Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Đế Hiền Thê - Chương 12: Thêm một điểm : truyenyy.mobi

Ảnh Đế Hiền Thê

Chương 12: Thêm một điểm




Edit: MAC

Tần Tịch Nhiên muốn Tô Nhan Y đi, nhưng hiển nhiên Tô Nhan Y không có ý rời khỏi, vấn đề này làm Tần Tịch Nhiên ngốc lăng tại chỗ, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ Tô Nhan Y vội vàng khoác xong chiếc áo sơ mi, mới không tự nhiên quay người nói: "Bây giờ đi ăn trưa sao?"

"Ừ." Tô Nhan Y không nhiều lời, xoay người đi, ở nơi Tần Tịch Nhiên không thấy, ánh mắt cô mới nhiều hơn một sự thất vọng.

Không nghĩ đến dáng người Tần Tịch Nhiên đẹp như vậy, nhưng người đàn ông này phản ứng lại nhanh quá, cô chỉ mới nhìn thoáng qua rồi không thấy gì nữa, sau đó còn keo kiệt quay lưng với cô để mặc áo, cứ như là cô gái mắc cỡ ngượng ngùng vậy, chẳng lẽ lại sợ cô chiếm tiện nghi của anh hay sao!

Hai người một trước một sau đi đến bãi đỗ xe, trên đường có vô số người chào bọn họ, ánh mắt tò mò càng thêm dày đặc, các âm thanh nghị luận cũng vang lên sau lưng hai người.

Tần Tịch Nhiên và Tô Nhan Y đều thiên về hướng lạnh lùng, biểu tình đạm mạc lạnh băng không đổi tuỳ ý mọi người nhìn ngó đàm tiếu, hai người vẫn mặc kệ hết thảy không để ý đến.

Tô Nhan Y căn bản là không thèm để ý, những tầm mắt dù là tò mò hay ghen ghét, là thiện ý hay ác ý, đối với cô vốn dĩ không hề có ý nghĩa nào. Ngay cả việc cô làm như vậy có gây ra phản ứng và hậu quả gì không cô cũng không biết, chỉ là cô cũng chẳng quan tâm.

Mà Tần Tịch Nhiên đã sớm tập thành thói quen với sự chú ý như vậy, lúc này trong lòng anh khá rối loạn, anh đã có thể rất dễ dàng nghĩ đến sự kiện dây chuyền về sau, các loại suy đoán về quan hệ của anh với Tô Nhan Y, những nghị luận tốt và xấu về bọn họ, thậm chí sẽ có người phát biểu chân ái của anh liên quan đến trên người Tô Nhan Y, những hậu quả có thể xảy ra này khiến cho Tần Tịch Nhiên không thể không để ý!

Tần Tịch Nhiên trộm nhìn Tô Nhan Y một cái rồi lại một cái, vẫn đang suy đoán ý định của Tô Nhan Y, hai ngày nay cô cổ quái như vậy khiến anh thật sự đoán không ra, cũng không thể biết được mục đích của Tô Nhan Y là cái gì, rồi cần anh phối hợp như thế nào!

Ở trong lòng Tần Tịch Nhiên, việc Tô Nhan Y làm vậy chắc chắn có mục đích, nếu chỉ nói muốn tốt cho anh thì anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng, chẳng qua cho dù mục đích của Tô Nhan Y là gì, những thứ tình cảm ấm áp này phá lệ khiến anh trân trọng.

Nhà hàng ăn cơm trưa cách công ty không xa lắm, đây là một cửa hàng lâu đời trăm năm, chủ yếu là món ăn Quảng Đông, phòng của hai người đặt là phòng nhỏ, dọc đường đi từ bãi đỗ xe đến phòng ăn thấy ít nhất bốn năm bóng dáng quen thuộc, nhà ăn này vì tính bảo mật an toàn cao nên là điểm đến ưa thích của các nghệ sĩ và người làm trong giới, đặc biệt là nhân viên của giải trí Thôi Xán, chẳng qua cũng may vì chưa đến thời điểm ăn trưa, người tương đối ít, có người nhận ra bọn họ cũng không dám đến gần.

Chờ đồ ăn lên, Tần Tịch Nhiên rót một ly trà cho Tô Nhan Y, hai người ai cũng không mở miệng nói trước, cuối cùng vẫn là Tần Tịch Nhiên bắt chuyện.

"Có chuyện gì cần anh làm sao, nếu có em cứ nói thẳng đi, anh nhất định sẽ phối hợp." Tần Tịch Nhiên đã nhận định Tô Nhan Y chắc chắn có vấn đề cần đến anh mới làm thế, giống như ba năm trước đây, đột nhiên anh được Tô Nhan Y gọi vào văn phòng, sau đó có khế ước kết hôn của họ.

Tô Nhan Y đang thưởng thức trà, nghe Tần Tịch Nhiên nói làm cô ngoài ý muốn, ánh mắt cổ quái nhìn Tần Tịch Nhiên, sâu kín nói: "Tôi làm gì có việc cần anh giúp? Anh muốn phối hợp cái gì?"

Tần Tịch Nhiên bị hỏi có chút cạn lời, anh làm sao biết cô có chuyện gì cần nhờ anh, nếu biết thì anh đã không hỏi, sớm chủ động làm cho cô rồi!

