Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 47: Chương 47




Lông tơ bên tai ướt sũng, Nguyễn Nhuyễn nghẹn ngào, tai run rẩy, bốn cái chân ngắn đạp loạn giữa không trung.

Nhưng nàng bị người ta ấn xuống, không sao lật người được, chỉ đành nằm đó mặc người ta giày vò.
Cũng may tên đàn ông đang lẩm bẩm kia chỉ cắn tai nàng một cái rồi thôi, ngón tay thon dài gãi nhẹ cằm nàng.

Sức mạnh vừa đủ khiến nàng thoải mái, vô thức phát ra tiếng rên hừ hừ từ trong cổ họng.
“Tu thành hình người rồi à?” Thẩm Ân gãi nhẹ vào đám lông dưới cằm của hồ ly nhỏ, đến lúc này rồi, chàng vẫn thấy không thật, cứ ngỡ như mình còn đang trong cơn mơ.
Từ sau khi Nguyễn Nhuyễn qua đời do bệnh tật ở Nhân Giới, chàng vẫn luôn muốn gọi hồn nàng về.

Tiếc rằng, đến khi cỗ thi thể chàng mang về kia đã bắt đầu phân hủy thì người ấy vẫn chẳng mảy may có chút tin tức nào, vậy nên chàng chỉ đành mai táng nàng ở ngọn núi này.
Chàng đi qua Minh Giới, xuống tận hoàng tuyền, đọc cả sổ sinh tử, nhưng vẫn chẳng thấy chút thông tin nào về người mà chàng muốn tìm.

Sau đó Thẩm Ân đã hiểu ra, có lẽ người chàng muốn tìm không phải một người phàm tiến vào lục đạo luân hồi.

Nghĩ vậy, chàng thực sự đã rất vui và cho rằng chẳng mấy mà có thể gặp lại nhau thôi.
Đã tìm mấy trăm năm, cũng đã đợi mấy trăm năm, tam giới rộng lớn là vậy, cũng chẳng có bất cứ hồi âm nào.

Trái tim chàng cũng dần nguội lạnh.

Nếu thực sự hạ giới lịch kiếp, vậy cớ sao sau khi nguyên thần quay về lại không đến tìm chàng chứ? Trừ khi vốn vô tình, nếu không thì sao lại thế được.
Trong mấy trăm năm dài đằng đẵng ấy, ngoài chút nhớ nhung xót xa khảm vào tận xương, chàng còn thấy có chút tức giận.

Nếu đã cương quyết muốn bỏ rơi chàng, vậy ban đầu cần gì phải giữ chàng lại bên mình? Đã từng nhận được sự tử tế và ấm áp, nên chàng không cam tâm nếu lại phải trở về với bóng đêm và nỗi cô đơn không bến bờ.
Suy nghĩ ấy có phần ngang ngược, nhưng nó lại là chỗ dựa duy nhất trong những năm dài tháng rộng ấy của Thẩm Ân, thậm chí còn biến thành một loại chấp niệm.

Suy nghĩ muốn tìm ra người ấy, sau đó giam người ấy lại để hành hạ càng lúc càng mãnh liệt, chính nó đã giúp chàng bước đến hôm nay.

Giao Long đi đến đâu cũng bị người ta chèn ép nay đã lớn và càng lúc càng mạnh mẽ, có năng lực để bảo vệ người khác.
Cứ ngỡ phải tốn cả ngàn vạn năm nữa mới có thể tìm được nàng, nào ngờ, giờ nàng lại thành con hồ ly ngốc nghếch này, tự mình tìm đến tận cửa.

Chàng thực sự đã từng muốn hành hạ nàng, song nhìn vào đôi mắt long lanh nước kia, cuối cùng vẫn thấy không nỡ.
Quay về là tốt rồi, Thẩm Ân thở ra một hơi dài rồi ôm tiểu hồ ly đang nhe răng với mình vào lòng, phẩy áo đứng lên đi vào phòng.

