
- Tôi vừa nhận được tin phó xã trưởng của Tân Hoa Xã buổi chiều sẽ tới thăm ba phóng viên anh dũng, chắc tỉnh ủy Giang Nam cũng không muốn bộ công an trực tiếp nhúng tay vào việc này? Hơn nữa vấn đề đất hiếm không chỉ quan hệ tới một sản nghiệp, tướng quân Thôi Văn Nghị cũng không muốn ầm ĩ, nhưng ở vấn đề này ông ấy chưa chắc đã chịu thận trọng lời ăn tiếng nói.
Bộ công an có nhúng tay vào không là chuyện nhỏ, nhưng nếu để họ trong quá trình điều tra phát hiện vấn đề lớn từ chính phủ, thanh ủy Chương Châu, vậy có khả năng khiến Trung kỷ ủy trực tiếp tham gia. Tỉnh Giang Nam đương nhiên muốn chuyện khống chế trong tầm kiểm soát của mình.
Ngày càng có thể khẳng định Mitsui, Hoa Hi và Cẩn Tỳ có tồn tại giao dịch lợi ích, đây không đơn giản là phạm tội thương nghiệp, nếu còn có thành viên ban đất hiếm quốc vụ viện lún vào, rất có khả năng khiến ban ngành an ninh quốc gia phải ra tay, vì nó ảnh hưởng tới cả chiến lược của đất nước.
Lương Vĩ Pháp hiểu ý Trương Khác, là muốn mượn thế tung một cú đấm khiến cho đối thủ hết được đối phó, xô ngã quân bài domino quan trọng nhất.
Một viên đá khơi lên muôn tầng sóng, tin tức ba phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt giữ phi pháp lan đi, chưa biết khấy lên sóng gió thế nào, chỉ biết phó xã trưởng Tân Hoa Xã tới Kim Sơn thăm, còn cùng các lãnh đạo trọng yếu tỉnh Giang Nam thảo luận, bày tỏ muốn đám côn đồ này phải bị trừng trị đích đáng.
Vụ án lộ ra nhìn có vẻ tính chất rất ác liệt, nhưng ảnh hưởng chương đủ lớn, chẳng qua là thế lực phi phạm địa phương ngăn cản phóng viên tác nghiệp dùng thủ đoạn quá khích một chút thôi.
Loại chuyện này mỗi năm trong nước lại có vài vụ, cũng chẳng thấy có ảnh hưởng gì to tát, cho nên rất nhiều người nghe thấy chuyện này chỉ cho là vì liên quan tới phóng viên Tân Hoa Xã cho nên tỉnh mới coi trọng như thế.
Chu Cẩn Du cũng không ý thức được đằng sau vụ này có ảnh hưởng rộng như vậy, bà ta không có liên quan trực tiếp tới mạng lưới khai thác trộm ở Chương Châu, chỉ có Chu Cẩn Tỳ định thành người phát ngôn cho lợi ích của Mitsui ở TQ, cũng không thể dính líu quá sâu vào mạng lưới này.
Bất kể là Chu Cẩn Tỳ bị Trương Khác chỉ trích, Đường anh Dục, Đường Anh Bồi bị giam giữ ở Kiến Nghiệp, phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt, người không rõ nội tình chỉ cho là những sự kiện độc lập.
Ngay cả quan viên có liên quan ở Chương Châu lúc này cũng chỉ nóng ruột tìm cách lấp chỗ hở, kiếm dê thế tội, không hề hoảng loạn.
- Thằng nhóc đó ép người quá lắm, muốn vươn tay tới cả Kim Sơn...
Biệt thự của nhà Chu Cẩn Du bên hồ, phong cảnh hữu tình, Chu Cẩn Du biết tin Cẩm Hồ có ý mua Thần Hi thì đang về nhà ăn cơm trưa, mới nghe tin này bà ta cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa đập vỡ di động trong tay.
Tạ Hán Minh nghe vợ kể lại cũng hết sức kinh ngạc:
- Thần Hi chẳng phải luôn bàn chuyện liên doanh với Vân Nguyên Malaysia sao? Đột nhiên nhảy ra Cẩm Hồ là thế nào?
