“Hạng nhất toàn thành phố là trung học phổ thông Thịnh Phong!” Có giáo viên trong nhóm giáo viên lớp mười hai ở thành phố A nói một câu, trong nháy mắt, rất nhiều người đều bùng nổ.
Kết quả này nằm trong dự đoán, mọi người đều không quá kinh ngạc, dẫu sao hạng nhất đề thi chung toàn thành phố năm trước là học sinh trung học phổ thông Thịnh Phong. Những trường trung học khác không giành được hạng nhất, mà đều là mười hạng đầu toàn thành phố.
“Cái đó, hạng nhì, hạng ba đều là trung học phổ thông Thịnh Phong.” Giáo viên nhìn bảng xếp hạng trước đó yếu ớt nổi lên.
“…” Trong nhóm yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó tin tức lan tràn rất mau. Các giáo viên lặng lẽ đi xem thành tích, nhìn chằm chằm nhóm Wechat muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ xúc động muốn gõ chữ.
Thật ra thì, Thịnh Phong nằm trong top ba toàn thành phố không sai. Mà không riêng gì top ba, trong top mười đã có sáu học sinh đều là học sinh trung học phổ thông Thịnh Phong. Các giáo viên đã biết đều không định nói ra sự thật tàn nhẫn này trong nhóm, sợ những giáo viên trường trung học khác và các lãnh đạo sẽ khóc như con chó.
Khối mười hai của trường trung học phổ thông Thịnh Phong thật đáng kinh ngạc, có rất nhiều học sinh xuất sắc. Nhất là số điểm của hạng nhất toàn thành phố quá sáng chói làm mù mắt họ.
Bảy trăm bốn tám điểm! Lần đầu tiên thấy, giáo viên chấm điểm còn cho là mình chưa tỉnh ngủ nên hoa mắt. Mình dạy ở trường trung học phổ thông nhiều năm mà đây là lần đầu thấy số điểm cao như vậy. Đừng nói là học sinh thi được, dù là giáo viên trong lớp đi thi cũng chưa chắc có thể thi được điểm cao thế.
Biết của độ khó bài thi, cho nên giáo viên chấm điểm cảm thấy đặc biệt thần kỳ. Không chỉ là hạng nhất toàn thành phố, số điểm hạng nhì toàn thành phố cũng cao đến dọa người, tổng điểm chỉ thấp hơn hạng nhất ba điểm.
Nhìn hạng ba toàn thành phố nữa, bảy trăm hai bảy điểm. Điểm những hạng sau đều bình thường, trong phạm vi họ dự đoán. Tóm lại, hai hạng đầu thi quá tốt, đưa thí sinh khối mười hai thành phố A của họ lên một cấp bậc mới.
Cho dù không phải học sinh trường mình, giáo viên nhìn thấy số điểm trên cũng thấy vui vẻ. Nếu hai hạng đầu giữ tiêu chuẩn như vậy để thi đại học thì hy vọng về thủ khoa khoa học tự nhiên cấp tỉnh ở thành phố A sẽ rất lớn.
Vừa có bảng xếp hạng, phấn khích không ai bằng nhất là lãnh đạo của trường trung học phổ thông Thịnh Phong, dường như họ đã thấy thủ khoa đại học vẫy tay với trường họ. Mà tập thể giáo viên lớp hai vui như đi hội, hưởng thụ sự chúc mừng chua chát của các đồng nghiệp, còn được lãnh đạo phát lì xì.
Điện thoại di động của giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông đang ở nhà ôm cốc giữ nhiệt không ngừng rung, có giáo viên nhắc đến thầy Lưu Thông ở trong nhóm, còn trực tiếp nhắn tin WeChat cho ông ấy, ai cũng kêu ông ấy mời khách.
Biết ba hạng đầu toàn thành phố đều thuộc lớp mình, Lưu Thông cười ra tiếng, ôm điện thoại di động vui vẻ giống như hươu ngốc, bỏ qua những ánh mắt kỳ lạ của người trong nhà, tâm trạng tốt đến mức ngâm nga hát. Lưu Thông ngồi nhàn nhã ở trên ghế sofa, chỉ trả lời tin nhắn mà đã đến buổi trưa.
Đột nhiên ông ấy vỗ đùi, chụp ảnh nửa phần trước của bảng xếp hạng mà giáo viên gửi ở trong nhóm rồi gửi vào nhóm lớp hai, còn viết tin nhắn.
[Kết quả thi cuối kỳ đã được công bố, ba hạng đầu toàn thành phố đều là lớp chúng ta.]
Nhưng sau khi đi vệ sinh, Lưu Thông phát hiện tin nhắn trong nhóm lớp đã lên hơn 99+, thậm chí còn có học sinh liên tục nhắn.
[A a a a, cùng một giáo viên dạy, sao mình trình còi vậy?]
[Mỗi lần hướng về phía bài thi, ánh mắt tớ thường nói, đầu óc tớ nói tớ nói dóc. Ôm đầu khóc lóc giống bạn trên.]
[Học thần hạng nhất toàn thành phố có thiếu chân trang trí không? Là kiểu biết ăn, biết ngủ, nhưng sống chết vẫn không học được ấy?]
[Ôm ngọt ngào chính là chạy nước rút trăm mét. Các bạn đem học thần đi đi, trái tim nhỏ là của mình!]
[Bạn trên, bạn đã bị theo dõi.]
…
Lúc nhận được điện thoại giáo viên chủ nhiệm gọi tới chúc mừng, Thẩm Ân yên lặng, ừ mấy tiếng rồi cúp máy. Anh vào trong nhóm lớp đang náo nhiệt, đúng lúc nhìn thấy trái tim nhỏ kia. Con ngươi hẹp hơi nheo lại, nhìn tên họ người nhắn tin, anh hơi ấn tượng nhưng không sâu, mơ hồ nhớ ra đó là một nữ sinh.
