Trương Khác bỏ chạy bất kể Tạ Tử Gia nghiến răng nghiến lợi căm hận phía sau chiếu ánh mắt sắc như dao đâm vào lưng mình, đến khi cánh cửa cầu thang máy khép lại, mới thở phào.
Cầu thang máy dừng ở tầng 12, cửa vừa mở ra không ngờ thấy Lý Hinh Dư đang đứng dùng tiếng Hàn giải thích gì đó với hai bảo vệ, không thấy đám Lý Tại Thù đâu.
Có thể nói tòa nhà Cẩm Hồ trừ tầng bảy dùng cho hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ra thì đều là cơ cấu hạch tâm của hệ thống Cẩm Hồ, tầng 12 càng là hạch tâm trong hạch tâm, là văn phòng của Trương Khác và thành viên phòng hạng mục lớn, nếu không có nhân viên công tác có cấp bậc cao dẫn đường tuyệt đối không ai được bước chân vào.
Trương Khác không hiểu sao Lý Hinh Dư lại một mình xuất hiện ở đây, nghe cô giải thích chẳng qua là lấy việc đi tìm nhà vệ sinh làm cớ mà thôi, đương nhiên bảo vệ không hiểu gì, nhất quyết mời cô đi.
- À, đó là bạn tôi.
Trương Khác phất tay với bảo vệ, dùng tiếng Hàn nói với Lý Hinh Dư:
- Hinh Dư tiểu thư tìm nhà vệ sinh à, trong phòng tôi có đấy...
Vẻ mặt y rất quỷ dị làm người ta nhìn không yên tâm nổi.
Lý Hinh Dư mặt đỏ dừ, nhớ lại chuyện xấu hổ trên tàu hỏa, hai tay ôm trước ngực, dùng giọng nói tội nghiệp, gần như cầu khẩn nói:
- Tôi chỉ muốn tìm chỗ nấp một mót, không biết nơi này không cho người ngoài vào.
- Trốn bọn họ à?
Trương Khác mỉm cười:
- Văn phòng tôi rộng lắm, một vài người vào trốn cũng không thành vấn đề.
Lý Hinh Dư không yên tâm, nhưng không muốn xuống lầu, do dự một lúc rồi đi theo, vừa vào văn phòng thì cửa thang máy mở ra, Lý Tại Thù thò đầu vào, chắc là tìm Lý Hinh Dư song bị bảo vệ chặn lại.
Trương Khác huýt sáo vui vẻ, đưa một tách cà phê cho Lý Hinh Dư đang ngồi trên ghế sô pha rất khép nép.
Lý Hinh Dư thi thoảng liếc qua cửa sổ nhìn xuống bãi đỗ xe, tay cầm chiếc di động đã tắt máy, lần nào cũng thất vọng vì chiếc Ferrari vàng rực vẫn đỗ ở bãi.
Trương Khác cầm tách cà phê dựa vào bàn làm việc ngắm khuôn mặt Lý Hinh Dư, chiếc áo khoác cài kín cúc dựng cổ lên, không biết che đi cơ thể nóng bỏng quá cỡ, hay là che dấu nội tâm yếu ớt, ánh mắt sợ hãi lo lắng làm trái tim nam nhân nào có chút thương hương tiếc ngọc cũng cảm thấy đau đau.
Trong câu chuyện xưa cũ kia, Lý Hinh Dư tự sát vì ép buộc hôn nhân, thật khó tưởng tượng một cô gái sống trong xã hội văn minh hiện đại lại phải kết thúc cuộc đời tươi đẹp của mình vì gia tộc bức hôn, có lẽ cuộc sống dồn nén ép buộc cuối cùng dồn cô vào con đường đó.
Trương Khác nghĩ như vậy, lòng càng thấy nuối tiếc, càng cảm thấy vẻ đẹp ai oán kia thật đáng thương, nếu không có dung mạo này có lẽ cô ấy sẽ được sống cuộc đời bình thường hơn chăng? Mỉm cười nói:
- Nếu cô muốn trốn bọn họ thì tòa nhà này có cầu thang riêng, cô đi xuống sẽ không bị phát hiện đâu.
- Vì sao anh lại giúp tôi?
Lý Hinh Dư rất nghi ngờ động cơ của Trương Khác, quả thực hành vi trước kia của y không thể làm một cô gái bình thường nào yên tâm.
- Khi nhỏ mỗi ngày đi học về tôi đều bị ba mẹ nhốt trong phòng làm bài tập, nhưng tôi thì bày đủ mọi trò trốn ra ngoài chơi, nhìn cô như thế làm tôi nhớ tới bản thân lúc nhỏ?
Trương Khác gãi đầu:
- Cô chẳng qua chỉ thi thoảng muốn đi đổi gió thôi, nếu tôi tóm cô đưa về chẳng phải quá tàn nhẫn?
-...
Lý Hinh Dư né tránh ánh mắt của y, lí nhí phản bác:
- Tôi không phải trẻ con.
Trương Khác nhìn quanh gian phòng sang trọng hiện đại, làm động tác đập phá:
- Ai mà thích ngồi trong căn phòng lạnh băng này nói chuyện thương nghiệp rồi chứng khoán gì gì đó với đám trung niên chứ? Nếu có thể tôi cũng chỉ muốn ra ngoài kia chạy lăng quăng, tâm tình này cô hiểu không?
Lý Hinh Dư dao động, nghe Trương Khác nói thế, cảm giác y còn đáng thương hơn mình:
- Anh mới 19 tuổi phải không?