Giờ có biến hình được hay không cũng chẳng quan trọng, tương lai sau này vẫn còn cả ngàn cả vạn năm nữa, chàng chẳng tiếc một khoảnh khắc nhất thời.
Căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài là bếp, bên trong là chỗ nghỉ ngơi.

Có một chiếc giường nhỏ rộng rãi, có bàn gỗ, có ghế với chén uống trà, nom cũng khá đầy đủ.

Cách bố trí đơn giản, thanh nhã, không quá rườm rà.

Giường nhỏ ở cạnh cửa sổ, kéo cửa sổ lên còn trông thấy được phong cảnh bên ngoài.
Trong sân trồng vài đóa hoa sơn trà, đua nhau nở rộ rực đỏ một vùng, quanh năm chẳng tàn.

Đó là loài hoa mà Nguyễn Nhuyễn thích nhất, trước đó nàng cũng đã trồng rất nhiều trong đại viện.

Thẩm Ân vẫn luôn khắc ghi đến tận bây giờ, mấy trăm năm trước, ma xui quỷ khiến làm sao chàng lại đi trồng hoa, nghĩ rằng người kia trông thấy cũng sẽ thích.
Thẩm Ân kéo cửa sổ lên rồi ôm hồ ly nhỏ nằm xuống giường, ngón tay chàng vuốt nhẹ lưng hồ ly nhỏ.

Nghe như có tiếng chim kêu véo von vọng đến từ đám cây bên ngoài, gió khẽ thổi đến một mùi hương dịu nhẹ, quanh quẩn bên cánh mũi.
Bàn tay đặt trên lưng nàng đã dừng lại, hình như người đàn ông kia ngủ rồi.

Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng chạy ra mép giường, kiêu ngạo giơ móng vuốt giẫm lên ngực chàng.

Thấy chàng không có dấu hiệu tỉnh giấc, hồ ly đè cả người lên ngực chàng, lăn lộn, tìm vị trí thoải mái nhất để làm ổ, đầu nhỏ gối lên đuôi mình.
Người đàn ông này lạ thật đấy.

Bảo chàng đối xử tệ với nàng nhưng chàng cũng đã hầm gà thơm nức đút nàng ăn, còn vuốt lông cho nàng.

Song cũng có khi chàng tâm trạng thất thường, khiến nàng thấy hơi sợ.

Rõ ràng chưa từng gặp nhau, thế mà nàng lại thấy mùi hương trên người chàng thật quen thuộc, tựa như đã từng ngửi thấy ở chốn nào đó.
Hương dịu nhẹ, khá thơm khiến nàng yêu thích vô cùng.

Lỗ tai hồ ly nhỏ run run, nàng khép hờ mắt từ từ đi vào giấc ngủ.
Thẩm Ân lại mơ thấy phủ tướng quân để tang trắng, quan tài bằng gỗ vàng đen vẫn đặt trong đại điện.

Trong điện chẳng có một bóng người, giấy tiền vàng mã bay đầy đất, sắc vàng nhạt từ nhang đèn như ẩn như hiện.
Chàng lần nữa bước vào cái nơi khiến mình như nghẹt thở, còn chưa kịp lại gần chiếc quan tài bằng gỗ đã thấy một con hồ ly trắng nhỏ nhảy ra từ trong đó.

Chàng không kịp phòng bị bị nó đè xuống đất, từ trên cao, hồ ly liếc mắt nhìn xuống chàng, khi chàng thả lỏng tinh thần, móng vuốt sắc nhọn của nó lại bung ra.
Cảm giác đau đớn ấy chân thực quá mức, Thẩm Ân chợt mở mắt ra.

Lồng ngực chàng bức bối, liếc thấy hồ ly mập nằm co tròn trên người mình, tự dưng vừa tức vừa buồn cười.
Bị vật nặng này đè lên ngực mà không thấy tức ngực mới lạ.

Hồ ly mập ngủ cũng chẳng chịu yên, răng nhọn còn cà lên ngón tay chàng.

Chàng rên lên một tiếng rồi rút ngón tay ra khỏi miệng hồ ly.