- Lương Vĩ Pháp sáng nay trên cuộc họp tỉnh giải thích là Vân Nguyên điều chỉnh kế hoạch đầu tư trong nước, đổi trực tiếp đầu tư vào Thân Hi sang đầu tư vào Tân Quang, việc hợp tác với Thần Hi cũng giao cho Tân Quang tiến hành, do hai tập đoàn liên hợp lại thực lực tài chính mạnh hơn, nên điều chỉnh từ liên doanh sang mua lại Thần Hi.
Tạ Hán Minh không phải kẻ ngu, chớp mắt một cái đã hiểu ra:
- Hơn tháng qua bọn chúng minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương đây mà.
Năm ngoái tập đoàn Vân Nguyên cùng Việt Tú cùng hợp sức khởi động hạng mục nhà máy tinh viên chấn động cả nước, khiến Cẩm Hồ xác định chỗ đứng trong nước, khiến Tạ gia cùng các đối thủ cạnh tranh của Cẩm Hồ phải khiếp sợ.
Lân này Cẩm Hồ và Vân Nguyên lại triển khai hợp tác trong nghiệp vụ giấy, mặc dù chưa rõ chi tiết, nhưng có thể khẳng định sẽ tăng cường địa vị của Tân Quang trong nghành nghiệp.
Thế cũng đành đi, Tạ Hán Minh không còn hi vọng lật đổ Cẩm Hồ trên thương trường nữa, quan trọng là Cẩm Hồ mua Thân Hi thành công sẽ vươn tay tới Kim Sơn, làm bọn họ khó khăn lắm mới đứng vững chân được ở Kim Sơn lại chuẩn bị đối diện với uy hiếp và áp chế của Cẩm Hồ.
- Bọn chúng muốn truy tận gốc đây mà.
Chu Cẩn Du không thể không rùng mình.
Thời gian qua Triệu Hữu Luân và Cẩm Hồ quan hệ rất mật thiết, Hứa Hồng Bá thậm chí còn ở Kim Sơn, nhưng chỉ giới hạn ở chi nhánh Vườn Sồi có 200 triệu đầu tư, căn bản không so được mấy hạng mục lớn bọn họ đang tiến hành, ai ngờ hơn tháng qua Cẩm Hồ hơi kế dương đông kích tây,
Thần Hi là quốc xĩ to nhất có hiệu ích lớn nhất tỉnh, là cái nôi bồi dưỡng cán bộ Giang Nam, rất nhiều cán bộ cơ quan cấp tỉnh đeo chức rèn luyện thích tới Thần Hi, cũng rất nhiều quan viên xuất thân từ Thần Hi leo lên cương vị lãnh đạo đảng chính phủ địa phương.
Có thể dự liệu được việc Cẩm Hồ mua Thần Hi sẽ vấp phải cản trở lớn, nhưng một khi thành công chẳng khác nào đả thông hai mạch Nhâm Đốc của quan trường Giang Nam, càng chưa nói sẽ nâng cao mạnh mẽ địa vị của Cẩm Hồ ở Giang Nam.
Với Tạ gia mà nói, thì Cẩm Hồ muốn truy đuổi bọn họ tới tận cùng.
Làm sao mà Chu Cẩn Du bình tĩnh xem xét sự kiện này?
Tạ Hán Minh trấn tĩnh hơn:
- Em thương lượng với anh Cẩn Tỳ xem.
- Anh em bị thằng súc sinh đó làm thiếu chút nữa xuất huyết não, đang cần tĩnh dưỡng, không nên quấy nhiễu anh ấy.
Chu Cẩn Du nói thế song vẫn ép bản thân bình tĩnh lại:
- Hơn nữa bọn chúng muốn thông qua Lương Vĩ Pháp thúc đẩy việc này, đâu phải là chuyện đơn giản, bí thư Thượng Học Nghĩ liệu để Lương Vĩ Pháp đem Giang Nam biến thành địa bàn của mình sao? Một năm qua trong tỉnh chấn động lớn, anh trai em phất tích, Thượng Học Nghĩa ở kinh tế cầu phát triển, chính trị cầu ổn định, nếu hai thứ này có xung đột, Thượng Học Nghĩa sẽ cầu ổn định chính trị, ông ta cũng hi vọng Lương Vĩ Pháp tới Giang Nam để cứu hỏa chứ không phải để phóng họa.