Đầu năm nay nữ sinh đổi sang thích con gái sao? Còn công khai bày tỏ ở trong nhóm lớp. Dù là đùa giỡn chiếm phần nhiều, thì anh vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Con ngươi khẽ nhúc nhích, anh nhấc chân, đi tới chỗ bóng dáng nhỏ nhắn đang chiến đấu hăng hái với máy gắp thú bông kia.
“Gắp được không?” Thẩm Ân nhướng mày, nắm tay cô gái, nhét vào túi áo ấm áp của mình.
Thi cuối kỳ đã xong, mặc dù vẫn chưa có bảng điểm, nhưng bây giờ không khác gì lúc nghỉ đông. Ban ngày, anh hẹn Nguyễn Nhuyễn học nhóm ở thư viện thành phố, buổi tối ăn xong cơm tối ở nhà họ Nguyễn rồi trở về. Kết hợp với lao động nhàn hạ, một tuần nghỉ ngơi nửa ngày.
Họ đi ăn ở nhà hàng lẩu mới mở, trước khi đi thấy trong trung tâm mua sắm có trưng bày máy gắp thú bông. Nguyễn Nhuyễn nhất thời hứng khởi mua xu, nhưng gắp mấy lần mà không thu hoạch được gì.
“Thất bại.” Cô nhăn mặt, vẻ mặt có hơi như đưa đám.
Véo cái mặt mơn mởn của cô gái, Thẩm Ân cười chúm chím hỏi: “Muốn vậy à?”
Ra sức gật đầu, Nguyễn Nhuyễn chỉ con báo hồng chân dài trong tủ kính, khao khát mà nói: “Muốn con báo hồng tinh nghịch kia.”
Tầm mắt nhìn con báo hồng chân tay duỗi thẳng và nằm ngửa, Thẩm Ân không lên tiếng. Tiến lên, vẻ mặt của anh nhất thời trở nên tập trung, động tác nhanh chóng, không hề do dự.
Trong tiếng thán phục của nữ sinh ở xung quanh, anh gắp con báo hồng tinh nghịch kia và đưa tới trước mặt Nguyễn Nhuyễn. Vẻ mặt tinh xảo của thiếu niên lưu luyến, anh lại véo mặt cô.
“Oa, giỏi quá!” Có nữ sinh liều mạng chạy tới, coi thường ánh mắt một lời khó nói hết của bạn mình, trên mặt viết rõ chữ sùng bái, dè đặt hỏi: “Anh trai nhỏ, có thể gắp thú bông giúp em không? Con gấu kia kìa.”
Nữ sinh nhìn chừng tuổi Nguyễn Nhuyễn, trên mặt lộ ra biểu cảm ngây thơ, cố ý cười duyên với thiếu niên, còn nghiêng đầu hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Cậu là bạn của anh trai nhỏ à? Hẳn sẽ không để ý chuyện này chứ?”
Nguyễn Nhuyễn nghiêm mặt, yên tĩnh đợi ở một bên, đột nhiên bị gọi tên, cô giật giật môi: “Tôi…”
“Tôi để ý.” Thiếu niên dịu dàng nhất thời trở nên lạnh lùng, anh cất giọng nhàn nhạt: “Xin nhường một chút, cản trở chúng tôi rồi.”
Nhìn bóng lưng thiếu niên ôm lấy cô bé kia đi xa, vẻ mặt nữ sinh tiến đến gần xanh mét, thần thái ngọt ngào biến mất. Rồi sau đó, các bạn nữ sinh kia nhìn hình ảnh kia mà cảm thấy lúng túng, đồng loạt tìm cớ rời đi trước.
Trà xanh cũng có ngày lật xe. Họ nên tránh xa một chút, tránh cho ngày nào mình bị dính trà còn không biết.
“Không vui à?” Đi ra xa trung tâm mua sắm, cô gái vẫn không nói một câu. Thẩm Ân dừng bước chân, kéo tay cô, nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh tròn xoe kia.
Ngón tay nhỏ như hành của cô gái ngoắc ngoắc, Thẩm Ân nghi ngờ nghiêng người. Bỗng dưng, vạt áo của anh bị kéo, khuôn mặt xinh đẹp đến gần, môi đỏ ấm áp hôn lên khóe miệng của anh.
Người như có dòng điện xẹt qua, anh cứng người thật lâu, không nhúc nhích. Qua một lúc lâu, đầu lưỡi liếm môi mình vừa bị hôn, anh thấp giọng cười.
“Không cho cười.” Trên mặt Nguyễn Nhuyễn hơi nóng, lòng bàn tay đè ở trên môi thiếu niên, hung dữ mà uy hiếp.
“Ừ, tôi không cười.” Kéo tay cô gái xuống, nắm ở trong tay, trong mắt thiếu niên là nụ cười yêu kiều.
Xoay mặt, Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc nói: “Tôi đã đánh dấu ở trên người cậu. Sau này không cho phép cậu có phản ứng với cô gái khác, không cho phép cậu lén nhìn chân dài của con gái, không cho phép cậu nhận quà cô gái khác tặng.”
“Không nhìn ai hết, chỉ nhìn cậu.” Thiếu niên biết lắng nghe mà trả lời, tiếp đó nói với Nguyễn Nhuyễn: “Chỉ hôn cậu, dắt tay cậu, ôm cậu.”
Câu nói cuối cùng là anh nói bên tai cô gái: “Chỉ thích cậu.”
Nguyễn Nhuyễn bị trêu chọc đến choáng váng đầu óc lại có được một nụ hôn ngọt ngào khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Ngày đến trường học lấy bảng điểm là ngày hiếm khi có mặt trời, các học sinh khác đều đang căng thẳng chờ đợi kết quả, muốn có điểm tốt để có một năm tốt đẹp. Mà kết quả của Thẩm Ân và Nguyễn Nhuyễn đã biết ngay sau khi có bảng xếp hạng, không có gì mong đợi.
