Tháng thứ ba tận thế kết thúc.
Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong vẫn ở sơn cốc tiêu dao tự tại.
Mai Nhất Xuyên mặt dày mày dạn ở đây ăn ké uống ké.
Tô Nga đã sớm trở về cai trị thế giới.
Vào mùa thu, cây hạt dẻ xung quanh chín rộ, Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong sáng sớm đã đi ra ngoài nhặt hạt dẻ. Đánh rớt hạt dẻ từ trên cây xuống, nhặt về lột vỏ lấy quả, sau đó rửa sạch làm hạt dẻ rang đường.
Mùi thơm bay thật xa.
Mai Nhất Xuyên bị mùi thơm đánh thức, mơ mơ màng màng ngáp ngủ đi ra nhìn hai người ngồi bên ngoài ăn hạt dẻ, hỏi: "Có đồ ăn ngon sao không gọi tớ?"
Tuyết Tiêu nhún vai, "Thấy cậu tối hôm qua thức đêm rượt con thỏ, để cho cậu nghỉ ngơi cho đã còn gì."
Lạc Thanh Phong liếc mắt qua nhìn, hỏi: "Cậu rượt thỏ làm gì?"
Mai Nhất Xuyên đi ra bờ sông rửa mặt, nghe xong đúng lý hợp tình đáp: "Ăn chứ gì! Nướng thịt thỏ không thơm hơn à?"
Lạc Thanh Phong: "......"
Hắn lại hỏi: "Chỉ một con thỏ cũng không bắt được?"
"Thì không phải là do không dùng dị năng đó sao! Tớ thấy hai cậu ngày thường không dùng dị năng làm việc, nếu tớ dùng dị năng bắt một con thỏ thì quả thật quá mất mặt." Mai Nhất Xuyên hừ hừ nói, "Tớ phải dùng thực lực của mình chứng minh, nhưng con thỏ đó —— con mẹ nó chạy nhanh quá!"
Lạc Thanh Phong trừng cậu một cái, đưa hạt dẻ đã lột xong trong tay cho cậu, hỏi: "Cậu còn muốn ở đây đợi đến khi nào?"
Mai Nhất Xuyên tức giận hỏi: "Sao nào! Có người yêu rồi thì không cần anh em nữa?"
Lạc Thanh Phong gật gật đầu.
Mai Nhất Xuyên bỏ hạt dẻ vào trong miệng, phẫn hận nhai, mắng: "Đồ thấy sắc quên nghĩa!"
"Cậu không thể cứ ở đây mãi được, mau cùng tớ đi ra ngoài kiến tạo lại thế giới thôi, Đậu Dương và tổng cục Lục đã phát tin tức tới thúc giục rất nhiều lần." Mai Nhất Xuyên nói, "Cậu nhìn Tô Nga đã làm được những chuyện gì đi, dựa theo tiêu chuẩn cô ấy thiết lập lại thế giới thì sớm hay muộn cũng sẽ giàu mạnh."
"Huống chi Đằng Long là một căn cứ lớn như vậy, cơ bản là do cậu dẫn đầu, cậu không chịu lộ diện để đồng ý, bọn họ sẽ không phối hợp."
"Thế thì mâu thuẫn không phải càng lúc càng lớn hơn ư."
Mai Nhất Xuyên cướp lấy hạt dẻ trong tay hắn mới vừa lột xong bỏ vào trong miệng, phồng quai hàm lên nghiêm túc nói: "Cho nên cậu mau cùng tớ trở về, kiến tạo lại thế giới đi."
Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn cậu, cười khinh.
Tuyết Tiêu lúc này mới nhìn qua nói: "Có chút đạo lý."
Cốt truyện trong nguyên tác, thế giới sau này sẽ được vận hành một lần nữa dựa vào Lạc Thanh Phong và Tô Nga.
Lạc Thanh Phong nghe xong, nhướng mày, nhìn Mai Nhất Xuyên hỏi: "Cậu xác định là vì chuyện kiến tạo lại thế giới, không phải vì muốn biết được tin tức có liên quan tới Tiểu Hồng từ chỗ tớ?"
Mai Nhất Xuyên: "......"
Cậu sửng sốt.
Tuyết Tiêu mở to mắt, nhìn nhìn Lạc Thanh Phong rồi lại nhìn nhìn Mai Nhất Xuyên.
Cô cũng cảm thấy có chút vi diệu.
Một khoảng thời gian gần đây, Mai Nhất Xuyên chưa từng chủ động nhắc tới Tiểu Hồng dù chỉ nửa chữ.
Tuyết Tiêu vẫn luôn hoài nghi cậu thật sự không thèm để ý hay là giấu quá kĩ.
