Lúc Nguyễn Nhuyễn kinh sợ vì đống tài sản bên cạnh chăn, sau lưng có tiếng vang. Cô quay đầu nhìn, người đàn ông có vẻ ngoài tinh xảo, mặc đạo bào trắng đang cười với cô.
Lúc cô đang đờ đẫn, anh đi tới từng bước từng bước, cánh tay duỗi ra ôm cô vào trong ngực, gương mặt như ngọc cọ ở cổ cô, khẽ cười: “Rất nhớ em, Nhuyễn Nhuyễn.”
Được thân hình cao lớn ôm vào trong ngực, khiến Nguyễn Nhuyễn trông đặc biệt nhỏ bé, đầu dựa đúng ở lồng ng.ực người đàn ông. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, đập hai lần.
Đột nhiên, cô tỉnh táo lại, bàn tay nhỏ bé sờ so.ạng ở trên ngực Thẩm Ân, rồi nắm tay anh, kinh ngạc thiếu chút nữa rơi cằm: “Anh, tim sao anh vẫn còn đập, cả người cũng ấm áp?Anh không chết à?”
“Chết.” Thẩm Ân im lặng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Làm một vụ giao dịch với Diêm Quân, nên còn sống. Lúc em mở cửa tiến vào, thân thể vừa mới ra lò.”
“…” Nguyễn Nhuyễn gãi đầu, nhỏ giọng lúng ta lúng túng: “Hóa ra gần một tháng gần đây, anh không tới tìm em là đi giao dịch với Diêm Quân sao?”
“Ừ. Diêm Quân đã đáp ứng để thân thể này của anh sống đến ngày tuổi thọ của em cạn.” Thẩm Ân ôm mặt cô gái, cười: “Chúng ta có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cảm động đến mức đỏ vành mắt, thút thít nói: “Anh chịu khổ rồi.”
Diêm Quân dễ làm ăn như vậy sao? Người đàn ông này chắc chắn đã trả giá rất lớn, nói không chừng sẽ không có kiếp sau. Nguyễn Nhuyễn lau nước mắt sắp rơi, thương tiếc nhìn anh, nức nở nói: “Có phải chỉ sống được đời này không?”
Cái này cũng có thể đoán được? Thẩm Ân giật mình nhìn sang, thở dài: “Hơi khổ một chút, vẫn ở trong phạm vi có thể chịu được.”
Anh thật sự không có hứng thú với âm phủ, mà Diêm Quân cứ phải bám anh không thả, nói anh là kỳ tài không ai bằng, giao âm phủ cho anh rất yên tâm. Vì để cho lệ khí chết oan trên người anh giảm, cũng vì để hồn thể lạnh như băng của anh thêm chút sự thương hại, Diêm Quân coi mình như cầu nối liên hệ để tiễn anh đến tiểu thế giới độ kiếp.
Mấy trăm năm qua, anh cũng không tẻ nhạt. Đáng tiếc là mỗi lần luân hồi, từ đầu đến cuối anh đều không được chết tử tế, lệ khí trên người không giảm mà lại tăng. Sau đó, có Nguyễn Nhuyễn chuyển kiếp, trợ giúp anh vượt qua kiếp nạn, có một thiện quả.
Thích cô gái này là một chuyện ngoài ý liệu. Mà Diêm Quân vui mừng quá đỗi, cảm thấy rốt cuộc anh cũng có ít nhân khí. Nhất là lúc anh đi tới âm phủ nói mình muốn đúc lại thân xác, Diêm Quân cười tít cả mắt.
Thẩm Ân biết Diêm Quân vui vẻ vì cái gì. Đúc lại thân xác không phải là chuyện nhỏ, tương đương với sống lại sau khi chết, phải được âm phủ chấp thuận mới được. Nếu âm phủ không cho phép, trên sổ ghi chép sinh tử sẽ không có tên họ, sống ở nhân giới cũng không có hộ khẩu, không được làm thẻ căn cước.