Toàn thành phố chỉ có hai học sinh đạt 740+, đều ở lớp hai. Giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông không khép lại khóe miệng được, khen Thẩm Ân và Nguyễn Nhuyễn lên tận trời ở trong lớp. Dài dòng nửa giờ, giật mình vì khen quá nhiều, Lưu Thông không quên dặn dò hai người đừng kiêu ngạo tự đắc, tiếp tục duy trì trạng thái.
Cầm bảng điểm không tới mấy ngày, chứng chỉ thi viết luận đã có. Thẩm Ân nhận được chứng chỉ đỏ tươi trong hộp, kiểm tra số dư tài khoản của ngân hàng trên mạng, đúng như dự đoán, có thêm hai chục ngàn tiền thưởng.
Vào ngày tiền về, anh mời Nguyễn Nhuyễn ăn bữa cơm, còn tặng quà cô. Là một cái vòng tay đỏ, trên đó có một viên ngọc hồ lô.
Nghỉ đông năm nay lạnh hơn năm trước, nhiều cô gái thích cái đẹp cũng không khỏi mặc áo phao vừa dày vừa nặng, quần bông, tất, bọc kín mình thành một quả cầu. Nguyễn Nhuyễn đặc biệt sợ lạnh thì càng khoa trương, ra cửa nhất định phải trong ba lớp, bên ngoài ba lớp, trên đầu còn đội mũ len.
Thư viện thành phố mở máy điều hòa không khí, ngồi học ở trong đó không cảm thấy gì. Nhưng vừa đi ra khỏi phòng có điều hòa là gió lạnh thổi qua mặt lạnh cóng đến mức người run lẩy bẩy. Hai tay đeo găng tay bưng mặt hà hơi, Nguyễn Nhuyễn liếc thiếu niên mặc áo choàng dài cao ngất như cây tùng ở bên cạnh, thật lòng cảm thấy người không bằng người.
Mình mặc dày như vậy, lòng bàn chân còn có khí lạnh. Nhìn lại thiếu niên mặc áo len cao với áo khoác, nói cười an nhàn, nhìn không hề lạnh tý nào.
Hâm mộ thở dài, Nguyễn Nhuyễn dắt tay của thiếu niên qua găng tay thật dày, giương mắt hỏi anh: “Còn mấy ngày nữa là giao thừa, có muốn đến nhà tôi ăn tết không?”
Chuyện để người giúp việc trong nhà nghỉ đông, chuẩn bị đồ tết là họ hàng Đào Mai làm. Cha Nguyễn mẹ Nguyễn đều là con độc nhất, ông bà trong nhà lại qua đời sớm, ăn tết không có thân thích gì đến nhà, cả nhà ba người khá vắng vẻ.
Nguyễn Nhuyễn luôn muốn Thẩm Ân đến nhà mình ăn tết, suy nghĩ làm phiền cha mẹ nên trù trừ không mở miệng. Nhưng lần này là Đào Mai nói ra trước, cha Nguyễn không quá tình nguyện, hầm hầm hừ hừ, không phản bác là được.
“Có tiện không?” Sợ hãi trong chốc lát, con ngươi Thẩm Ân đen láy, không tự chủ mà nhếch khóe miệng.
Nhà cha Lục mẹ Lục có rất nhiều bạn bè thân thích, ăn tết phải về quê đoàn tụ, sợ là đến mùng sáu, mùng bảy vẫn đang thăm người thân. Mặc dù nhà Lục Nhiên không coi anh là người ngoài, nhưng Thẩm Ân cảm thấy mình đi theo rất không tiện.
Anh đã tính xong, ở thư viện trong mấy ngày tết, mua tạm ít đồ ăn là được. Không ngờ Nguyễn Nhuyễn mời anh đến nhà ăn tết, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
“Không đâu.” Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười.
Trong lúc vô tình, từ trong miệng Lục Nhiên, cha Lục mẹ Lục biết Thẩm Ân có bạn gái thì lo lắng. Lớp mười hai là thời gian trọng yếu như vậy, tại sao có thể đặt tâm trí vào chuyện khác chứ? Ba lần bốn lượt muốn khuyên anh, nhưng ánh mắt sâu thẳm của thiếu niên làm họ không thể nói ra miệng cái gì.
Dù sao cũng không phải là con của mình, nói không được, mắng không xong. Nếu Lục Nhiên dám làm như vậy, sáng sớm họ đã đánh gãy chân Lục Nhiên. Đổi thành Thẩm Ân, thì làm việc phải cân nhắc mãi. Thấy thiếu niên thi cuối kỳ được điểm cao, họ có nhiều băn khoăn hơn nữa cũng không còn. Không ảnh hưởng đến học tập, thế cũng tốt.
Nghe Thẩm Ân nói năm mới đến nhà bạn, trong lòng cha Lục mẹ Lục rõ như gương sáng. Nhìn anh vui vẻ kìa, bạn bè gì, rõ ràng là bạn gái. Hai người thấy rõ tất cả nên tất nhiên không có ý kiến, còn mơ hồ vui vẻ giùm cho anh. Điều này cho thấy người lớn đàng gái chấp nhận anh mới có thể cho phép anh đến ăn tết.
Đáp hai tiếng bày tỏ đã biết, cha Lục mẹ Lục không hỏi nhiều. Lục Nhiên thì lộ biểu cảm mất mát, liên tiếp hỏi là bạn nào. Không phải mình mới là bạn bè tốt nhất của anh Thẩm sao? Ăn tết quan trọng như vậy, sao không ở bên mình.
Nhìn con trai ngốc nhà mình, cha Lục mẹ Lục không khỏi đỡ trán. Bình thường rất thông minh, sao hôm nay không hiểu vậy. Mà Thẩm Ân nhìn Lục Nhiên làm dáng, ghét bỏ dịch ra xa, không trả lời rõ ràng vấn đề.