Quả nhiên trên đầu ngón tay đã có một vòng dấu răng nhỏ, phần da bị rách còn rỉ ra chút máu.
Chàng bất lực thở dài, chuyển hồ ly mập từ ngực mình xuống bên gối.

Hồ ly nhỏ ngủ ngon lành chép miệng, quay đi cắn vào đuôi mình, khóe miệng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Chẳng được bao lâu, Thẩm Ân đã nhận ra gối đầu ướt đẫm cả mảng, hơn nữa còn có dấu hiệu ngày một lan rộng.
“…” Chàng yên lặng một lúc rồi nhổm dậy đặt hồ ly ra ghế, thay hết mấy chiếc gối đã ướt trên giường.

Thấy hồ ly nhỏ cứ chảy nước miếng mãi, Thẩm Ân rơi vào trầm tư.
Chàng chưa từng nuôi động vật nhỏ, càng chưa từng thu nhận hồ ly, chàng không biết rốt cuộc cái tật xấu vừa ngủ vừa chảy nước miếng này có bình thường hay không.

Thẩm Ân nhìn một lúc như đang suy nghĩ, quay lưng lại bắt đầu trò đùa.
Sau khi làm xong bước cuối cùng, chàng vừa ý đặt kéo lên bàn.

Chàng tự ngắm nghía thành quả trên tay thêm nửa khắc, rồi nhích lại gần hồ ly nhỏ đang say sưa giấc nồng, thắt nó lên cổ nàng.
Đợi khi Nguyễn Nhuyễn mơ màng thức giấc, nàng dụi mắt mình bằng móng vuốt theo thói quen, định đứng lên rũ lại lông trên người.

Đột nhiên nàng có cảm giác có thứ gì đó quấn quanh cổ mình, nàng cúi đầu xuống lắc vài cái theo bản năng, một túi nước miếng màu hồng hình bán nguyệt xấu xí đang rủ xuống trước mặt nàng, đè lên đám lông xinh đẹp của nàng.
“?” Nguyễn Nhuyễn không sao hiểu được nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên mép giường, lại thấy người ở đằng sau cười với nàng, ngại ngùng ra cái vẻ không cần cảm ơn.
Món đồ chơi này không chỉ xấu xí mà còn là một sự sỉ nhục với một công chúa yêu tộc có thân phận cao quý như nàng.

Nếu để truyền ra ngoài nàng đeo túi nước miếng thì sao nàng còn dám sống trong yêu tộc được?
Nàng bất mãn ra sức dùng móng gỡ nó ra nhưng gỡ mãi cũng không được.

Một mình hồ ly Nguyễn Nhuyễn không làm gì được, chỉ đành quay ra gào lên với người đàn ông đang vui vẻ chờ đợi.
“Không thích màu hồng?” Thẩm Ân tự cho là hiểu được ý của hồ ly nhỏ, cong môi cười chỉ vào chiếc giỏ trúc treo trên tường: “Ta làm mười mấy cái cơ, màu nào cũng có.

Nếu không thích thì chúng ta thử từng cái xem?”
“Gừ!”
Ta không thích màu gì hết, ngươi cố ý đùa giỡn uy nghiêm của công chúa yêu tộc như ta đúng không!
Chàng phất tay, hồ ly nhỏ đang xù lông lập tức bay lơ lửng giữa không trung, tứ chi giãy giụa khiến Thẩm Ân thấy rất thú vị.

Chàng nở nụ cười, hồ ly nhỏ nằm ngửa bụng thoáng cái đã rơi xuống đùi chàng.
Tay chàng tóm lấy cái đuôi bông xù của hồ ly cuộn vài vòng.

tay kia xoa nắn lỗ tai yếu ớt của hồ ly.

Chàng thấy đôi mắt hình nho của hồ ly chợt long lanh nước, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên tay chàng, miệng phát ra tiếng nức nở đứt quãng như đang xin tha.
Thẩm Ân cong môi cười, mày nhếch lên, không định dừng tay, càng vuốt ve hồ ly ác hơn.

