Hai bàn tiệc thu tới 9200 đồng, Triệu Hữu Luân mặt tối sầm lại, vỗ hóa đơn trước mặt phó cục trưởng cục công an:
- Đây là môi trường đầu tư tốt đẹp Kim Sơn sáng tạo ra sao? Đây là tình huống tôi nhìn thấy, điều tôi không nhìn thấy còn có bao nhiêu nữa, đồng chí lập tức xử lý cho tôi.
Rồi hơi khom người xin lỗi Trương Khác, Diệp Kiến Bân:
- Để xảy ra chuyện này tôi rất hổ thẹn, hi vọng đây là hiện tượng cá biệt. Có điều tôi sẽ cắt bỏ hết những nhọt độc xã hội này, mong các vị không thất vọng về môi trường đầu tư ở Kim Sơn.
- Ở đâu cũng khó tránh khỏi có những con ngựa hại bầy.
Trương Khác đứng dậy bắt tay Triệu Hữu Luân:
- Có cục trưởng Trương xử lý chuyện này rồi, chúng tôi không cần phiền não về nó nữa, thị trưởng Triệu phải về thành phố tham dự hội nghị, chúng ta đi thôi.
Trương Khác và Triệu Hữu Luân đi ra, ông chủ nhà hàng và đám thanh niên đều chưa dám chuồn mất, bị bốn cảnh sát khống chế, ôm đầu ngồi ở đại sảnh, đám Mã Hải Long dửng dưng đứng bên nhìn, thực khách có người quen chủ nhà hàng, lại không biết chuyện gì xảy ra, có người nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài có có không hài lòng về bữa cơm cứ đề xuất, không thể bắt người không rõ ràng được.
Người ám nói câu này hẳn là người có chỗ dựa.
Triệu Hữu Luân cầm tờ hóa đơn đưa cho người vây quanh xem:
- Mấy vị này là khách tôi mời từ Kiến Nghiệp tới, đến đây ăn cơm, không ngờ 2 bàn tiệc thu 9200 đồng, lại còn bị đám lưu manh bao vây uy hiếp, đây là hành vi gì? Là uy hiếp ống tiền, trấn Giang Vu là cánh cửa tiến vào Kim Sơn, không biết hiện tượng bắt chẹt khách vùng ngoài này có phải là phổ biến không...
Lại bảo phó cục trưởng cục công an:
- Đồng chí ở lại giám sát đồn công an nơi này tra xem có hiện tượng tương tự không, tra ra phải nghiêm túc xử lý. Còn nữa sau khi xử lý xong trả tiền thưa cho tôi, để tôi xin lỗi khách.
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Triệu Hữu Luân, Trương Khác và Diệp Kiến Bân tới trung tâm triển lãm quốc tế Kim Sơn, đó là hội trường chính diễn ra diễn đàn điện tử Kim Sơn.
Kiết thiết thành phố của Kim Sơn còn kém Kiến Nghiệp và Huệ Sơn một chút, nhưng trung tâm triển lãm vừa xây xong do năm kiến trúc lớn tạo thành, tọa lạc ngoại ô tây Kim Sơn, năm tòa kiến trúc này ôm lấy quảng trường trung tâm mấy vạn mét vuông, khí thế phi phàm.
Triệu Hữu Luân đặt biệt bảo xe tới một ngọn núi cao hơn trăm mét phía nam trung tâm triển lãm, đứng trên đỉnh núi dựa vào hàng rào nhìn xuống, xúc cảm càng dữ dội, tiếc là ngoài trung tâm triển lãm này ra không có kiến trúc nào ra hồn, còn rải rác một số khu dân cư chưa giải tỏa hết, và một công trường chưa thi công xong.
- Nơi này sẽ là trung tâm thành phố mới của Kim Sơn, các cơ quan hành chính chủ yếu của Kim Sơn sẽ chuyển ra đây, không cần chịu cảnh tắc đường trong thành phố nữa.
Triệu Hữu Luân giới thiệu với giọng khá tự hào, chỉ vào công trường cỡ lớn đang thi công:
- Đó là tòa nhà thị chính mới, hạng mục này người tiền nhiệm tôi đã để xuất ra, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên chưa được thực thi, tôi nghĩ khu thành phố mới muốn thu hút được nhà đầu tư thì dựa vào mỗi trung tâm triển lãm là không đủ, con mắt nhà đầu tư đều nắm vào kiến thiết tòa nhà thị chính, nên có dốc hết túi cũng phải xây dựng nó lên, do đó mới có tiến đồ hôm nay.
