Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Đế Hiền Thê - Chương 17: Cùng trì độn : truyenyy.mobi

Ảnh Đế Hiền Thê

Chương 17: Cùng trì độn




MAC

Tuy rằng Tô Nhan Y rất muốn lớn tiếng phản bác lại anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh! Nhưng làm một nữ vương cao lãnh khí thế mười phần mà nói, nếu vậy sẽ không phù hợp với mình, cho nên, cô chỉ bình tĩnh nhìn Tần Tịch Nhiên, sau đó cho anh một bóng lưng cương trực, mang theo một thân khí lạnh trở về phòng ngủ của mình!

Dù Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên đã kết hôn ba năm, nhưng hiển nhiên chỉ có quan hệ ngoài mặt, hai người đều có phòng ngủ và thư phòng riêng, không gian phân chia vô cùng rõ ràng, Tô Nhan Y đóng cửa giống như đóng lại sự kết nối giữa thế giới của hai người. Nhưng có lẽ, cho dù bọn họ ở cùng một thế giới cũng sẽ không có cách nào câu thông!

Cô rõ ràng muốn ăn cơm cùng Tần Tịch Nhiên giống như người nhà, có thể ở chung với nhau nhiều hơn, gia tăng cơ hội gặp nhau của cả hai, vậy mà anh lại kết luận cô có bệnh?

Vì cái gì chứ!

Tần Tịch Nhiên rối rắm, đủ loại hành động cổ quái của Tô Nhan Y thật sự khó để người khác bỏ qua, giờ nói đến bị bệnh liền xoay người bỏ đi, càng khiến anh lo lắng, cô thật sự không bị bệnh chứ?

Do dự một hồi, thậm chí còn ở phòng sách đọc kịch bản, suy xét về vấn đề đoàn phim mới, nhưng anh vẫn không an tâm, ánh mắt luôn luôn nhìn về phía cửa phòng, nghĩ rốt cuộc có nên đi dò hỏi Tô Nhan Y hay không, nếu thật sự cô bị bệnh thì nhất định phải trị từ sớm!

Tần Tịch Nhiên thật sự không ngồi yên được, anh ngồi xuống phòng khách nhỏ ngoài cửa phòng ngủ Tô Nhan Y, kịch bản cầm trong tay thoạt nhìn như đang đọc nhưng thực tế lại nhìn chằm chằm cửa phòng.

Rất hiếm khi anh gõ cửa phòng Tô Nhan Y, vì biết cô sẽ phiền chán mình nên đương nhiên anh sẽ không làm, ba năm trước khi anh bắt đầu ở đây, trong căn biệt thự này giống như đã bị phân chia làm hai nửa, một nửa anh có thể đi, còn lại một nửa là nơi anh không được chạm đến, cũng tương tự như nội tâm của Tô Nhan Y, bọn họ trước sau đều có một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Tuy anh vẫn luôn vô cùng cố gắng xem như đây là nhà mình, cũng thật nỗ lực muốn Tô Nhan Y thành người nhà, chậm chí chẳng sợ không có tình cảm, thì cũng được xem như người thân bạn bè, nhưng trời sinh ra tính cách anh đã giao tiếp không tốt, đặc biệt là trước mặt Tô Nhan Y, anh lại càng trở nên ngây ngốc và vụng về, ngay cả chỉ số thông minh cùng kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao đều không thể đem ra sử dụng, khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, mà trong căn nhà này, anh giống như một vị khách, thậm chí caonf là một vị khách không được chào đón.

Tô Nhan Y không thích anh, thậm chí càng ngày càng bài xích anh, anh cũng nhận công việc nhiều cho bản thân để trốn tránh cô, cố gắng nỗ lực làm việc để chỗ đứng của anh càng cao, cũng chỉ vì muốn mình càng thêm bận rộn để quên đi sự lạnh nhạt tại đây.

Trừ bỏ trí thông minh và kỹ thuật diễn, lúc đối mặt với Tô Nhan Y, dũng khí của anh vẫn luôn không đủ, giống như một kẻ nhát gan chỉ đứng ở góc khuất nhìn cô, không dám chủ động tiến lên, ngay cả việc đơn giản như gõ cửa, anh cũng không dám làm.

Nghĩ đến, khuôn mặt Tần Tịch Nhiên cười tự giễu, cười nhạo bản thân không có dũng khí, lại yếu đuối nhát gan ngay cả tình yêu còn không dám tranh thủ!

Có lẽ Nhan Y không biết anh thích cô nhỉ? Chưa bao giờ anh nói ra, ngay cả chút lời nói cử chỉ ái muội cũng không dám thể hiện ra, làm sao Nhan Y sẽ biết chứ!

Đến khuya Tần Tịch Nhiên mới đi ngủ, cửa phòng ngủ Tô Nhan Y lại chưa từng mở ra.

Chắc do ngủ quá muộn, do vậy đến sáng Tần Tịch Nhiên rời giường cũng chậm, thậm chí không phải là tự nhiên tỉnh dây!

