Tịch Nhược Lâm vẫn không thể tin Trương Khác, Đỗ Phi lúc học cao trung sẽ quậy tới mức khiến người người oán trách, tập thể giáo viên, học sinh bãi khóa.
Đi tới trước tiệm Internet Sáng Vực, mỗi một người Trương Khác gặp phải đều nói Đỗ Phi không có ở đây. Trương Khác cười nói với Thôi Úc Mạn:
- Nó nhất định không dáp gặp cô rồi, cô có chú ý, mỗi một người khi nói Đỗ Phi không có ở đây thì ánh mắt hơi khác không?
- Tôi có thể nhìn ra được.
Thôi Úc Mạn sờ sờ mũi, đi thẳng đến tiệm Internet Sáng Vực, hỏi cô gái sau quầy thu ngân:
- Đỗ Phi đang ở đâu?
- Chị tìm giám đốc Đỗ hả? - Cô gái đó nói.
- Hả, giám đốc Đỗ?
Thôi Úc Mạn nghiêng đầu, thấy Trương Khác đang cười, có vẻ khinh miệt nói:
- Có cần tôi sửa gọi cậu là giám đốc Trương hay không đây?
- Cô Thôi đang đùa gì đấy, làm sao em dám?
Trương Khác nghĩ đến sự dũng mãnh của Thôi Úc Mạn trong bộ dáng nhỏ nhắn đó, nếu như chọc giận bị cô tóm cổ áo dạy bảo, mất mặt trước mặt mọi người là ít.
Tịch Nhược Lâm đi tới trước quầy thu ngân, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi vào số ĐTDĐ của Đỗ Phi. Qua một lát, Đỗ Phi mới không tình nguyện vác mặt đến, Thôi Úc Mạn nói:
- Trừ nguyên nhân đặc biệt, báo danh đăng kí học kỳ không thể tìm người làm giúp, cậu có nguyên nhân đặc biệt hay không?
- Không có.
Đỗ Phi thấy bộ dạng Trương Khác có vẻ hả hê, lúc này cũng không muốn làm tức giận con cọp cái này, còn tưởng rằng cô trải qua việc đầu mùa thu năm 95 thì tính tình sẽ dịu dàng hơn chứ. Hoàn toàn không có việc đó.
- Được rồi, hiện tại cậu theo tôi trở về văn phòng khóa báo danh đi.
Thôi Úc Mạn xoay người đi ra khỏi tiệm Internet Sáng Vực, Đỗ Phi chỉ phải đi theo.
- Ôi...
Nhìn Thôi Úc Mạn cùng Đỗ Phi đi ra ngoài, Trương Khác vỗ vỗ ngực, khẽ thở ra một hơi.
- Tứ đại ác thiếu Hải Châu là sao!
Đợi Thôi Úc Mạn đi rồi, Tịch Nhược Lâm liền khẩn cấp hỏi Trương Khác vấn đề này:
- Các cậu làm ra chuyện gì, không ngờ làm cho cả giáo viên, học sinh trong trường cũng phải bãi khóa kháng nghị?
Mông Nhạc, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa vừa rồi đi tới cùng Đỗ Phi. Mông Nhạc rất đồng tình đi tới vỗ vỗ vai Trương Khác:
- Nam nhân làm bừa, cùng lắm thì một đấm một đá, nữ nhân làm bừa, đặc biệt là tiểu mỹ nhân tâm lý có chút cực đoan thì tụi mày ứng phó thế nào? Nhìn cô ấy hình như rất nghiêm túc đối với công việc. À đúng rồi, Hải Châu tứ đại ác thiếu rốt cuộc là thế nào? Tụi mày rốt cuộc khi học cao trung làm qua bao nhiêu việc người người oán trách, nên mới bị người ta ghen ghét như thế?
- Tốc váy bạn nữ, hay là sờ đùi bạn nữ, hay là cởi quần bạn nữ rồi?
Thời Học Bân thò đầu qua chen vào một câu:
- Ấn tượng của ác thiếu cho người ta, luôn luôn liên quan tới mấy việc khi nam bá nữ này.
- Cút, tao mà làm những việc không phong cách này hả?
Trương Khác duỗi chân muốn đá Thời Học Bân:
- Trước tiên chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi, vừa ăn vừa đợi Đỗ Phi.
Chọn một tiệm cơm Tây trang hoàng tinh xảo trên đường ngõ Học Phủ, gọi điện thoại cho ở Địch Đan Thanh đang thu xếp phòng ở chung cư Thanh Niên, gọi cô cùng ra ăn cơm. Địch Đan Thanh không chỉ đảm đương trợ lý của Trương Khác, giữa tháng ba còn phải đến ĐH Đông Hải nhập học, vào chung cư Thanh Niên ở là việc thuận lý thành chương. Cô ở căn phòng dưới lầu của bọn Mông Nhạc.
Một lát sau Địch Đan Thanh chạy qua, cô cởi áo khoác rồi ngồi vào bên cạnh Trương Khác, ghé đến bên tai y cười nói:
- Còn tưởng rằng bữa cơm ngày hôm nay sẽ cho mỗi người một bát mì chứ.