Giao thừa, cả nhà Lục Nhiên lái xe về quê từ rất sớm. Ở nhà, Thẩm Ân muốn mua rượu vang đỏ xách đến nhà họ Nguyễn, có điều vừa bước ra cửa, điện thoại của anh vang lên, là Nguyễn Nhuyễn đến khu chung cư đón anh.
Xa xa, cô gái vẫy anh, ngay sau đó chạy về phía anh như một quả cầu lửa. Áo phao màu đỏ sậm, ủng nhung màu đỏ, ngay cả kẹp trên tóc cũng là màu đỏ.
Thấy thiếu niên buồn cười lại cố nhịn, Nguyễn Nhuyễn bĩu môi: “Buồn cười thì cười đi, nhịn không thấy khó chịu à?”
Đào Mai nói năm mới phải ăn mặc phải vui vẻ chút, cố ý mua cả người toàn đồ màu đỏ cho cô, cô phải mặc vào mới chịu để cô ra cửa.
Sau khi chịu nhục mặc lên, cô phát hiện chỉ có mình là đỏ cả người. Người đẹp mẹ mặc thướt tha, cha Nguyễn đẹp trai ép người. Nhìn lại mình, mặc như một con gà tây, xấu xí.
“Không khó chịu.” Thẩm Ân sờ kẹp tóc dâu tây trên tóc cô gái, thấy bốn phía không có ai, anh cúi đầu hôn lên trán sáng bóng của cô gái, khẽ cười nói: “Thật đáng yêu!”
Bỗng nhiên trợn to hai mắt, Nguyễn Nhuyễn nghi ngờ nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thẩm mỹ của cậu thật kỳ lạ. Rõ xấu xí còn cảm thấy đáng yêu, nếu không lần sau tôi để cậu mặc giống y vậy nhé?”
“…” Trong lòng Thẩm Ân nghẹn họng, anh mím môi cười: “Hay là thôi.”
Lái xe nhà họ Nguyễn chờ ở cửa khu chung cư, khi thấy Thẩm Ân, thái độ vẫn thân thiện. Chở hai người lên xe, xe con khiêm tốn chạy ở trên đường. Thẩm Ân tay không thì không chịu đến, định xuống xe mua ít đồ thì bị Nguyễn Nhuyễn ngăn cản.
“Cậu đến chính là món quá tốt nhất rồi, không cần mua gì cả.” Trong nhà có đủ thứ, quả thực không cần mua nữa.
Nguyễn Nhuyễn nói vậy là từ góc độ thực dụng, bất giác sợ làm tổn thương lòng tự ái của thiếu niên. Vì vậy cô nói xong lại liếc trộm người bên cạnh, thấy anh không hề không vui, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn tôi làm gì?” Thẩm Ân buồn cười nhìn sang.
“Nhìn cậu thì sao, ai bảo cậu đẹp như vậy?” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng hừ hừ, cởi găng tay, bất ngờ đưa tay đến cổ thiếu niên, giống như mèo vẫy đuôi: “Tôi còn sờ nữa.”
“Khụ khụ.” Chú tài xế Lưu chủ động kéo chắn gỗ cách âm lên, tách trong xe thành hai không gian.
Cô chủ thật sự đã trưởng thành, biết trêu đùa thiếu niên đàng hoàng, tài xế cười xúc động. Đưa cô chủ về nhà rồi, mình cũng nên trở về với vợ, con cái của mình ăn tết. Lại thêm một năm nữa, thời gian trôi qua thật nhanh.
Rõ ràng bản thân mình không làm gì hết, sao lại nâng tấm cách âm lên. Cô có cảm giác như mình đang làm chuyện gì không thể miêu tả được vậy. Muốn rút tay về nhưng lại bị chàng trai nắm chặt trong lòng bàn tay. Trên đầu ngón tay truyền đến cảm xúc mát lạnh khiến cho hàng mi cong của Nguyễn Nhuyễn run rẩy.
“Không phải muốn sờ sao, sao lại rút về rồi?” Ánh mắt của Thẩm Ân sâu thẳm, khóe môi cong lên cười dịu dàng, ngón tay khẽ vu.ốt ve bàn tay trắng nõn của cô, quấn lấy cổ tay mảnh khảnh một vòng, cúi người mở miệng nói bên tai cô: “Cô công chúa nhỏ tuy háo sắc nhưng không dám làm.”
“Nói bậy! Lá gan của em lớn lắm đó.” Nguyễn Nhuyễn liền đẩy chàng trai vào cửa kính xe, hai mắt từ từ nhắm lại, gặm qua loa mấy cái lên môi chàng trai, xong rồi thì lau miệng, hùng hổ hỏi: “Thế nào, có phải em rất mạnh hay không?”
Trong cổ họng phát ra tiếng cười thích thú, quần áo của anh có hơi loạn, đầu ngón tay chạm vào môi mình: “Ừ, rất mạnh.”
“Chuyện này thì có gì đâu, sau này sẽ khiến cho anh khóc.” Nguyễn Nhuyễn nâng cằm kiêu ngạo, trên mặt vẻ mặt lộ ra vẻ hưng phấn bí ẩn, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng sau này sẽ làm thế nào để khiến cho đối phương khóc.
Nhìn chằm chằm vào khuôn hàm duyên dáng khuôn mặt trắng nõn của cô, Thẩm Ân mỉm cười, không hề cảm thấy bản thân mình đã bị ăn đậu hủ một chút nào.
Lúc về đến nhà, trên bàn cơm phòng khách bày đầy các món ăn đã làm xong, mùi hương xông vào mũi, kẻ người khác phát thèm. Hiếm khi có một năm Đào Mai xuống bếp, ba Nguyễn thì ở trong phòng bếp làm trợ thủ, phụ trách nhặt rau, rửa rau. Hai người phối hợp ăn ý, hình ảnh vô cùng ấm áp.