"Sao anh biết chứ, bằng không cũng sẽ không hỏi em." Giọng Tần Tịch Nhiên vô cùng bất đắc dĩ, nếu anh biết tâm tư của Tô Nhan Y thì làm gì yêu thầm cô vất vả như vậy đây, thời gian ba năm còn không có chút tiến triển nào, ngược lại càng ngày càng bị Tô Nhan Y ghét bỏ.

"Tôi cũng không biết." Cô còn không nhớ mình có việc gì cần anh giúp đây. À, không đúng! Đột nhiên ánh mắt Tô Nhan Y sáng lên, giống như nghĩ đến cái gì, hỏi: "Ăn cơm cùng tôi, anh có vui vẻ không?"

Khoé mắt Tần Tịch Nhiên giật giật, sắc mặt trở nên xấu hổ, anh luôn nghĩ về sự cổ quái của Tô Nhan Y, làm gì còn tâm trí để vui hay không vui chứ, nhưng bây giờ nghe Tô Nhan Y hỏi vậy, lại có chút không được tự nhiên, khoé mắt liếc Tô Nhan Y, ho nhẹ một tiếng mới trả lời:

"Khá vui!"

"Nếu khá vui vậy sao anh không cười?" Giống như Tô Nhan Y thật sự khó hiểu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Tịch Nhiên, chờ phản ứng của anh.

Khoé miệng Tần Tịch Nhiên mấp máy, muốn cười nhưng lại không cười nổi, Tô Nhan Y nhìn thấy thì nhíu mày, sao người đàn ông này cười một cái thôi mà cũng khó khăn vậy chứ! Chẳng lẽ cô làm chưa đủ tốt?

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Tô Nhan Y ăn một miếng, hương vị không tồi, nghĩ nghĩ, cô gắp một miếng gà luộc để vào bát Tần Tịch Nhiên, sau đó nhìn chằm chằm vào anh.

Tần Tịch Nhiên sửng sốt ba giây mới phản ứng lại được, nhìn miếng thịt gà trong bát, lại nhìn Tô Nhan Y giống như đang trông chờ điều gì đó, anh thụ sủng nhược kinh nói: "Cảm ơn!"

Tô Nhan Y gật gật đầu, xem như nhận lời cảm ơn này, nhưng sau đó lại nhìn Tần Tịch Nhiên không định làm gì khác nữa, liền không kiên nhẫn trực tiếp hỏi: "Sau đó thì sao?"

Sau đó cái gì? Tần Tịch Nhiên không hỏi nhưng biểu tình đã thể hiện ra suy nghĩ này, tuy vẻ mặt anh không có quá nhiều biến hoá, nhưng Tô Nhan Y vẫn cảm nhận được.

Tô Nhan Y thấy sốt ruột, người đàn ông này sao không thông suốt như vậy!

"Tôi gắp đồ ăn cho anh, anh vui vẻ không?" Từ nhỏ đến giờ cô còn chưa gắp đồ ăn cho ai bao giờ đâu đấy!

"...Vui vẻ!" Lần thứ hai Tần Tịch Nhiên bị hỏi vui vẻ hay không, vấn đề trả lời thế nào hiển nhiên càng thêm khó nhằn.

"Nếu vui vẻ, sao anh còn không cười?" Không cười thì không hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ thì không có điểm, không có điểm thì không thể thăng cấp hệ thống!

Tần Tịch Nhiên có chút đau đầu, Tô Nhan Y cố chấp chuyện anh cười hay không cười quá, anh cứ cảm thấy không bình thường.

"Có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không? Hay gần đây áp lực quá lớn?" Ánh mắt Tần Tịch Nhiên nhìn Tô Nhan Y rõ ràng mang theo lo lắng, giống như đang nhìn người bệnh.

Không thể không nói, Tô Nhan Y đột nhiên trở nên như vầy, cảm thấy cô thật sự có vấn đề về tinh thần.

"Anh nói tôi có bệnh?" Trực giác Tô Nhan Y vô cùng nhạy bén, nhưng cái loại nhạy bén này luôn dùng sai trường hợp.

Thấy Tô Nhan Y phản ứng rõ ràng thế, cô khẽ cau mày dáng vẻ buồn rầu, Tần Tịch Nhiên lại đột nhiên bật cười lên!

Tô Nhan Y sắc mặt lạnh lùng nói chuyện này, dáng vẻ rối rắm lại mâu thuẫn, không biết lại chọc trúng điểm cười nào đấy của Tần Tịch Nhiên, làm Tần Tịch Nhiên lần đầu tiên thấy được một mặt đáng yêu của Tô Nhan Y, đây là khuôn mặt mà anh chưa bao giờ nhìn thấy, giá trị tuyệt đối là vô cùng trân quý!

Cùng lúc đó, hệ thống vợ hiền hoàn mỹ của Tô Nhan Y rốt cuộc cũng có phản ứng, vang lên âm thanh mà cô chờ mong đã lâu.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ một lần, thêm một điểm, điểm số hiện tại là một, mong ký chủ tiếp tục cố gắng!】

Nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, Tô Nhan Y giật giật khoé mắt, ánh mắt nhìn Tần Tịch Nhiên trở nên kỳ dị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.