Không có thẻ căn cước, có rất nhiều chuyện anh không làm được. Phải cầu cạnh người ta thì tất nhiên phải bỏ ra ít thứ, không có biện pháp, anh đáp ứng Diêm Quân tuổi thọ của thân thể này hết sẽ đến âm phủ đào tạo cương vị, nhất định sẽ thống trị âm phủ gọn gàng ngăn nắp.
Sau khi ký kết điều khoản bất bình đẳng, nhìn Diêm Quân kia vui vẻ, Thẩm Ân khịt mũi coi thường. Đừng tưởng rằng anh không biết nguyên nhân người này tận sức về hưu sớm, không phải là muốn đi du sơn ngoạn thủy cùng Mạnh Bà sao.
Hai người này đã cấu kết với nhau từ mấy trăm năm trước, mỗi người tìm người kế nhiệm để đào tạo, suy nghĩ sớm ngày thoát khỏi biển khổ, thong dong đi khắp cùng trời cuối đất.
Mạnh Bà đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ còn Diêm Quân. Chỉ chờ Thẩm Ân chết lần nữa, mình sẽ hoàn toàn giải thoát. Chỉ cần nghĩ đến mặn nồng với tình nhân cũ, cả ngày dính lấy nhau, Diêm Quân lại vui vẻ đến mức không khép miệng được, vừa ngâm nga vừa đến hoàng tuyền tắm.
Đặt tất cả tương lai của mình vào việc xây dựng xã hội chủ nghĩa ở âm phủ, Thẩm Ân cảm thấy mình thật khổ. Có điều, đối mặt với ánh mắt yêu thương của cô gái, anh phấn chấn tinh thần, không than phiền nữa.
Nhưng mà người đàn ông này cố ra vẻ sao cũng được khiến chóp mũi Nguyễn Nhuyễn đau xót, cô nhón chân xoa đầu anh, đỏ mắt nói: “Không sao, em theo anh. Em cũng chỉ sống đời này là được.”
Sau khi chết không đầu thai kiếp khác nữa, có thể cùng anh biến mất trên thế giới này cũng không tệ.
“Cũng được.” Sau khi suy tính đề nghị của Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Ân cảm thấy để cho cô làm một công chức tại âm phủ cùng mình vô cùng tốt.
Đến lúc đó gửi mấy việc nhẹ nhàng, ung dung, lâu lâu hai người lại ra ngoài đi một vòng. Cuộc sống khổ sướng đan xen, thời gian khá dài hẳn sẽ không nhàm chán.
Một người cầm vở kịch liều mình buồn tình để bồi quân, một người cầm vở kịch thi triển quyền cước Long Ngạo Thiên, hai người có não không cùng một tần số lại khó hiểu mà trao đổi thành công không chướng ngại.
“Vậy những thứ này đều là anh mua?” Chỉ nhiều bất động sản và châu báu, đồ trang sức trên bàn, Nguyễn Nhuyễn tặc lưỡi hít hà hỏi.
“Sính lễ, hôm đó về đã chuẩn bị.” Thẩm Ân dắt tay cô, nhét giấy bất động sản và hợp đồng thu mua vào trong ngực cô, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: “Cũng không biết cha vợ, mẹ vợ sẽ không tình nguyện gả em cho anh. Thật ra thì, anh cũng không ngại ở rể.”
Ánh mắt chân thành, lời nói tha thiết, Nguyễn Nhuyễn còn nhìn rõ biểu cảm rất muốn thử từ trên mặt người đàn ông, cứ như rất tự hào về chuyện ăn bám.
“…” Hơi yên lặng, Nguyễn Nhuyễn nhếch khóe miệng, vẻ mặt có hoi chần chờ: “Cha mẹ em hẳn không ngại có thêm con rể ở rể?”
Giọng nghi vấn, cô không quá chắc chắn. Cha Nguyễn, mẹ Nguyễn cực chiều chuộng cô, muốn sao không đi hái trăng. Hình như không có yêu cầu cứng nhắc gì về bạn trai tương lai của cô, chỉ cần cô thích là được.