- Ừ.
Trương Khác gật đầu, đi tới cửa sổ nhìn xuống, chiếc Ferrari vẫn còn đó:
- Cô mấy tuổi, cùng tuổi tôi phải không?
Cảm giác mình hỏi thế giống thời lừa gạt thiếu nữ vô trên mạng, dụ ngọt:
- Hay là chúng ta cùng trốn đi?
Lý Hinh Dư chần chờ:
- Hôm nay tổ chức hoạt động lớn như thế, anh đi rồi liệu có loạn hết lên không?
- Không có tôi, chỗ này cũng chẳng tệ hơn.
Trương Khác nắm lấy tay Lý Hinh Dư:
- Đi nào...
- Á!
Lý Hinh Dư muốn rụt tay lại, nhưng càng bị nắm chắc hơn kéo ra ngoài.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn mịn màng ấy, Trương Khác tưởng chừng như tan chảy, nghĩ một cái nắm tay này không uổng mình mang cô ấy đi chơi.
Góc tây bắc tòa nhà Cẩm Hồ còn có một thang máy chuyên dụng thông ra bãi đỗ xe, Phó Tuấn thấy Trương Khác nắm tay Lý Hinh Dư chạy vào thang máy chuyên dụng cũng đuổi theo, nhưng bị Trương Khác đưa tay ra chặn lại:
- Đừng theo, đưa chìa khóa cho tôi, cũng đừng nói với người khác tôi đi đâu.
Lý Hinh Dư lúc này mới hoảng loạn vùng tay khỏi Trương Khác, nghe giọng nói nghiêm túc của Trương Khác, có vẻ muốn trốn thật, lại cảm thấy kỳ quái, nhưng yên lòng trở lại, nấp sau lưng Trương Khác không dám nhìn Phó Tuấn.
Trương Khác và Lý Hinh Dư xuống bãi đỗ xe, xe dừng ngày bên cạnh rồi, vừa lái ra khỏi bãi thì thấy Kim Nam Dũng đang đứng ở trước đại sảnh lo lắng bấm điện thoại.
Lý Hinh Dư hốt hoàng cúi xuống trốn, Trương Khác trấn an:
- Kính một chiều đấy, bên ngoài không nhìn thấy cô đâu.
Lý Hinh Dư thở phảo ngồi thẳng dậy, gọi điện cho Lý Tại Thù:
- Em đi ra ngoài rồi, không cần đợi nữa, buổi tôi em sẽ tự về nhà khách, em không phải trẻ lên ba, không cần mọi người trông coi suốt cả ngày...
Nói xong không đợi bên kia nói gì, dứt khoát cúp máy, mở cửa sổ xe ném chiếc di động ra ngoài.
Trương Khác nhìn mà xót của, chiếc i19 tận 7000 ngàn, vậy mà nói ném là ném, có thể thấy cô quyết tâm "bỏ nhà theo trai" lớn cỡ nào.
Hiện là hạ tuần tháng 11 rồi, cảnh sắc Tượng Sơn đẹp tới não nề, xe đi trong rừng phảng phẩn bao phủ bởi ngọn lửa đỏ rực, bên đường chiếc lá rụng đỏ thẫm theo gió núi phiêu bồng trên không trung, xa xa văng vẳng tiếng chuông chùa, không ai có thể đi qua mà không dừng chân lại.
- Oa, đẹp hơn cả trên TV nữa.
Lý Hinh Dư chống cằm lên cửa xe nhìn cánh rừng đỏ rực trước mắt.
Sống trong một gia tộc lớn, Lý Hinh Dư ngột ngạt như bị cầm tù, hôm nay cô không hi vọng thoát khỏi bọn họ, chỉ là nhất thời nổi loạn, không ngờ gặp được Trương Khác, thế rồi cứ hồ đồ bị y lừa tới đây.
Trương Khác mỉm cười thư thái, thực sự lừa cô gái này đi chơi, y rất lo hoạt động tiếp đãi hôm nay rối bung hết, nhưng, nhìn vẻ vui mừng mặt Lý Hinh Dư, y gạt bỏ hết đám mình trong cảnh sắc của Tương Sơn lúc cuối thu.
Trương Khác đỗ xe trong công viên Tượng Sơn, cùng Lý Hinh Dư thong thả bước vào rừng, xuyên qua rừng cây hoàng lư, đứng ở trên núi ngắm nhìn phong cảnh Tiểu Giang phía dưới.
Những kiến trúc lộn xộn phía trước đã bị phá hết, thay vào đó là vườn bách thảo muôn màu hoa thắm, xa xa là trường quốc tế Hải Dụ, có thể nói đây là cảnh đẹp say lòng người thứ hai ở Hải Châu, chỉ sau ngõ Đan Tỉnh.
Chẳng biết Lý Hinh Dư bỏ trốn có làm Lý Tại Thù nổi điên không, Trương Khác mặc xác hắn, nằm trên bãi cỏ, thích thú nhìn Lý Hinh Dư như con nai con chạy qua chạy lại, ánh mắt long lanh hưng phấn, liên tưởng tới cảnh khép nép rụt rè của cô thường ngày, cảm thấy mình đã làm một việc hết sức đúng đắn.
Lý Hinh Dư chạy lăng quăng một lúc, nói muốn tới trường học Hải Dụ xem, Trương Khác hôm nay coi mình thành sai vặt cô, liền chiều lòng, lái xe đưa cô tới đó, đi vào văn phòng của Tạ Vãn Tình, phát hiện Tạ Tử Gia cũng ở trong đó.