Có lẽ con hồ ly ngốc nghếch này không biết, dáng vẻ nũng nịu xin tha của nàng không những không khiến chàng mềm lòng mà còn khiến chàng cứ muốn bắt nạt nàng nhiều hơn.

Nguyễn Nhuyễn bị nhốt lại trong bốn bức tường, sống những ngày không thấy ánh mặt trời.

Ngày nào cũng ăn no rồi lại ngủ, dậy rồi thì đi loanh quanh trong sân nhỏ hòng tìm được lỗ hổng để thoát ra ngoài.

Tiếc rằng cả khoảnh sân này bị bao trùm bởi trận pháp, nàng đã thử rất nhiêu lần nhưng lần nào cũng thất bại ra về.
Trong thời gian Nguyễn Nhuyễn bị bắt nhốt, ở yêu tộc suýt xảy ra đại loạn.

Gần nửa tháng không nghe tin gì của công chúa nhỏ, Yêu Vương lo đến mức tự rời yêu giới đi tìm con, nhưng lần sau quay về sắc mặt còn khó coi hơn cả lần trước.

Điều duy nhất khiến bọn họ an tâm phần nào đó là hồ ly nhỏ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không mệnh châu trong tay Yêu Vương sớm đã vỡ nát rồi.
Mệnh châu ấy được Yêu Vương luyện thành từ một phần hồn của Nguyễn Nhuyễn sau khi nguyên thần của nàng quay về.

Bình thường cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng nếu nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng thì mệnh châu này sẽ nóng rực lên, người giữ trong tay mệnh châu có thể cảm nhận được vị trí của nàng.

Hiện giờ mệnh châu không có gì bất thường, cũng đồng nghĩa với việc hồ ly nhỏ vẫn an toàn, chỉ không tìm ra tung tích.
Mới đầu yêu tộc vẫn ôm ấp chút niềm tin, mong Nguyễn Nhuyễn chỉ tự mình ham chơi chạy ra xa.

Nhưng giờ đã quá lâu rồi mà vẫn chẳng có chút tin tức gì, bọn họ đã hiểu ngay chuyện này không hợp lẽ thường.
“Đừng để ta bắt được thằng khốn nào bắt mất hồ ly nhỏ.

Nếu không ta nhất định sẽ rút ra tróc gân, phơi xác nó lên bảy ngày bảy đêm!” Yêu Vương đập vỡ một chiếc chén lưu ly, toàn thân đằng đằng sát khí.
Nguyễn Khương đứng cạnh im như thóc rụt cổ lại, không dám tạo ra tiếng động.

Hắn cũng tự trách và áy náy khi bỏ rơi muội muội, cũng mong sớm tìm ra Nguyễn Nhuyễn.

Còn về tên khốn đã bắt mất hồ ly, sao có thể chỉ rút da tróc gân được? Hắn nhất định phải cho nó nếm thử mùi vị của lửa nóng dưới mười tám tầng địa ngục.
Hồ ly mập được nhớ tới hắt hơi một cái, bị Thẩm Ân ôm vào ngực hạn chế cho ra sân.

Kết giới bị nàng làm vỡ đã được sửa rồi, nơi này rộng lớn là vậy, trừ hai người họ ra chẳng thấy bóng dáng của linh vật khác.
Bên ngoài căn nhà gỗ là một đường mòn nhỏ, quanh đó chỉ có trúc từng lớp xanh biếc và một loài hoa nhỏ không rõ tên mọc lên từ đất.

Không khí mát mẻ khiến tinh thần người ta sảng khoái.

Nếu trồng thêm ít cây ăn quả, rồi nuôi vài con gia cầm thì cũng chẳng khác gì yêu giới lắm.
Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, Nguyễn Nhuyễn vùi đầu vào lòng người đàn ông lim dim mắt.

Chiếc đuôi nhẹ nhàng quét qua cổ tay chàng, khiến chàng khẽ cười vì nhột.