Trương Khác không bình luận gì, hết sức kiên nhẫn đóng vai một thích giả chăm chú, nghe Triệu Hữu Luân trình bày hoài bão của mình, Diệp Kiến Bân thi thoảng xen vào vài câu, là đại cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ, rất hứng thu với đầu tư địa ốc, tất nhiên là hắn thích quan viên có khí phách đầu tư kiến thiết thành phố.
Nhìn về phía nam có thể thấy được công trường của cơ sở chế tạo điện tử, chia tách với thành phố mới bởi Ẩm Mã Hà, ngọn núi này không đủ cao, thêm vào phía trước có rặng núi chập chùng che chắn, nên hồ Kim Sơn ở xa hơn chỉ thấy được mảng trời nước đan xen không rõ.
Trương Khác chỉ về phía công trường bên sông:
- Thị trưởng Triệu, khu sản nghiệp phần mềm cũng chọn bên đó sao?
- Đúng thế khu điện tử và khu phần mềm kề sát nhau, không bao lâu nữa sẽ khởi công.
Triệu Hữu Luân gật đầu:
- Nơi đó vừa sát nhập vào khu cao tân, nếu như Cẩm Hồ quyết định đầu tư vào Kim Sơn trong thời gian gần, có thể chiếm một mảnh đất bên đó.
Trương Khác nhìn Ẩm Mã Hà không nói gì, Diệp Kiến Bân nói nhỏ với Chu Du:
- Nước sông có màu không bình thường.
Trên mặt sông vàng đục đang có mảng bọt trắng lớn nổi bồng bềnh, chứng tỏ thượng du có xí nghiệp xả chất thải một cách vô tội vạ.
Trương Khác muốn quan sát phản ứng của Triệu Hữu Luân khi nghe câu này của Diệp Kiến Bân ra sao thì thấy ông ta đang nhìn xuống dốc, trên con đường đất có bốn chiếc xe đang đi lên, dừng trước bọn họ chừng 40 - 50 mét, Chu Cẩn Du, Cát Kiến Đức, Tạ Hán Tĩnh, Cát Minh Tín, Lâm Tuyết lần lượt đi ra.
Trương Khác đương nhiên biết vì sao Chu Cẩn Du đưa những kẻ này lên núi, ai nắm trong tay một tòa thành phố, đều muốn khoe với người ngoài tương lai tươi sáng của nó, chẳng phải là tâm tư gì đáng xấu hổ, đáng tiếc thị trưởng và bí thư thành ủy có hai bức tranh khác nhau, không thể vẽ lên cùng một tờ giấy.
Quan trường bẩn thỉu gian trà, nhưng chuyện trở mặt rất ít có, Chu Cẩn Du nhìn thấy Triệu Hữu Luân đứng trên đỉnh núi, vẫn đi tới, từ xa đã gọi:
- Thị trưởng Triệu cũng dân khách tới xem quy hoạch thành phố mới à? Tốt quá, bên phía tôi cũng có vài vị khách, phiền thị trưởng giảng giải lần nữa vậy.
Lời này của Chu Cẩn Du nghe có vẻ như thỉnh cầu, thực chất là sai phái, Triệu Hữu Luân có chút khó chịu, song vẫn tươi cười đi tới:
- Bí thư là người lập kế hoạch, là nhà thiết kế khu thành phố mới, nếu tôi giảng giải không phải là khách lấn chủ sao?
Chu Cẩn Du sắc mặt hơi tối lại, nói:
- Vậy thị trưởng nói trước, tôi bổ xung.
Trương Khác nghe bọn họ đối thoại chỉ mỉm cười, tính khí Chu Cẩn Dù vẫn thế, lúc nào cũng thích hất hàm sai bảo người khác, thời ở Huệ Sơn còn làm thị trưởng đã có thái độ này với bí thư thành ủy Triệu Dương, làm Triệu Dương đau đầu, giờ bà ta làm bí thư thành ủy, các Triệu Hữu Luân càng khó chịu hơn.
Thấy không khí có vẻ hơi căng, Tiêu Vi Dân định đứng ra dàn hòa, không ngờ Trương Khác đứng sau nhướng mày lên, nói:
- Vừa rồi được nghe thị trưởng Triệu nói rất lâu, đang đợi bí thư Chu bổ xung đây.
Rồi bày ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Chu Cẩn Du nhìn thấy người của Cẩm Hồ trong lòng đã bực rồi, lại nghe Trương Khác khiêu khích, lửa giận càng bùng lên trong lòng, ánh mắt như dao quét tới, thấy Trương Khác mỉm cười hết sự tự nhiên, không thể phát tác tại chỗ được.