- Tôi đối với công nhân có hà khắc như thế không.
Trương Khác lại nghiêng đầu ghé đến bên tai Địch Đan Thanh nói:
- Trên đường mỹ thực vô số, cô lo lắng cho vóc người của mình đi?
Địch Đan Thanh nghiêng đầu ghé đến bên tai Trương Khác bên lại muốn nói cái gì, Thời Học Bân ngồi ở đối diện lớn tiếng kháng nghị:
- Này đừng có như vậy, ở đây chúng tôi đều là thanh niên huyết khí 20 tuổi đầu, cho dù chúng tôi không có gì đáng kể, để cho trẻ con thấy cũng không tốt mà.
Địch Đan Thanh thản nhiên cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:
- Nếu không cậu ngồi bên này đi?
- Được rồi, đừng có gây tai họa cho những bạn trẻ này nữa.
Trương Khác cười nói, cầm lấy ĐTDĐ muốn gọi cho Đỗ Phi hỏi hắn có thoát khỏi ma chưởng của Thôi Úc Mạn hay chưa.
- Không đến mức đó chứ. Ngụy Đông Cường muốn chỉnh mày, nhưng bị điều đi nơi khác rồi, mày còn sợ mỹ nữ nhỏ con đó sao?
Thời Học Bân thấy Trương Khác có vẻ lo lắng, kỳ quái hỏi.
- Ài, kể cho tụi mày nghe chuyện cũ của tứ đại ác thiếu vậy.
Trương Khác cất ĐTDĐ đi, lộ ra dáng dấp thâm trầm như đang hồi ức chuyện cũ:
- Tốc váy con gái, sờ đùi con gái, đối với tứ đại ác thiếu đều là những việc không đủ phong cách. Vị chủ nhiệm Thôi này đã từng bởi vì đắc tội với hai trong tứ đại ác thiếu bọn tao, nếu không phải cảnh sát kịp thời xuất hiện, thiếu chút nữa bị đánh thuốc mê đưa đến dã ngoại rồi. Mặc dù lần bắt cóc đó tao cùng Đỗ Phi không có tham gia, nhưng trong mắt chủ nhiệm Thôi này, tứ đại ác thiếu là không phân biệt bên nọ với bên kia. Tụi mày nói xem, hiện tại tao có nên lo lắng hay không?
Trương Tri Hành đến Tân Vu nhậm chức, Trương Khác cũng lấy diện mạo ăn chơi trác táng quậy cho Tân Vu long trời lở đất, khiến cho Tân Vu bị bám bẩn vài chục năm cũng bị gạn đục khơi trong, thay đổi một dung nhan mới. Dưới khuôn mặt ăn chơi trác táng hỉ nộ vô thường, cất giấu một tấm lòng son không dễ dàng để người khác thấy.
Nghe Trương Khác ở trên bàn cơm hồi ức lại chuyện cũ khi nam bá nữ của họ tại Hải Châu, trên mặt Địch Đan Thanh nhộn nhạo tiếu ý dịu dàng.
Lần trước biết thân phận của Trương Khác, có việc kỳ quái gì phát sinh ở trên đầu Trương Khác, Mông Nhạc cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc.
Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa nghe mà sợ hãi không ngớt. Thời Học Bân há hốc mồm nhìn Trương Khác:
- Trước đây còn chưa nhìn ra mày và Đỗ Phi có phẩm chất riêng như vậy, sao chúng mày cải tà quy chính rồi?
- Làm gì có chút cải tà quy chính nào.
Tịch Nhược Lâm tay nâng cằm, ra vẻ đăm chiêu nói:
- Treo bong bóng trên lưới sắt trước trước KTX, danh tiếng truyền tới ngoài trường học rồi. Lần trước, tôi cùng bạn học cao trung của ĐH Sư phạm gặp mặt, người ta còn hỏi tôi Trương Khác là ai vậy, tới cùng trêu chọc bao nhiêu con gái, làm cho bao nhiêu con gái thương tâm rồi, mới khiến người ta treo bong bóng trước KTX nữ? Tôi nói là, nếu Trương Khác dám đứng ở tâm đường ngõ Học Phủ hô to ba tiếng: tôi là Trương Khác! Không biết sẽ có bao nhiêu trứng thối, cà chua bay qua đâu...
- Có khoa trương như vậy sao? vậy vẫn là nhỏ giọng chút đi...
Trương Khác đặt ngón tay lên môi làm ra tư thế nhỏ giọng, ánh mắt đảo chung quanh nhà hàng:
- Không phải chỉ bàn của chúng ta ăn trên lầu hai, bị ném trứng thối và cà chua thật, sợ liên lụy tới mọi người thôi.
Mọi người cười ha ha, lúc này Đỗ Phi đi lên, Trương Khác bảo hắn ngồi bên cạnh mình rồi hỏi:
- Thôi Úc Mạn làm gì mày hay không?