“Ba mẹ, có cần giúp gì không?” Nguyễn Nhuyễn thò đầu ra, bám vào khung cửa mà nhìn xung quanh.
Đào Mai đang múc canh xương ra liền quay đầu lại, nhìn con gái và chàng trai phía sau lưng cười một cái: “Tiểu Thẩm tới rồi à? Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Dựa theo cách nói của Đào Mai thì một bàn ăn buổi trưa chỉ là món khai vị mà thôi, còn bữa ăn chính thì vào buổi tối này. Dựa theo thường lệ của năm trước, thì bữa ăn tối này đúng là rất phong phú, Nếu không thì Đào Mai cũng không cần phải tự mình xuống bếp.
Năm trước, cả nhà bọn họ bao hết cả một nhà hàng cao cấp, tiêu tiền để mời đầu bếp chuyên nghiệp phục vụ cho ba người bọn họ. Năm nay, Nguyễn Nhuyễn không có hỏi rằng sẽ sắp xếp như thế nào, cô nghĩ rằng chắc cũng chẳng kém năm ngoái là bao.
Tới buổi chiều, Nguyễn Nhuyễn liền phát hiện bản thân mình đã quá coi thường năng lực tiêu tiền của quý bà Đào Mai này. Trực tiếp mời hơn mười đầu bếp năm sao đến nhà nấu cơm cho bọn họ. Trong đó, đầu bếp Tây và đầu bếp Trung mỗi bên chiếm một nửa, có lẽ là muốn có một bữa tất niên được kết hợp giữa Trung và Tây.
Khoảng sân rộng lớn đã được dọn dẹp và treo đầy đèn lồng, giữa sân xiêm áo hai Trương hợp lại ở chung với nhau cái bàn lớn. Trên bàn còn có một cái bình hoa, kiều diễm ướt át hoa hồng đỏ sáp ở bên trong, ở đèn màu đích chiếu càng phát ra sáng lạn.
Nhìn nhân viên đang bận tới bận lui, khóe mắt Nguyễn Nhuyễn giật một cái, kéo cổ tay áo của quý bà Đào Mai nhỏ giọng: “Cái này có phải quá khoa trương rồi không.”
Trông giống bữa tối dưới ánh nến xa hoa hơn là lễ mừng năm mới.
“Khoa Trương? Đâu có đâu.” Trên mặt quý bà Đào Mai lộ ra vẻ mù mịt, thậm chí bà còn cảm thấy không đủ long trọng.
Được rồi, Nguyễn Nhuyễn không còn lời gì để nói, và dắt Thẩm Ân chuồn sang một bên.
Có một điểm cực kỳ tốt khi gọi người tới nhà nấu cơm đó là ăn xong không cần phải dọn dẹp, nhân viên sẽ dọn tất cả mọi thứ. Và bảy giờ rưỡi tối, từng món từng một được bưng lên, ăn đến chín giờ thì Nguyễn Nhuyễn đã cảm thấy no rồi. Lôi kéo Thẩm Ân cũng đã no đến phòng khách xem Xuân Vãn, nghịch điện thoại gửi tin nhắn chúc phúc.
Sau khi ba Nguyễn mẹ Nguyễn mẹ tiễn nhân viên xong thì ngồi ở phòng khách đợi đến mười một giờ thì mí mắt đã rũ xuống, làm thế nào cũng không chống đỡ nổi tới 12 giờ, nên đã dắt nhau về phòng ngủ.
Tinh thần của Nguyễn Nhuyễn vô cùng phấn chấn mà nghiêng đầu ngắm nhìn chàng trai, đối phương cũng nhìn cô không chớp mắt, nhất thời khiến cô cảm thấy có phải trên mặt mình chưa có gì đó chưa được lau sạch hay không. Cô sờ sờ mặt mình, mà phúc đến thì lòng cũng sáng nên đưa túi lớn trong tay tới, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cắn hạt dưa không?”
Thẩm Ân vốn dĩ muốn từ chối, nhưng thấy cô vô cùng nhiệt tình, anh liền lặng lẽ túm lấy một nắm, dùng móng tay lột nhân của từng hạt từng hạt ra rồi để trên khăn giấy.
“Hahahahaha.” Nguyễn Nhuyễn xem tiểu phẩm cuối cùng rồi cười ra nước mắt. Đột nhiên, trước mặt cô liền xuất hiện một nắm hạt dưa, cô nghiêng mặt nhìn sang bên, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh tao nhã của chàng trai.
Chỉ vào hạt dưa nằm trên khăn tay, cô mở to mắt nhìn anh: “Anh bóc cho em à?”
“Ừ.” thiếu niên lanh lẹ địa thừa nhận, đem hạt dưa nhân bỏ vào bàn trà đích bên cạnh. Bàn tay hướng hạt dưa túi, ra mòi còn muốn bóc thêm một ít.
“Thẩm Tiểu Ân, anh thật tốt.” Nguyễn Nhuyễn nắm tay lấy tay anh, cúi người hôn lên khóe môi của anh, cười đến hai mắt cong cong: “Em rất thích anh.”
“Câu vừa mới nói kia.” Ngón tay của Thẩm Ân hơi rung lên, ngước mắt khắc ghi hình bóng của cô vào trong lòng, ánh mắt nóng rực nói: “Nói lại lần nữa đi.”
“Anh thật tốt.” Nguyễn Nhuyễn nghe lời lặp lại một lần, nhìn anh bằng vẻ mặt vô tội, ngữ điệu mềm mại.
Nhéo bàn tay cô, Thẩm Ân nhướng mày lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em biết câu anh muốn nghe không phải câu này.”
