Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Lộ Thương Đồ - Chương 721: Đêm mưa : truyenyy.mobi

Quan Lộ Thương Đồ

Chương 721: Đêm mưa




Ném túi nhựa Trương Khác cầm trong tay trước phòng bếp, cầm ra CD, Hứa Tư kéo Trương Khác chạy thẳng lên gác ở tầng ba.

Gác được bố trí tại phòng sinh hoạt. Ghế sofa đệm trắng, tựa lưng màu đen, tường hai bên sơn màu hoa hồng, treo lên mấy bức ảnh rừng cây xanh ngát. Mái vòm hình cung dính liền với nóc nhà, khảm tấm lợp lấy sáng nửa trong suốt, lúc này có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên mặt, cửa sổ sát sàn hướng về hồ nước, nhìn về nơi xa là cảnh núi Yến Quy xanh ngắt và hồ nước trong cơn mưa bụi, lúc này nhìn hồ nước xa xa quả thật trong đến lạ thường.

- Cơn mưa này rất đúng lúc...

Nghe tiếng mưa rơi lên mái vòm cùng lên cửa sổ, Trương Khác cảm giác được hình như đã hoàn toàn ngăn cách với trần thế ầm ĩ bên ngoài.

Hứa Tư thản nhiên cười, cô cũng có cảm giác như vậy.

Nhìn thành phố sắp chìm vào bóng đêm tĩnh lặng, bỏ đĩa CD vào đầu đĩa, Boss NoVa Baby, giọng hát tang thương của Elvis Presley lại vang vọng trong căn gác.

Trương Khác ôm Hứa Tư vào lòng, nói cho chị từng chuyện xảy ra trong hơn một tháng nay, chỉ thiếu chút nói ra cả việc cùng Vãn Tình yêu đương vụng trộm tại Tân Cẩm Cư cho Hứa Tư nghe.

Nghe được việc của Trương Dịch cùng Lưu Đình, Hứa Tư rất có cảm khái, chị cũng từng thiếu chút nữa bị thế tục đè nén đến sụp đổ. Cái loại áp lực như chen chúc trong bốn bức tường khiến người cảm giác cái chết mới là sự lựa chọn thoải mái nhất.

Nghe được Trương Khác nói y vì thế phát giận ném vỡ ly mới làm cho việc này tạm hoãn lại, Hứa Tư ngồi chồm hỗm trên ghế sofa, ôm chặt thân thể hơi gầy gò của Trương Khác vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Quyền thế cũng được, tài sản cũng được, nó không thể làm cho phụ nữ khuất phục, nhưng sự dịu dàng, quan tâm của cậu, mới có thể khiến sự hoa tâm của cậu thực hiện được, mới có thể ràng buộc lại lòng của phụ nữa...Không biết sẽ có bao nhiêu cô gái bị cậu làm hại.

"..." Trương Khác nhìn vào đồng tử trong con ngươi trong trẻo của Hứa Tư, mê ly mà quyến rũ:

- Em sẽ không buông tay chị ra, cũng không muốn để chị phải chịu tổn thương...

- Chị đâu phải là một cô bé dễ chịu tổn thương.

Hứa Tư khẽ nở nụ cười:

- Chị sẽ nhớ cậu, cũng nhớ có một căn nhà thế này có thể ngăn cách hoàn toàn với thế giới ồn ào bên ngoài, có thể thỉnh thoảng gặp gỡ cùng tiểu nam nhân âu yếm, càng nhiều thời gian có thể làm trở về với bản thân. Đối với một phụ nữ 26 tuổi thì còn có gì mà chưa đủ? Chị đâu phải là một oán phụ cả ngày không có việc gì, đi giữ một căn nhà trống không.

Hứa Tư lại nghĩ tới một việc:

- À, đúng rồi, chị đem qua đây bản thiết kế khu quốc tế của Cẩm Hồ, cậu giúp chị nhìn thử xem.

- Sao lại cảm giác như là em bị thương mới đúng?

Trương Khác vỗ vỗ đầu:

- Địa vị ở trong lòng chị đã giảm xuống nghiêm trọng rồi.

- Sai rồi.

Hứa Tư hai tay quấn lấy cổ Trương Khác, bởi vì ở trong phòng mình, lúc này chị rất nhu mì mà nhiệt tình, áp môi đến bên tai Trương Khác phà một hơi, cũng có dũng khí thấp giọng nói ra tâm sự:

- Chị đâu chỉ đem cậu trở thành người yêu đâu...

Trương Khác cảm nhận được sự phập phồng khi Hứa Tư dán ngực qua, tay vỗ về hai bờ mông bị chiếc quần jean banh cực kỳ nảy nở, cảm thụ xúc cảm đàn hồi rung động lòng người, nhìn ánh mắt long lanh của chị, nhịn không được vỗ vỗ vào hai bờ mông:

- Mang bản thiết kế vào trong phòng xem được không? Bàn này nhỏ quá, trải lên giường xem đi.