Tần Tịch Nhiên đi ngủ không có thói quen khoa cửa, anh ở đây căn bản là không cần phòng bị cái gì, cho nên, sáng sớm lúc bị Tô Nhan Y thò tay chọc chọc tỉnh, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

“Dậy đi, làm cơm sáng.” Tô Nhan Y dậy hơi sớm, đã đợi một hồi lâu, lại phát hiện Tần Tịch Nhiên không có ý định tỉnh dậy, liền nhịn không được trực tiếp đi vào gọi người.

Phương thức gọi người khác rời giường có rất nhiều loại, Tô Nhan Y không phải kiểu người lớn tiếng kêu gào, nghĩ nghĩ, cô liền giơ lên ngón tay chọc mấy cái vào đầu Tần Tịch Nhiên, nhưng động tác này hình như quá nhẹ, người đàn ông này đang say giấc này một chút phản ứng cũng không có, nên Tô Nhan Y tăng lực lên, một bên chọc còn một bên nghiên cứu tư thế ngủ của người đàn ông này.

Ngày thường không hay để ý, nghiêm túc nhìn kỹ, Tô Nhan Y mới không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất tuấn tú, thân hình cao lớn đẹp trai, đỉnh mày tuấn lãng, mũi thẳng tắp, ngũ quan lập thể sâu sắc, chỉ là trong lúc đang ngủ say, nhìn mới nhu hòa chút, nhưng lại cảm giác lạnh lùng có khoảng cách.

Chẳng qua người đàn ông này đoán chừng lớn lên cao lớn lạnh lùng nhưng thật sự lại có chút ngốc nghếch, bằng không sao lại nghĩ là cô bị bệnh chứ, quả thật là ngốc muốn chết!

Đêm qua Tô Nhan Y nghiêm túc tự hỏi, nghĩ tới nghĩ lui không thấy mình có vấn đề gì, nên kết luận chinh là do Tần Tịch Nhiên có vấn đề, đầu óc ngốc ngốc luôn suy nghĩ đến những vấn đề quái đản đâu đâu, xem ra về sau cô muốn tốt với anh, nhất định phải đơn giản hơn mới được, miễn cho anh không biết là cô đối tốt với anh!

“Dậy đi, tôi đói bụng.” Thấy đối phương cuối cùng cũng mở mắt ra, Tô Nhan Y nói ngay.

“Nhan Y?” Tần Tịch Nhiên vẫn đang ngơ ngác, không hiểu rõ tình huống hiện tại cho lắm.

Quả nhiên là ngốc, phản ứng trì độn như vậy! Tô Nhan Y có chút lo lắng nhìn Tần Tịch Nhiên, bất chợt nghĩ đến một câu nói cô đã thấy đâu đó, nội dung là, người đàn ông chung tình mà thâm tình, thật ra là một loài vật ương bướng, đã yêu liền không hối hận, bởi vì suy nghĩ của bọn họ đơn giản.

Còn Tô Nhan Y lý giải, suy nghi đơn giản không phải là ngốc sao, trách không được kết hôn với người đàn ông này ba năm, cô chưa từng phát hiện ra người này thích mình!

Không thể không nói, Tô Nhan Y hoàn toàn không cảm thấy vấn đề này là do một phần cô cũng phản ứng chậm chạp giống thế, cô vẫn luôn cảm thấy mình không hiểu gì về tình yêu, lại không nghĩ đến, bản thân đối với tình yêu trì độn như vậy.

Có lẽ trong mắt cô, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, có lẽ cô không phân ra được sự khác nhau trong đó, chỉ là cảm thấy, người đàn ông này quả thật là đồ ngốc.

Nhưng mà người đàn ông ngốc cũng tốt, trung thành, thật tình, chính trực, thẳng thắn, không cần phòng bị, không cần cố kỵ, chỉ cần thẳng thắn với nhau một chút, chân thành một chút, sống bên người đàn ông như vậy, tuyệt đối là một chuyện vô cùng sung sướng và thoải mái.

“Dậy nhanh lên đi, đang chờ anh nấu cơm đây, tôi đói bụng.” Tô Nhan Y nói, còn dùng động tác vụng về vỗ vỗ đầu Tần Tịch Nhiên, ý muốn biểu đạt sự thân cận và dỗ dành của mình, sau đó liền rời khỏi phòng ngủ Tần Tịch Nhiên, để lại không gian thay đồ cho anh.

Tần Tịch Nhiên nhìn bóng dáng cô, sắc mặt cổ quái ngồi trên giường, đột nhiên nghi ngờ hôm nay có phải mặt trời mọc đằng Tây không?

Hay là, mặt trời hôm nay không mọc? Nếu không vì sao Tô Nhan Y lại không bình thường như thế!

~~~~~~

Hoài nghi của anh chàng này làm ta mỏi mệt thật sự!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.