“Vậy anh muốn nghe câu nào hả?” Nguyễn Nhuyễn kéo dài giọng ra, vẻ giả vờ khó hiểu, nhìn đôi mắt đen của anh lóe lên, cô cong môi: “Em thích anh, còn thích hơn đồ ăn vặt.”
Môi tê rần, một bàn tay mạnh mẽ trói chặt eo cô khiến cô không thể thoát ra, hơi thở ấm áp quấn quýt. Tuy là mùa đông, nhưng Nguyễn Nhuyễn cảm thấy càng lúc mình càng nóng hơn.
Trong TV truyền tới tiếng đếm ngược, đúng giờ vang lên tiếng pháo hoa và pháo nổ đã được châm ngòi. Vào giây phút được buông ra đó, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Nguyễn Nhuyễn chính bản thân không đủ mạnh, cái ý nghĩ thứ hai chính là anh thật biết làm đấy.
Nhìn người thì nghiêm túc, kiệm kiệm lời và cấm dục, nhưng lúc riêng tư thì lại buông thả đến như vậy. Khụ khụ, dù sao thì cũng tốt hơn một con gà yếu ớt chỉ biết gặm môi vài cái như cô.
Vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng hổi của mình, nhìn khói lửa đang cháy ngoài cửa sổ, Nguyễn Nhuyễn dời tầm mắt đi, dùng giọng mềm nhũn nói với đôi mắt biết cười của chàng trai: “Thẩm Tiểu Ân, năm mới vui vẻ.”
“Nhuyễn Nhuyễn, năm mới vui vẻ.” Chàng trai dắt tay cô, cố chấp nhét các ngón tay vào khe hở giữa tay cô, cùng cô mười ngón giao nhau.
Ngồi ủ rũ tới rạng sáng một giờ hơn. Nguyễn Nhuyễn đưa Thẩm Ân tới phòng dành cho khách đã sớm chuẩn bị xong, lúc này mới đi về phòng ngủ của mình với ánh mắt buồn ngủ mông lung.
Sáng sớm mùng một Tết, lúc cô mở to mắt thì đã nhận được bao lì xì mà ba Nguyễn nhét vào. Đương nhiên, Thẩm Ân cũng là có phần. Đừng nhìn biểu hiện vô cùng bất mãn mà Nguyễn Tần Dực đối Thẩm Ân vào những ngày thường, lúc nên cho thì không hề keo kiệt một chút nào. Nói trắng ra là chính là vịt chết cũng muốn mạnh miệng, không muốn thừa nhận rằng mình đã chấp nhận chàng trai này.
Ở nhà họ Nguyễn một mạch tới mùng tám, sau khi đợi bọn người Lục Nhiên ở nông thôn trở về, Thẩm Ân mới bị sự nhiệt tình và hiếu khách của Đào Mai thả về. Trước khi đi còn dặn dò, bảo anh thường xuyên tới ăn cơm.
Kỳ nghỉ đông hơn hai mươi ngày đã trôi qua, nháy mắt đã đến học kỳ mới, học kỳ cuối cùng của năm cuối cấp, thầy và trò chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là kỳ thi cao khảo. Để đạt được mục tiêu cuối cùng này, tất cả mọi người đều vùi đầu vào trong biển đề, dùng hết sức của bản thân.
Tháng sáu trời nắng nóng, nhưng may mắn là trời đã đổ mưa vào hai ngày trước khi bắt đầu thi, nên thời tiết vẫn mát mẻ. Rất nhiều phụ huynh đã xin nghỉ để đưa con đi thi, có một hàng người đứng bên ngoài địa điểm thi, tất cả đều ngẩng cao đầu, kiễng chân ngóng trông.
Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn sợ sẽ gây áp lực cho con gái, nên không có đưa cô đến trường thi là vì muốn cô thả lỏng tâm trí mà đi thi, cố gắng hết sức là được. Khi xe chạy ra ngoài, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Đào Mai lập tức biến mất, lo lắng nắm chặt tay ba Nguyễn.
Tầm quan trọng của cao khảo không cần nói cũng biết, làm cha làm mẹ có ai không quan tâm lo lắng cho con mà không run lên chứ? Tuy là nhà họ Nguyễn có nhiều tiền, nhưng bọn họ vẫn hy vọng Nguyễn Nhuyễn có thể phát huy trình độ của mình. Tuy không quan tâm đến mặt mũi nhưng cũng muốn con gái có thể có được nhiều sự lựa chọn hơn trong tương lai.
Ở cửa địa điểm thi, Nguyễn Nhuyễn gặp Thẩm Ân mặc trang phục bình thường. Thoạt nhìn một chút thì trông có vẻ chàng trai không hề cảm thấy căng thẳng chút nào, bình tĩnh giống như đang làm bài kiểm tra nho nhỏ trong lớp vậy.
“Đừng căng thẳng, cứ làm như bình thường là được rồi.” Thẩm Ân lấy trong túi ra một thanh chocolate đưa cho cô, xoa xoa đầu cô: “Công chúa nhỏ cũng không được luống cuống.”
“Em đâu có luông cuống.” Bị chàng trai nói như vậy, ý nghĩ lo sợ trong lòng Nguyễn Nhuyễn không còn nữa, chỉ muốn thi cho thật tốt.
Dùng ba năm chuẩn bị một đợt cao khảo, thời hạn thi là hai ngày. Thi xong môn cuối cùng, các thí sinh chạy ra khỏi điểm thi có chút kích động đến hét to. Vừa mới kết nối điện thoại thì những cái hẹn như món lẩu, món nướng, KTV liền bay tới, tất cả mọi người đều hưởng thụ các cuộc ăn chơi đã lâu không có.