- Cho dù như thế, chúng ta cũng phải thận trọng, không thể sơ xuất được.
Tạ Hán Minh hiểu rõ, nếu để Cẩm Hồ lấn áp ở Kim Sơn, Tạ gia không còn đường trở mình nữa.
Chu Cẩn Du gật đầu:
- Hiện Lương Vĩ Pháp mới chỉ đưa phương án ra cuộc họp chính phủ thảo luận. Chuyện lớn lại mang tính chất đặc thù, không thể không đưa lên cuộc họp thường ủy tỉnh, tới lúc đó em mới có thể lên tiếng.
- Cho dù không liên hệ với anh Cẩn Tỳ, chúng ta cũng nên thảo luận với Hán Tĩnh và Cát Minh Tín.
Sau bữa cơm với Lương Vĩ Pháp, Trương Khác ở lại Tẩm Viên cùng Hứa Hồng Bá suy đoán phản ứng của hai nhà Chu Tạ.
Việc mua Thần Hi có khả năng thu hút hết sự chú ý của hai nhà đó, vậy càng có khả năng cho Chu Cẩn Tỳ một đòn chí mạng ở vụ án đất hiếm, chỉ cần Chu gia không có hoạt động hành lang trước, khi chứng cứ trình lên TW hoặc phơi bày ra công chúng, mạng lưới quan hệ của Chu gia không phát huy được nhiều tác dụng.
- Vì thế chuyện mua Thần Hi chúng ta phải tích cực vào.
Hứa Hồng Bá dặn:
- Dạ.
Trương Khác gật đầu, dù địa vị có cao tới đâu với Hứa Hồng Bá, y luôn là đứa học trò ngoan ngoãn nghe lời:
- Vậy cháu gọi điện cho Chu Du, bảo anh ấy nếu không có chuyện gấp thì đừng rời Kim Sơn, nhanh chóng giải quyết việc này.
Địch Đan Thanh gõ cửa đi vào:
- Ông chủ Tẩm Viên muốn đích thân tới hỏi bữa trưa có hợp khẩu vị không, bữa tối an bài ra sao? Cậu định đáp thế nào?
- Lương Vĩ Pháp đúng là hại người.
Trương Khác chống đầu gối đứng dậy oán trách:
- Phía tây vườn có một cái đình, tôi và thầy Hứa ra đó đánh cờ, chị hỏi xem khách sạn có cờ vây không?
Địch Đan Thanh tròn mắt:
- Bên ngoài mùi vị nồng như thế sao không đánh cờ trong phòng.
- Chỉ ngồi nửa ngày cũng chẳng chết người được.
Trương Khác nhún vai:
- Mời luôn ông chủ Tẩm Viên tới đình, nói ra thì loại nhân vật này chú tôi mới là người thích tiếp xúc.
Đi ra sân gặp Trương Dịch đang nói chuyện với Giản Chí Khang, hắn liền chủ động chạy tới chỗ phục vụ lấy cờ.
Trải qua nhiều việc như thế, Trương Dịch đã được Hứa Hồng Bá rèn luyện cho hơn một năm, thanh niên xốc nổi phù phiếm trước kia đã hoàn toàn không còn nữa, được Trương Khác chống lưng, cha hắn không dám nói gì tới chuyện của hắn và Lưu Đình.
Vả lại thời gian qua Trương Dịch cũng ngày càng được trọng dụng, địa vị trong gia đình tăng lên, hôn sự với Lưu Đình đã được ngầm hừa nhận
Chỉ là quan hệ rạn nứt cần có thời gian cải thiện.
Chập tối Ẩm Mã Hà long lanh ánh sóng, như có hàng trăm vạn đồng kim tệ giấu dưới đó, nếu chẳng phải có cái mùi nhức mũi truyền tới theo gió, buổi tối ra sân đánh cờ cảm giác không tệ.