Thẩm Ân nhướng mày, anh vốn muốn lấy rương gỗ chứa đồ trên bàn rồi trực tiếp đưa đến nhà họ Nguyễn cầu hôn. Nhưng suy nghĩ, anh từ bỏ cách làm thô bạo, đơn giản như vậy, dùng một chiếc nhẫn không gian bỏ châu báu, đồ trang sức vào, đưa chiếc nhẫn cho Nguyễn Nhuyễn.
“Mới gặp mặt mà anh lại tặng em nhiều đồ quý trọng như vậy à? Ngại lắm.” Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, đột nhiên nhớ tới cái gì, đầu ngón tay chạm vào mặt dây chuyền lấp lánh ánh sáng di chuyển đeo trên cổ, ngượng ngùng nói: “Có cái này là đủ rồi. Anh cất những cái đó đi, sau này có lẽ còn cần dùng.”
“Đúng rồi, mặt dây chuyền này làm từ cái gì? Sao đẹp vậy.” Không phải ngọc, không phải thủy tinh, cũng không phải kim cương. Sờ lành lạnh, thỉnh thoảng có màu đỏ rực rỡ ở đâu trôi lơ lửng, đặc biệt đẹp.
“Cái này á? Vật quý giá, trên đời chỉ có một cái.” Thẩm Ân nhếch môi, trên gương mặt tuấn tú lộ ra biểu cảm cao siêu khó đoán, còn không có ý tốt: “Trái tim của anh. Nó chỉ là một thứ từ mấy trăm năm trước, anh thấy nó đã hết tác dụng nên chôn dưới đất, rồi làm thành đồ trang sức.”
“…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái trắng bệch trong nháy mắt, Thẩm Ân cười đến mức rung ngực, môi nhếch lên độ cong vui vẻ: “Chết cười với em. Là hoa tai an thần mà thôi, không phải thứ hiếm gì.”
Thứ kia là do mấy trăm năm trước, anh dùng máu tim của mình để ngưng tụ. Trên đời chỉ có một cái là thật, không chỉ có tác dụng an thần, còn có thể phù hộ người gặp dữ hóa lành, tăng cường vận thế.
“Làm em sợ muốn chết.” Nguyễn Nhuyễn thở dài cho hả giận, u oán nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lúc hai người dắt tay đi ra khỏi Ngọc Thanh quan, Vương Trị còn ở bên cạnh lén nhìn. Thấy Nguyễn Nhuyễn phát hiện ra mình, thân mèo lập tức đứng thẳng lên, nắm quả đấm, ho khan hai tiếng, đi đến bên cạnh. Híp mắt quét một vòng trên người Thẩm Ân, Vương Trị thông suốt nói: “Có thân thể rồi. Rất tốt, nhìn thấy sờ được, quả là chân thực!”
“Những năm này cảm ơn quý quan chăm sóc, xin quan chủ nhận lấy bao tiền lì xì này, tạm thời là một chút tâm ý của tôi.” Thái độ của Thẩm Ân khách khí, thay đổi vẻ phách lối làm dáng trước đây.
Hai tay nhận lấy bao tiền lì xì, Vương Trị sủng ái mà lo sợ. Ngoài miệng từ chối nói không muốn, thân thể thì rất trung thực, vèo một cái, cất bao tiền lì xì vào trong túi áo của mình, khóe miệng nhếch đến sau tai: “Khách sáo cái gì, đây là lẽ đương nhiên.”
Tên vắt cổ chày ra nước này lại cho mình một bao tiền lì xì! Vương Trị lên làm quan chủ hơn hai mươi năm, từ trước đến giờ chỉ ra không vào cảm động đến muốn khóc. Ông ta tốn nhiều tiền mua đồ ăn cho tổ tông này như vậy, cuối cùng cũng thấy được chút báo đáp.
Chỉ là sờ bao tiền lì xì này mỏng như vậy à, hình như chỉ có một tờ. Chẳng lẽ là chi phiếu?
Trong lòng nói thầm, đưa mắt nhìn hai người đi càng lúc càng xa, Vương Trị bưng đi tìm chỗ thanh tịnh, lấy bao tiền lì xì ra, vẻ mặt kích động mà mở ra. Vẻ mặt đầy vui mừng cứng đờ trong một cái chớp mắt, mắt ông ta trố lồi thành mắt cá chết.