Cái đầu nhỏ của nàng rúc vào vạt áo ấm áp, móng vuốt cũng thuận thế tóm lấy tay người đàn ông.
Đương lúc mơ màng, hồ ly nhỏ lại thức giấc vì đột nhiên cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Bốn cái chân nhỏ vội vàng muốn bơi lên trên lại bị người đàn ông tóm gáy xách trở về.

Nàng chỉ có thể hoảng hốt nhìn nước ao trong suốt thấy rõ cả đáy nhấn chìm bộ vuốt của mình, khiến bộ lông xinh đẹp của mình ướt sũng.
“Lõm bõm lõm bõm!”
Nhìn tiểu hồ ly vùng vẫy trong đầm nước, Thẩm Ân nhíu mày.

Đầm nước này chính là ao nước thần, không chỉ sạch sẽ mà còn chứa nhiều linh khí tốt cho cơ thể.

Chàng không hiểu vì sao trông tiểu hồ ly có vẻ miễn cưỡng, lẽ nào một mình nó tắm quá chán nên muốn rủ chàng tắm cùng?
Mặt mày chàng giãn ra, Thẩm Ân đẩy tiểu hồ ly đến giữa hồ còn mình đứng bên hồ cởi thắt lưng.

Nguyễn Nhuyễn bị người ta đẩy phải nốc nguyên một ngụm nước lớn, nàng ngoi lên khỏi mặt nước, lắc lắc hai cái tai, gắng sức bơi vào bờ.

Chỉ cách hai, ba bước nữa thôi là nàng chạm tới thành hồ.

Đột nhiên có một đôi chân chặn ngang khiến nàng va trúng chân người đàn ông.
Chưa kịp xoa chóp mũi đau nhức của mình, nàng đã bị người đàn ông ôm trọn vào ngực.

Nàng run rẩy mở mắt hạnh, phát hiện Thẩm Ân đang ngồi dựa vào thành hồ ngâm thân trong đầm nước.
Người này không mặc quần áo, đây là suy nghĩ lóe lên đầu tiên trong đầu Nguyễn Nhuyễn.

Đôi mắt tiểu hồ ly vi vu trên cơ thể lõa lồ của người đàn ông, khuôn mặt nàng bỗng dưng ửng hồng.

Cũng may da thịt nàng được bao phủ bởi lớp lông trắng muốt vì thế sẽ không ai biết nàng đang đỏ mặt.
Chàng nhanh chóng buông lỏng đầu tiểu hồ ly, tiểu hồ ly vội vàng che mắt.

Nó vùi đầu trong lồng ngực chàng không dám nhúc nhích, im thin thít.
Nhìn tiểu hồ ly ngoan ngoãn trong lòng mình, chàng cảm giác chàng giải đúng hành động ban nãy của tiểu hồ ly rồi.

Chàng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, giải phóng linh lực giúp tiểu hồ ly tu luyện.
Nguyễn Nhuyễn dần dần thích nghi với đầm nước lạnh lẽo, không để tâm đến bộ lông ướt nhẹp của nàng nữa.

Người nàng chậm rãi nóng lên, tiểu hồ ly xê dịch bộ móng sắc nhọn xuống, đang thắc mắc chuyện gì xảy ra, nàng đột nhiên phát hiện bộ móng chích bông đã biến mất, thay vào đó là đôi bàn tay ngọc ngà thon dài.
Cơ thể nàng rung rung vì kinh ngạc, nàng nhanh chóng dạo khắp người mình, chẳng còn lớp lông xù, tròn vo.

Đôi mắt mờ mịt chớp chớp, nàng bất đắc dĩ chấp nhận chuyện mình trở lại người thật.
Bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm, mặt mũi Nguyễn Nhuyễn lập tức bị nung nóng.

Dẫu nàng mặc quần áo đầy đủ nhưng váy sa mỏng manh ngâm nước cũng thành công cốc.