Đó chỉ là cảm khái của người xem cờ thôi, với người đắm chìm vào bàn cờ tựa hồ không có sự phiền não này.
Đàm Thiện chủ của Tẩm Viên sơn trang không hiểu thân phận của những người này, đăng ký chỉ là một công ty vô danh, nhưng đi xe Mercedes 600, có hai vệ sĩ theo sát, còn có giai nhân tìm khắp Kim Sơn chưa chắc có nổi một người làm bạn, ắt phải có thân phận hiển hách.
Ừ thế cũng đành đi, du long quá cảnh, thân phận to tới đâu cũng chẳng cần lấy lòng, nhưng tỉnh trưởng đại nhân đích thân tới dự tiệc, Đàm Thiên có không có mắt nhìn người tới đâu thì lấy danh nghĩa khách sạn ra chào hỏi cũng là việc nên làm.
Kỳ thực Đàm Thiên rất thắc mắc, sao những người này lại ở đây?
Đàm Viên xây dựng Tẩm Viên bên Ẩm Mã Hà là nghe được tin tức nội bộ nói tỉnh sẽ hạ quyết tâm chỉnh đốn vấn đề ô nhiễm, nên mua đất xây sơn trang đầu cơ.
Ấy nhưng "tin tức nội bộ" trong nước nó đặc sắc lắm, có thể làm người ta thăng quan phát tài, cũng có thể khiến người ta táng gia bại sản, tỉnh "sắp" được 4 năm rồi mà Ẩm Mã Hà ngày càng ô nhiễm nghiêm trọng, cái mùi nhức mũi kia có đóng cửa cũng không hết.
Từ khi xây xong Tẩm Viên, mỗi năm Đàm Thiên phải bù cào đó mấy chục vạn duy trì vận hành, không thì biết làm sao, hắn gần như ném cả gia sản vào đây rồi, muốn thoát thân cũng không được, đành cắn răng đợi thời cơ xoay chuyển.
Trưa nay được tin, vấn đề Ẩm Mã Hà lần này khả năng được giải quyết thật, độ đáng tin rất cao, do chính tỉnh trưởng đề xuất, nhưng dù Lương Vĩ Pháp hôm nay tới Tẩm Viên, Đàm Thiên cũng chẳng dám hỏi.
Hiện Đàm Thiên rất là ức chế, hắn đứng xem cờ cả tiếng rồi, lúc tới còn đưa danh thiếp cho Hứa Hồng Bá, Hứa Hồng Bá chỉ liếc qua rồi nói:" Tôi không có danh thiếp", rồi đưa cho thanh niên đối diện, thanh niên đó chỉ liếc qua nói một câu "cám ơn chiêu đãi", đặt danh thiếp xuống bàn, tiếp tục đánh cờ.
Nếu là người khác thì sớm đã cáo từ rời đi rồi, nhưng Đàm Thiên có chút kỳ vọng, nên đứng đợi, dè đâu đứng liền một lèo hơn tiếng đồng hồ, tuy có biết cờ vây nhưng còn tâm tư nào xem cờ, người bên cạnh xem cờ đều không nói một lời, làm tình cảnh Đàm Thiên càng trớ trêu chả hiểu phải đứng thế này tới bao giờ.
- Thầy Hứa ở Kim Sơn, tôi tìm thầy ấy đánh cờ lại không chịu, vậy mà chịu đánh cờ với cậu.
Diệp Kiến Bân từ đâu tới, cười nói tự nhiên, làm áp lực trên người Đàm Thiên nhẹ đi không ít.
Hứa Hồng Bá chẳng lịch sự nói:
- Cái trình độ cờ thối của cậu, thà tôi ngồi không còn dễ chịu hơn.
Diệp Kiến Bân cười ha hả vỗ vai Trương Khác:
- Cậu nói tới là tới, chả bảo tôi tiếng nào, hôm nay tôi họp cả ngày giờ mới thoát thân được, không phải là ăn tối xong lại về luôn chứ?
- Không có chuyện thì tôi ở lại làm gì?
Trương Khác đặt cờ xuống rồi mới đáp.
Diệp Kiến Bân thấy Đàm Thiên là người lạ, hỏi:
- Vị này là ai vậy nhỉ?