Lời lừa gạt cô bé đã nói ra khỏi miệng, Hứa Tư khẽ "ừm" một tiếng, cùng Trương Khác dắt tay đi xuống phòng dưới lầu, ngã vào trong đệm giường màu lam.

Khuôn mặt trắng trẻo như tuyết đầu mùa, ửng đỏ lên như thể hiện khát vọng đối với tình ái, đôi mắt quyến rũ mê ly, quần áo từng chiếc từng chiếc rời khỏi người, thân thể xinh đẹp ngang dọc trên nền đệm xanh, cái lạnh trong phòng phất qua da thịt.

Bữa tiệc hoan ái này đến tận đêm khuya mới ngừng nghỉ, ở giữa còn trộm thời gian đi ăn vài thứ. Cơn mưa đã tạnh, rồi lại có tuyết rơi, hạt tuyết nhẹ nhàng va vào cánh cửa sổ thủy tinh, vang lên âm thanh lào xào, ở giữa còn ôm lấy nhau ngồi trước song cửa sổ nhìn cảnh tuyết đêm một lúc.

Đợi Hứa Tư uể oải chìm vào giấc ngủ, Trương Khác mới rảnh lấy bản thiết kế của xã khu quốc tế Cẩm Hồ ra xem, bên người là mái tóc dài đen dày mà lộn xộn che đi dung nhan kiều diễm tuyệt mỹ của Hứa Tư, hơi thở nhè nhẹ, từ hình dạng lồi lõm lộ ra trên chăn là có thể tưởng tượng thân thể trần truồng bên dưới nó mê người thế nào, quân vương mấy ngày liền không tảo triều, đó cũng không phải là việc khó có thể lý giải.

Trương Khác nhìn bản thiết kế cũng không thể kiên trì được bao lâu, cũng ôm thân thể Hứa Tư trắng mịn như khối ngọc ấm chìm vào trong giấc ngủ say.

Vừa tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, không thấy Hứa Tư bên người, bên gối còn thoang thoảng dư hương của giai nhânm, nghe dưới lầu có tiếng nước sôi, ngay sau đó cảnh cửa dưới lầu được mở ra từ bên ngoài, gió từ ngoài thổi vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng, chạy chạm phải tạp chí trên bàn rớt xuống đất, tiếng hô nhẹ, hầu như có thể tưởng tượng ra hình ảnh Hứa Tư chạy chậm vào phòng bếp rút ra ấm nước điện.

Một ngày mới thì đã bắt đầu hào hứng như vậy.

Trương Khác khoác áo ngủ đi xuống lầu, trước đình có một lớp mỏng tuyết đọng, xem ra tuyết rơi vào hừng đông không lớn. Cũng không biết thời gian, ĐTDĐ đêm hôm qua ném trên căn gác rồi.

Hứa Tư xách bình thủy đi tới, thấy Trương Khác chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, chị vội vàng đặt bình thủy xuống, rồi cầm qua cho y đôi dép, nắm lấy đôi chân lạnh lẽo của y, khẽ trách:

- Không sợ cảm lạnh hả...

- Nếu cảm lạnh thật, em có thể bắt chị ở lại thêm với em vài ngày.

Trương Khác ngồi xổm xuống, trán chạm trán với Hứa Tư:

- Rất ít khi tỉnh lại không cần suy nghĩ lúc này là lúc nào...

- Cậu vất vả quá rồi...

Hứa Tư nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy bản thiết kế lộn xộn bị lật xem hết phân nửa, chất đống trên sàn nhà trước giường.

- Không phải vậy đâu...

Bởi vì trở lại năm 94, sẽ thủy chung có một loại cảm giác xa cách với thế giới này, hầu như buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại đều sẽ xác nhận ngày hôm nay là ngày mấy, tháng mấy, năm bao nhiêu, cho nên rất ít khi được tỉnh tự nhiên, loại trạng thái này là không thể kể ra với người khác. Ngày hôm nay lại cảm giác một ngày mới mẻ rất rõ ràng mà hào hứng ùa vào.

- À, buổi sáng Tịnh Mông gọi điện thoại đến hai lần, thấy cậu ngủ say như heo, nên không nhẫn tâm đánh thức cậu dậy. Chị cũng giúp cậu đặt ĐTDĐ ở chế độ im lặng. Lúc này cậu có thể gọi điện trả lời cổ đi. ĐTDĐ ở trong phòng làm việc trên lầu ấy, cậu đi lấy đi. Chị pha cafe cho.

Trương Khác chạy lên lầu đi lấy ĐTDĐ, bản thiết kế đã được Hứa Tư thu dọn đến phòng làm việc, điện thoại của y và của Hứa Tư đặt song song với nhau. Trương Khác tìm các cuộc gọi nhỡ, hai cuộc đều là của Tôn Tĩnh Mông gọi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.