Huống hồ nàng còn nằm nhoài trong ngực người đàn ông, nhiệt độ cơ thể người kia truyền qua da thịt nàng, khoảng cách quá gần khiến nàng có thể quan sát rõ từng sợi mi cong của chàng.
Dùng cả tay lẫn chân đẩy người ra ngoài vài bước, nàng giấu cơ thể như ẩn như hiện xuống nước, Nguyễn Nhuyễn lúng túng đến nỗi đầu ngón chân nàng cũng đua nhau cuộc tròn, mặt mày nàng vẫn giả vờ bình tĩnh, giọng điệu vững vàng thấp thoáng nỗi hoảng hốt: “Ta nói ta không cố ý, ngươi có tin ta không?”
Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Ân hiện lên vẻ không tin, tầm mắt rơi vào cơ thể xuân sắc gần như trần truồng của thiếu nữ, chàng bỗng dưng mím môi cười, tựa khám phá được điều gì đó: “Hóa ra ngươi đã tu luyện thành người rồi nhỉ?”
Chàng rảo mắt nhìn bốn bề, vẻ mặt thâm sâu khó lường, âm thanh vẫn trong trẻo như thuở nào: “Thích tư tưởng này? Hả?”
Nghe được tiếng “Hả” ấy, Nguyễn Nhuyễn bất lực.

Nàng lúng túng định giải thích nhưng người đàn ông chưa kịp nghe lời giải thích đã lập tức đứng dậy.

Để lộ cơ thể không mảnh vải che thân, chàng từ tốn nhặt nhặt quần áo lên, thong thả mặc từng chiếc.
Eo gầy vai rộng.

Nguyễn Nhuyễn không biết nên bịt mắt hay bịt mũi, trong lòng nàng chỉ tồn tại một suy nghĩ: Mắt nàng nổi nhọt rồi.
Chàng dùng linh lực hong khô người, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề rồi nhìn nàng không chớp mắt.

Ánh mắt của chàng chứa chan vô vàn rối bời không tả rõ mà Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng thể hiểu ánh mắt kia của chàng là gì.

Nhưng có một điểm nàng cảm nhận được, chính là tâm trạng Thẩm Ân giờ đây vui sướng hơn bao giờ hết.
Bầu không khí gặp lại sau xa cách khiến nàng ngây ngẩn, dẫu trong lòng Nguyễn Nhuyễn cảm thấy rất kỳ quái nhưng nàng vẫn gặng hỏi: “Trước kia chúng ta quen nhau à? Trông ngươi có vẻ biết ta?”
Như bị tạt một chậu nước lạnh, tâm tình vui sướng vốn có không còn lại chút gì, ánh mắt chàng bỗng dưng âm trầm.

Tuy không gào thét điên dại, nhưng chính cái sự bình tĩnh ấy mới khiến người ta sợ sệt, tựa trời xanh trước giông bão: “Ngươi quên ta?”
Lúc hỏi câu này thì trong lòng chàng đã có đáp án.

Chàng ngỡ rằng bọn họ phí phạm ngàn vạn năm thì bọn họ có thể chân chính ở bên nhau.

Nhưng quay đi quẩn lại, chỉ có mình chàng cố chấp khắc ghi mấy trăm năm, một mình chàng nhớ tất cả mọi chuyện.
Chàng không biết chàng vui mừng nhiều hơn hay oán hờn nhiều hơn nữa, chàng rũ đôi mắt ngọc.

Bầu trời im ắng không một tiếng động, lát sau, chàng nở một nụ cười như chẳng hề có khúc mắc: “Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp, quên thì quên đi.”
Trong lòng nổi lên cơn khó chịu, Nguyễn Nhuyễn mở miệng, nhưng nàng không biết nàng nên nói gì.

Nàng gãi đầu lộ vẻ luống cuống: “Ta ở đây lâu lắm rồi, ngươi có thể thả ta không? Người nhà ta sẽ lo lắng đấy.”
“Không thể.” Nàng nhìn người đàn ông đang cười xán lạn: “Chờ khi nào ta vui có lẽ ta thả ngươi đi.”
Người đàn ông tựa biển lặng, liếc nàng một cái rồi men theo lối cũ về nhà.