Đợi mãi mới có người chịu nói chuyện với mình, Đàm Thiên cảm tạ ơn đức vô ngần, vội lấy danh thiếp ra:
- Tòa sơn trang này do tiểu đệ mở, đứng đây học cờ hai vị sư phụ.
Diệp Kiến Bân đâu biết Đàm Thiên bị "ghẻ lạnh" nửa ngày trời rồi, tưởng là đám Trương Khác rất hợp ý chủ khách sạn nên mới để người ta tới xem cờ, lấy danh thiếp ra đưa cho hắn hỏi:
- Sức cờ của anh ra sao, chơi với tôi một vạn, bọn họ thu quan ít nhất cũng phải mất một tiếng.
Đàm Thiên xem danh thiếp của Diệp Kiến Bân mới hiểu sao mình đứng đây lâu thế mà chẳng ai thèm để ý, hắn tất nhiên không lạ gì Thịnh Hâm, không ngờ người tuổi tác không chênh lệch với mình là bao này lại là chủ tịch của Thịnh Hâm, cầm danh thiếp của Diệp Kiến Bân mà tay hắn run run, vậy thì một già một trẻ kẻ là thần thánh phương nào đây?
Đàm Thiên vội đích thân đi lấy cờ, Trương Dịch nói:
- Giám đốc Đàm ngồi đi, tôi đi lấy cờ.
Hứa Hồng Bá lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Đàm Thiên, chỉ cười không nói gì cả.
Diệp Kiến Bân và Đàm Thiên đán cờ rất nhanh, phía Trương Khác thu quan xong sang xem họ đánh thì bàn đó cũng thu quan rồi, chém giết tưng bừng, nhìn cục diện thì Diệp Kiến Bân không hề thua kém, hắn cười hể hả nói:
- Thầy Hứa thấy sao, tôi cũng tìm được kỳ phùng địch thủ rồi.
Hứa Hồng Bá chỉ cười, Trương Khác thì nói:
- Ván tiếp theo anh xin giám đốc Đàm nhường ba quân xem anh có thắng nổi không?
- Hả...
Diệp Kiến Bân không tin, nhưng thấy Đàm Thiên có vẻ xấu hổ, nắm cờ thả lên bàn nhận thua:
- Đánh cờ chán chết.
Đàm Thiên trước kia ở cơ quản tỉnh ủy, sức cờ tung hoành ngang dọc, khi ấy Thượng Học Nghĩa còn là phó bí thư tỉnh ủy cũng nghe danh tới tìm hắn đánh cờ, lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, không biết tới chữ nhường, đánh cho Thượng Học Nghĩa tơi bời hoa lá ngay trước mặt mọi người, thế là thành thời khắc vinh quang nhất và cũng là cuối cùng của hắn ở tỉnh ủy.
Nghỉ việc không lương mấy năm, Đàm Thiên cũng học được cách nịnh bợ luồn cúi rồi, cho nên mới cố ý đánh ván cờ náo nhiệt như thế, hi vọng có cơ hội bắt được quan hệ với hào phú nổi danh hai tỉnh này, ai ngờ bị Trương Khác bóc trần, mặt đỏ cả lên.
Diệp Kiến Bân chẳng phải bỏ cờ nhân thua vì tức, chẳng qua thấy thất vọng thôi, Trương Khác bóc trần chẳng phải là muốn làm Đàm Thiên quẫn bách, chẳng qua thích đả kích Diệp Kiến Bân.
Trương Khác mỉm cười nói:
- Vậy là thầy ở đây không lo thiếu người đấu cờ rồi, không biết Trương Dịch đánh cờ ra sao?
Trương Dịch lắc đầu:
- Chơi cở cần thiên phú, cần thầy Hứa nhường ba quân, có điều miễn cưỡng thắng anh Diệp.
- Đừng đắc ý.
Diệp Kiến Bân đưa tay lên làm bộ muốn đánh Trương Dịch.
Hứa Hồng Bá quay sang Đàm Thiên:
- Chúng tôi mới tới đây không hiểu tình hình xung quanh, giám đốc Đàm không ngại làm dẫn đường chứ?