Học sinh lớp hai của trường THPT Thịnh Phong gửi tin nhắn trong group lớn, hẹn ra ngoài ăn bữa tốt nghiệp cơm. Chủ nhiệm lớp nhất định phải đến trình diện, giáo viên nếu có thời gian cũng có thể đến. Lớp trưởng Quý Phong ở bắt đầu bỏ phiếu trong group lớp, cuối cùng thì món lẩu được bỏ nhiều phiếu nhất, nên định sẽ đi liên hoan ăn lẩu.
Học sinh lớp hai có khoảng sáu mươi người, tính thêm sự có mặt của giáo viên, tổng cộng đặt trước tám bàn tròn lớn. Lo sẽ có vài bạn học không ăn cay nên gọi nồi lẩu uyên ương. Những món như lòng bò, tôm trơn bóng, dạ cỏ vừa được dọn lên bàn, được mọi người yêu thích, người nào người nấy ăn đến trên môi dính dầu bóng loáng.
Ăn được phân nửa thì có học sinh đi đầu kính rượu giáo viên. Gọi thêm bia, người bình thường đều có thể uống hai ly. Nguyễn Nhuyễn cầm lấy ly giấy, học bộ dáng ngửa đầu đổ nửa ly bia vào miệng của người khác, lại bị sặc đến mức ho khan hai tiếng. Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng hồng lên.
Thừa dịp tất cả mọi người đang ồn ào, khi đang liên tiếp rót muốn chuốc say chủ nhiệm lớp, cô lặng lẽ xê dịch bước chân, thân thể nghiêng về phía trước Thẩm Ân, che miệng nhỏ giọng nói: “Cái này uống không ngon.”
Có một mùi vị kỳ lạ không thể tả, uống xong còn cảm thấy bụng hơi căng ra, đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn uống rượu, trước đây nay cả rượu hoa quả có nồng độ cồn thấp cô còn chưa từng đụng. Hoạt động của não dần chậm lại, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Cô không biết thể chất của bản thân là hễ uống rượu thì sẽ say, Thẩm Ân càng không biết cái này. Nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt mờ mịt, anh tưởng ăn cô ăn đồ nhiều quá nên không tiêu hóa được. Lúc trước ăn no quá, dáng vẻ của cô nhóc cũng ngơ ngác như vậy.
Ăn xong bữa cơm vô cùng náo nhiệt này, chủ nhiệm lớp Lưu Thông vội vàng rời đi. Mới khoảng bảy giờ tối, thời gian vẫn còn sớm, đương nhiên là tiếp tục quẩy. Một số lượng lớn người đi đến KTV và yêu cầu bao riêng vài phòng lớn, dự định sẽ hát cho đến ngày mai, để bày tỏ lòng thành cho tuổi thanh xuân đã mất.
Thẩm Ân nghiêng đầu hỏi ý kiến Nguyễn Nhuyễn. Nhưng cô chỉ yên tĩnh đứng một bên, bộ dáng nhu thuận nghe lời. Nghe vậy thì khẽ gật đầu, mím môi cười, trên má lộ ra một vòng xoáy nhỏ.
Một phòng lớn có thể chứa mười mấy người, nhiều người ở lớp hai đều muốn ở cùng phòng với Nguyễn Nhuyễn. Giằng co không nghỉ, phải dựa vào oẳn tù tì mới có thể giải quyết vấn đề này.
Vài nữ sinh chơi thắng thì mặt mày hớn hở, khi nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn đang ngồi một cục ở trong một góc ghế sô pha thì thiếu chút nữa phát ra gáy. Tình thương của mẹ liền tràn ra, hận không thể ôm cô vào ngực mà xo.a nắn.
Học thần thực là hạnh phúc. Muốn bóp mặt thì bóp mặt, muốn nắm lấy tay nhỏ nắm thì nắm, nói không chừng nói ngay cả miệng nhỏ cũng đã hôn qua rồi. Hâm mộ ghen tị, tại sao mình không phải là đàn ông cơ chứ?
Bọn con trai vô tư không quan tâm lắm, cầm micro trên tay điên cuồng rống một trận, âm điệu đều quẹo vào Thái Bình Dương. Cố tình bọn họ không hề hay biết, còn cảm thấy được bản thân là ca sĩ người phóng khoáng lạc quan.
Bên tai hò hét ầm ỉ, cuối cùng Thẩm Ân cũng cảm thấy có điều không thích hợp. Cô gái quá mức yên tĩnh, không khóc cũng không phát ra tiếng động cũng không nói chuyện. Nói chuyện với cô, cô nở một nụ cười thật tươi trên mặt, nhìn vào trông rất ngốc.
Nghĩ đến ly bia trước kia, trong lòng anh có dự cảm không tốt. Nhéo tay nhỏ của cô một cái, anh thấp giọng hỏi: “Say rồi à?”
Cô rung đùi đắc ý phủ nhận, hai má ửng hồng vòng tay qua cổ chàng trai trước sự chứng kiến của hơn mười người bạn cùng lớp, đôi mắt sáng lấp lánh: “Đâu có.”
Nói xong liền hôn một cái lên má trái của anh, còn vô cùng vui vẻ vì trò đùa dai thành công, che miệng ha ha cười rộ lên: “Đóng dấu, là của em.”
Kinh ngạc đến rơi cả micro, hơn mười ánh mắt trong góc ngây ngốc nhìn chằm chằm. Trong đầu mười mấy người có mặt tại hiện trường chỉ có một cái ý nghĩ: Lại còn tùy tiện đút thức ăn cho chó nóng hổi lên mặt mình. Ợ, no rồi.
Lúc cô tỉnh tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi lớn mật như vậy. Chớp mắt anh liến trầm mặc, Thẩm Ân liền xin lỗi với những người trong phòng: “Nhuyễn Nhuyễn say rồi, chúng tớ đi trước.”
Người ở đây tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều thân thiện mà tỏ ra “mình hiểu”. Có người còn hỏi có cần kêu xe giùm không thì bị Thẩm Ân uyển chuyển từ chối.