Triệu Hữu Luân thì hả hê lắm, xem như hả giận, ông ta chuẩn bị kháng chiến trường kỳ với mụ đàn bà đanh đá này rồi, đương nhiên cũng biết ân oán không thể hóa giải giữa Cẩm Hồ và Tạ gia, chỉ không ngờ Trương Khác công khai lên tiếng khích bác, còn rất khéo, nên đứng nhìn đợi xem Chu Cẩn Du có bổ xung gì không?
Địch Đan Thanh khoanh tay trước ngực, một tay chống lên, ngón tay áp cánh môi đỏ mọng ướt, nhìn khuôn mặt vô tội của Trương Khác, cố nhịn cười.
Chỉ có Hứa Hồng Bá là lắc đầu, có câu oan gia nên giải không nên kết, Trương Khác lại cố tình chọc giận đối phương.
Mọi người không ngờ lúc này lại là Tạ Hán Tĩnh đứng ra hóa giải thế đối đầu như nước lửa của hai bên:
- Khác thiếu gia quan tâm tới quy hoạch thành phố mới như vậy, có phải là định đầu tư vào Kim Sơn?
Trương Khác tay vẫn đút trong túi:
- Chắc vậy, có điều đứng đây ngắm phong cảnh cũng không tệ, mỗi tội nước Ẩm Mã Hà có hơi quái dị.
Nếu chỉ có Triệu Hữu Luân, nể mặt ông ta, Trương Khác không nói trắng ra như vậy, giờ Chu Cẩn Du đã tới, chẳng cần nể nang nữa, thân là bí thư thành ủy, loại chuyện này bà ta phải có trách nhiệm.
Nước sông đục vàng sủi bọt, cùng với thứ mùi khó ngửi cách xa thế này vẫn thấy, Tạ Hán Tĩnh hơi cau mày, Chu Cẩn Du cũng cau mày, nhưng vì thấy Trương Khác ngang ngược lại quản quá nhiều việc, lại hối hận không an bài tốt, ít nhất để mấy nhà máy ở thượng du kín đáo một chút trong mấy ngày này.
Triệu Hữu Luân trầm ngâm:
- Ở thượng du có nhà máy lén xả chất thải...
Giữa ban ngày ban mặt thế này "lén" ở đâu ra? Nói thế chẳng qua là bưng tai trộm chuông thôi, quay sang bảo Giải Trân Hoa:
- Đồng chí phái người cục môi trường đi xem, rốt cuộc nhà máy nào đang lén xả thải.
Trương Khác đủng đỉnh nói:
- Giấy Thần Hi ở thượng du Ẩm Mã Hà, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tân Quang nếu muốn tiến vào thị trường Giang Nam, tôi rất kỳ vọng thấy thị trưởng Triệu tra vấn đề ô nhiễm của bọn họ đến nơi đến chốn.
Người có kinh nghiệm nhìn màu nước sông là biết ngay nước thải công nghiệp làm bột giấy.
Chuyện Tân Quang trồng rừng ở tỉnh Giang Nam bị cản trở có nhiều nhân tố phức tạp, song chắc chắn có nguyên nhân từ giấy Thần Hi, vì một khi bố cục giấy rừng nhất thể hóa hoàn thành, Thần Hi gần như không có sức cạnh tranh với Tân Quang.
Trương Khác nói thẳng thắn như thế, cả Triệu Hữu Luân và Chu Cẩn Du đều không tiện tiếp lời, hai bọn họ bất kể là ai khi căn cơ bản thân chưa vững cũng không dám đóng cửa chỉnh đốn một quốc xĩ cỡ lớn doanh thu hàng năm 3 tỷ, nộp thuế sáu bảy trăm triệu như Thần Hi.
Đám Chu Cẩn Du tất nhiên không còn hứng thú lên núi khoe khoang tâng bốc nhau nữa, mau chóng men theo con đường núi đi xuống, trong suốt cả quá trình đó Cát Kiến Đức không nói một lời, nhưng kín đáo nhìn Địch Đan Thanh, hiển nhiên bị vẻ đẹp lộng lẫy rạng ngời của cô thu hút, Trương Khác chú ý thấy ánh mắt của Lâm Tuyết rất bất thiện, còn Vương Túc Hải đứng sau cùng có vẻ trốn tránh.
Sắp tới giờ mở cửa buổi chiều, Triệu Hữu Luân và Trần Tín Sinh phải tới trung tâm triển lãm tham gia hoạt động buổi chiều.
Trương Khác muốn tránh ánh mắt giới truyền thông, cho nên không đi cùng bọn họ, mà cùng Chu Du, Hứa Hồng Bá tới bên sông, chỗ này cái múi khó ngủi kia càng nồng nặc.