Nguyễn Nhuyễn do dự chốc lát, nàng quyết định bám theo chàng.

Nơi đây vừa lớn vừa không có đồng loại, có mỗi mình nàng nên không tránh khỏi sợ sệt.
Trở về căn nhà nhỏ quen thuộc, thiếu nữ kéo vạt áo rướn cổ quan sát mọi ngóc ngách trong nhà bếp.

Là thịt thỏ xào, chỉ nghe mỗi mùi tê cay mà bụng nàng đã rộn như trống bỏi.

Một đĩa thịt thỏ và canh nấm đầy đủ hương sắc được bày biện giữa bàn đá.
Nàng trông ngóng, liếm liếm môi xoa đôi tay nhỏ, Nguyễn Nhuyễn phát hiện Thẩm Tuấn chỉ lấy một bộ bát đũa.

Chàng tự ăn mảnh một mình, bỏ rơi Nguyễn Nhuyễn đang tha thiết chờ mong bên cạnh.

Một lát sau, chàng làm như kiểu chàng lơ đãng nhớ tới nàng, đôi mắt chàng cong cong hỏi: “Muốn ăn?”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu liên tục, đôi mắt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không dời mắt nổi.
“Vậy hôn ta đi.” Thẩm Ân thả bát đũa xuống, ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn: “Ngươi xem, thỏ ta bắt, nấm ta hái, đồ ăn ta nấu.

Muốn ăn cơm cũng phải trả chút giá chứ, định ngồi mát ăn bát vàng?”
Nghe có vẻ thuyết phục ghê.

Nhưng hôn một cái ư? Nguyễn Nhuyễn hơi chần chừ.
Văn hóa Yêu Giới cởi mở, Nguyễn Nhuyễn đi chợ cũng tình cờ gặp kha khá đôi tiểu yêu câu vai bá cổ, ôm hôn thắm thiết.

Thật ra chẳng có gì ghê gớm cả, huống hồ nàng đã trưởng thành, đủ tuổi sống đời sống tình cảm sâu sắc của hồ ly.
Trước lúc bị bắt cóc, nàng còn hóng được phụ hoàng và mẫu hậu kề vai thì thầm rằng bọn họ sẽ chọn ứng cử viên cho vị trí phò mã của nàng.

Không phải bọn họ muốn gả nàng đi sớm, mà là liệt kê đối tượng cần theo dõi.

Bọn họ phải xem xét gia thế, phẩm hạnh, tính tình, mười đời gia tộc hơn ngàn vạn năm mới có thể chọn ra người xứng đáng làm con rể vương thất yêu quái nhất.
Nguyễn Nhuyễn dỏng tai nghe mẫu hậu kể mười mấy cái tên nhưng nàng chẳng hề biết ai hết, ngoại trừ đứa Phù Quang con trai thứ ba của Hắc Long Vương và Lục Hồi tộc Đằng yêu.
Lúc nàng thơ bé, Phù Quang rất thích dùng chiếc đuôi đen láy dọa nàng, thậm chí hắn còn vung vẩy cái đuôi ngoằn nghèo trên chiếc đuôi ngọc ngà của nàng.

Hại nàng ảm ảnh một thời gian dài, mỗi ngày phải giặt đuôi tận sáu, bảy lần, suýt chút nữa chiếc đuôi chíp bông của nàng trọc lóc.
Vì thế, Phù Quang vinh hạnh trở thành người đầu tiên có mặt trong sổ tuyệt giao, dẫu ai nói gì nàng cũng không chịu gặp hắn.

Một người xấu xa thế kia sao đủ trình làm vị hôn thê của nàng, nàng sẽ có bóng ma trong lòng đó nha.
Nhắc tới Lục Hồi, hình như vài ngày trước Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy hắn.

Là một con yêu quái đặc biệt ngại ngùng, trò chuyện bình thường với nàng mặt hắn cũng đỏ lửng, chẳng dám nhìn thẳng mắt nàng bao giờ.