Đỡ cô gái nhỏ ra KTV, gió lạnh thổi qua khiến cô thanh tỉnh một chút. Ủy khuất níu tay áo khoác của Thẩm Ân, hai mắt chớp chớp, giọng nói tội nghiệp: “Khó chịu.”
Anh mua một bình nước ở cửa hàng bên cạnh, mở nắp bình ra rồi cho cô uống hai ngụm. Nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, Thẩm Ân đứng ở bên đường đón xe đưa người trở về.
Tay đang để xuôi ở bên người thì bỗng dưng bị một bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy, nhiệt độ cơ thể của đối phương thông qua da thịt mà truyền đến, sự ấm áp ấy truyền vào lòng. Thẩm Ân liếc mắt, thấy vẻ mặt của cô có chút kháng cự, mếu miệng: “Chóng mặt, không muốn ngồi xe. Anh cõng em được không?”
Theo KTV mà đi đến khu biệt thự thì dựa vào hai cái đùi đi bộ chắc phải mất một tiếng. Tay trái quơ quơ như đang bị làm nũng, Thẩm Ân bất đắc dĩ cong môi, khom lưng ra hiệu cô leo lên.
Nguyễn Nhuyễn hài lòng nhảy lên lưng chàng trai, động tác mạnh đến mức thiếu chút nữa đã làm anh muốn gục. Ôm lấy cổ anh, lắc lư hai chân, giọng nói trong trẻo giống như chuông bạc: “Ngựa lớn, mau chạy nhanh lên.”
Cô ghé vào lưng anh không hề yên tĩnh mà cứ ẹo tới ẹo lui, miệng nhỏ thì ba ba. Lúc thì muốn cưỡi ngựa, lúc thì muốn nâng thật cao, không dừng giây nào. Vất vả lắm mới làm cô yên tĩnh không náo loạn, Thẩm Ân nghe được tiếng chép chép miệng, than thở của cô: “Em rất thích anh, Thẩm Tiểu Ân.”
Giữa hai hàng lông mày liền trở nên ôn hòa hơn, Thẩm Ân hất người lên một cái, giọng nói từ từ tiêu tán trong màn đêm: “Anh biết rồi.”
Từng bước từng bước cõng cô về nhà an toàn, Lúc này Thẩm Ân mới xoay người gọi xe rời đi. Trước khi ngủ, anh cứ luôn nhớ tới dáng vẻ say rượu của Nguyễn Nhuyễn, đúng thật là đứa nhỏ vừa đáng thương vừa ồn ào, ngay cả khi đang ngủ còn mơ thấy cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm nói mình muốn cưỡi ngựa.
Nguyễn Nhuyễn say là cả một đêm không mơ, một đêm có hương vị ngọt ngào trôi qua. Nhưng mà, ngày thứ hai tỉnh lại cô liền có chút lúng túng, ký ức cứ như thủy triều mà dâng lên. Cô nghĩ đến hôm qua ở trước mặt nhiều người như vậy lại hôn Thẩm Ân mà không có chút không rụt rè nào, khí nóng trên mặt liền bốc lên.
Hơn nữa, khi về đến nhà cô còn ôm cổ anh không chịu buông, nhất quyết muốn anh ngủ cùng mình. Vung tay duỗi chân gây náo loạn, dùng hết sức lực mới có thể kéo người ra được. Hồi tưởng lại ánh mắt quỷ dị của người mẹ xinh đẹp cùng với ánh mắt khiếp sợ của ba Nguyễn, da đầu cô liền run lên.
Bia đúng là không phải đồ tốt, sau này cô sẽ không bao giờ uống nữa.
Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó. Trong khi cô đang ảo não cho việc làm ngu ngốc của mình thì Thẩm Ân liền gọi điện thoại lại. Sau một hồi do dự, Nguyễn Nhuyễn mới chậm chạp bắt máy, chậm rì rì nói: “A lô?”
“Tỉnh rượu rồi à?”
Giọng nói chứa ý cười truyền từ đầu bên dây điện thoại bên kia tới, Nguyễn Nhuyễn được liền cảm thấy ngứa ngáy cả tai. Cô mơ màng ừ hai tiếng, giấu đầu lòi đuôi nói: “Chuyện hôm qua em không nhớ nữa rồi, mặc kệ nó đi.”
“Hử? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Ân vui vẻ phối hợp với cô, cố ý hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì.” Nguyễn Nhuyễn vội vàng nói, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống đất, tâm tình cũng tốt hơn. Nói líu ríu không ngừng, trong lúc đó còn lăn hai cái trên giường.
Kỳ nghỉ hè sau khi cao khảo rất dài, Thẩm Ân tìm được hai chỗ dạy gia sư bán thời gian. Một chỗ thì là giúp học sinh lớp mười một học thêm các môn khoa học, mặt còn chỗ khác thì giúp nam sinh lớp chín môn toán và môn tiếng anh. Một tiếng khoảng một trăm tệ, mỗi người học thêm hai tiếng, thì cũng có nghĩa là một ngày có thể kiếm được bốn trăm tệ.
Còn Nguyễn Nhuyễn thì cảm thấy rảnh rỗi nhàm chán nên muốn học lái xe. Đương nhiên là ba Nguyễn sẽ không đồng ý để con gái mình học lái xe chung với nhiều người như vậy vào ngày nóng bức như vậy, mệt mỏi, còn chưa chắc chắc hiệu quả sẽ tốt. Vì thế đã bỏ ra tiền lớn, mời chuyên gia đến dạy con gái.
Mỗi người đều có kế hoạch của bản thân, đều đã phát huy khí thế hừng hực. Trong không khí yên ắng, ngày kiểm tra kết quả cao khảo cứ như vậy mà lặng lẽ đến, cũng đã đẩy cao sự chú ý của dư luận đối với cao khảo đến đỉnh điểm.