A! Ông ta đã nói sao người đàn ông keo kiệt này lại cho ông ta bao tiền lì xì, thông qua khe hở miệng bao tiền lì xì, ông ta nhìn vào bên trong, là một tờ tiền giấy. Đúng là chỉ có một chút tâm ý, không hề khoa trương.
Lúc Vương Trị muôn vàn cảm khái, ông ta lanh mắt nhìn thấy bên dưới tờ tiền giấy có cái gì bị đè. Đổ ra nhìn, là một lá bùa tam giác. Lần này cảm xúc chìm xuống của ông ta chợt dâng cao, ông ta chống nạnh cười ha ha.
Tổ tông này coi như cũng có chút lương tâm, lại vẽ một lá bùa cho ông ta. Bùa bình an dồi dào linh khí này đã không còn nhìn thấy trên đời, nếu bán đi, ít nhất có thể nhận được khoản tiền sáu chữ số.
Nhưng ông ta cũng không có ý định bán cái bùa tam giác này đi. Bùa bình an quý giá như vậy, đương nhiên là phải giữ lại dùng để bảo vệ tính mạng. Người làm nghề như họ, thường xuyên giao thiệp với kẻ phi phàm, nói không chừng ngày nào đó sẽ lật xe. Có bùa bình an này, tim Vương Trị nằm yên trong bụng, gặp phải ác quỷ ngạo mạn đi nữa sẽ không yếu ớt.
Tiểu đệ tử Ngọc Thanh quan đứng ở bên cạnh quan sát mười mấy phút, thấy sư phụ lúc thì cau mày lúc thì cười ha ha, kinh ngạc đến mức đạo kinh trên tay rơi. Tiểu đệ tử hoang mang rối loạn, vội vàng vội vàng khom người nhặt lên, đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của sư phụ bay tới.
Không phải sư phụ bị cái gì kíc.h thích chứ? Ngắn ngủi mấy phút mà thay đổi lớn như vậy, nhìn rất không bình thường.
Không biết tiểu đồ đệ buồn bực và lầm bầm, sau khi đưa tiễn phiền phức lớn làm mấy quan chủ khốn khổ, tâm trạng Vương Trị rất nhẹ nhõm. Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, ông ta rất muốn ngâm nga nhảy nhót.
Nhưng đi được hai bước, ông ta quay người lại, lấm la lấm lét đi tới trước mặt tiểu đệ tử ngớ ra, che miệng tiến tới, nhỏ giọng nói: “Giúp sư phụ đi tìm nhà hàng Hương đặt phòng riêng, đừng nói cho sư thúc, các sư bá của con.”
Nhà hàng Hương là một nhà hàng có giá cả đắt tiền nhất trong thành phố, ít nhất là một nhà hàng cao cấp. Một bàn tám món ăn, về giá cả là năm ngàn. Cũng may đồ ăn ngon, tích lũy được nhóm khách quen cũ.
Nhưng trong này tuyệt đối không có Vương Trị đang ngất ngây. Phải biết, bản chất con người ông ta là ra sức hào mòn từng cọng lông của đồng môn, sư huynh, sư đệ, nào chịu đi ăn cơm ở quán cơm đắt như vậy.
Khác thường, quá khác thường!
Tiểu đệ tử bị dọa sợ, nghiêng đầu chạy thật nhanh. Nửa đường đụng vào sư huynh Vương Trị về tộc mời khách ăn cơm. Giống như tìm được người tâm phúc, loẹt xòe run lẩy bẩy chỉ sư phụ đuổi theo phía sau lưng, tiểu đệ tử gâu một tiếng, khóc: “Sư bá, sư phụ, sư phụ lại muốn đến nhà hàng Hương ăn cơm. Còn không cho con nói cho các sư bá biết.”
Vương Trị chạy tới: “…”
Sư huynh tóm được sư đệ ăn mảnh: “… Ồ.”