Tuy tình hắn ta tốt thật đấy, nhưng mặt mày không đẹp bằng Thẩm Ân.
Nghĩ kỹ lại, mỗi Thẩm Ân là được nhất, chàng sẽ nấu cơm cho nàng, chàng sẽ vuốt lông cho nàng mà cách chàng vuốt ve vô cùng thoải mái luôn.

Nghĩ thế, hôn chàng một cái nàng cũng không thiệt.
Hồ ly trưởng thành phải có dáng vẻ của hồ ly trưởng thành, Nguyễn Nhuyễn dốc hết khí thế cả cuộc đời, hùng hổ hôn lên môi mỏng đằng ấy một cái.

Đôi mắt Thẩm Ân kinh ngạc, đuôi hồ ly vểnh hết lên trời: “Ta không phải con hồ ly sẵn sàng đầu hàng vì đồ ăn đâu.

Đây là…”
Suy nghĩ một lúc lâu, nàng bỗng nhớ tới vị Tam ca bán truyện dưới chân núi.

Nàng xem trộm thoại bản vài lần, phát hiện bên trong có một số câu vô cùng phù hợp với tình huống hiện tại.

Nàng nói ra, đôi mắt hạnh lấp lánh: “Cái này gọi là không chơi gái nhà lành.”
Bây giờ, nàng thành công khiến Thẩm Ân phải chấn động.

Đôi mắt người đàn ông thăm thẳm nhìn chằm chằm thiếu nữ, đời này chàng chưa từng nghĩ chàng sẽ bị ví như kẻ chuyên chơi gái nhà lành.

Tâm trạng phức tạp xen lẫn kích thích, nỗi oán giận ban đầu cũng dần biến mất không thấy tăm hơi.
Mi dài phủ kín đáy mắt, Thẩm Ân yên lặng đi lấy thêm bát đũa, chàng đẩy đĩa thịt thỏ xào về phía nàng: “Ngươi thích ăn thì cho ngươi tất.”
“Nhiều quá ta không nỡ ăn.” Ngoài miệng thiếu nữ xinh đẹp bảo vậy, nhưng tay nàng lại gắp lia lịa.

Một lúc sau, nàng sờ chiếc bụng căng tròn của mình rồi than thở: “Ngon quá.”
Trông nàng con con nhưng đủ sức ăn sạch mâm cơm lớn, đĩa thịt thỏ và canh nấm bị nàng chén sạch bay không còn gì.

Thẩm Ân không hỏi nàng no hay chưa mà yên lặng thu dọn bát đĩa, lủi thủi đi nấu canh chua dâng tận miệng.
Trời sẩm tối vừa hay đến giờ đi ngủ của nàng, Nguyễn Nhuyễn tự giác biến về tiểu hồ ly, nhảy nhót trên giường nhằm tìm chỗ ngủ.

Bọn họ cứ sống như thế qua mười ngày, Thẩm Ân đổ gục trước vẻ nhõng nhẽo của nàng, đồng ý dẫn nàng tới kết giới dạo chơi.
Trên đường đi chơi, nàng gặp rất nhiều con yêu quái núp lùm trong bóng đêm nhìn lén bọn họ, nó không dám tới gần, chỉ đứng xa xa quan sát.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy vô cùng thú vị, nàng hết nhìn đông ngó tây rồi hái đủ loại hoa đem về nhà.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy con yêu quái kia cũng không giải tán, ngược lại bọn chúng tụ tập buôn dưa lê với nhau.

Con nào con nấy đều rất hiếu kỳ với thiếu nữ bên cạnh Tiên Quân dạo gần đây, ca từ khen ngợi không dứt.
Ngắm nhìn hai người sóng đôi đi xa, Thủy Nghê bóp chặt trái cây trong tay thành vụn.

Bạn bè nàng ta giật mình, khuyên lơn: “Người đừng quá thương tâm.

Tiên Quân tìm được người yêu là chuyện tốt, chúng ta nên vui mừng mới phải.”
Mặt mày Thủy Nghê hờ hững đẩy bạn mình, một thân một mình rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.