"Cậu thì có thể có được tin tức gì của cô nhóc?" Mai Nhất Xuyên buồn bực nhìn Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong kể chuyện Tiểu Hồng có thể nói, kể cả những gì cô nhóc đã nói mấy năm nay cho cậu nghe.
Mai Nhất Xuyên nghe xong rất là tức, tức muốn hộc máu, "Giỏi lắm Tiểu Hồng, vậy mà luôn trộm nói xấu anh đây sau lưng!"
Tuyết Tiêu đưa hạt dẻ đã lột xong cho Lạc Thanh Phong, Lạc Thanh Phong mới vừa cầm cái chén, đã bị Mai Nhất Xuyên thò móng vuốt vớt mất ba năm hạt.
Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc hỏi: "Cô nhóc chết thế nào?"
Mai Nhất Xuyên ăn hạt dẻ, một bên hồi tưởng một bên nói: "Tình huống ngay lúc đó là vậy ——"
-
Tô Nga bùng nổ lực lượng hệ thủy cắn nuốt vài ngọn núi liền kề, nuốt núi thành biển, Mai Nhất Xuyên bị sóng biển đánh tơi bời, Tiểu Hồng thấy vậy thì kéo cậu lên.
Lúc Mai Nhất Xuyên ngoi lên bị sặc nước, ho khan không ngừng, Tiểu Hồng đỡ cậu bơi vào bờ biển.
Sau khi lên bờ, Tiểu Hồng xoè tay ra dấu với cậu, đồng thời nói: "Đồ ăn, anh bị sao vậy? Thiếu chút nữa đã bị chết đuối."
Mai Nhất Xuyên không nghe thấy tiếng cô nhóc nói, cũng không biết cô nhóc đang nói gì, chỉ có thể thấy Tiểu Hồng ra dấu tay với mình, tức giận trừng cô nhóc hỏi: "Nhóc tính làm gì? Bắt cóc anh uy hiếp Thanh Phong hả?"
Tiểu Hồng trầm mặc không đáp lại.
Mai Nhất Xuyên đứng lên, mang theo vài phần đề phòng lui lui ra sau, muốn duy trì khoảng cách với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhìn cậu nói: "Em sẽ không làm anh bị thương."
Mai Nhất Xuyên không nghe thấy gì hết, cậu do dự một lát, hỏi: "Nhóc là Tiểu Hồng hay là vua zombie?"
"Em vẫn luôn là em." Tiểu Hồng nói.
Mai Nhất Xuyên nhíu mày, thấy cô nhóc không động đậy gì, ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng bỗng có vài phần câm nín.
"Nhóc tốt xấu gì cũng cho chút phản ứng đi chứ?"
Tiểu Hồng vươn tay ra.
Mai Nhất Xuyên lập tức đề phòng hỏi: "Làm gì?"
"Đưa tay cho em." Tiểu Hồng nói.
Mai Nhất Xuyên suy đoán ý đồ của cô nhóc, hỏi: "Nhóc muốn cái gì? Bánh que hạt mè? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà nhóc còn nghĩ tới ăn!"
Tiểu Hồng: "Đưa tay cho em, đồ ngốc."
Cô nhóc nhíu mày, sắc mặt có vài phần không kiên nhẫn.
Mai Nhất Xuyên thấy thế lại nói: "Được được được, cho nhóc ăn cho nhóc ăn."
Cậu lần hết các túi trên người, lục ra được một bịch bánh que hạt mè dính nước đặt vào lòng bàn tay của cô nhóc, bất đắc dĩ nói: "Ăn đi."
Tiểu Hồng không nói gì, khi đang muốn nắm ngược lại tay cậu, rồng nước rít gào bay tới đây, tách hai người ra.
Tô Nga phẫn nộ xông ra từ trong nước, đứng trên mũi sóng lớn dâng cao nhìn Tiểu Hồng trên đỉnh núi quát: "Mày đừng mơ tưởng chạy thoát!"
-
"Sau đó thì sao?" Tuyết Tiêu hỏi.
"Sau đó? Sau đó cô nhóc đánh không lại Tô Nga, đã bị Tô Nga giết." Mai Nhất Xuyên không ngừng nhét hạt dẻ vào trong miệng, âm thanh mơ hồ nói, "Cô nhóc với phận nhân vật vai ác sao có thể thắng được nữ chính của thế giới."
Lời này mang theo vài phần trêu chọc, nhưng Tuyết Tiêu biết cậu nói không sai.
Lạc Thanh Phong rũ mắt, không nói chuyện.
Tuyết Tiêu chỉ vào Mai Nhất Xuyên hỏi: "Cậu để mặc cho giết?"
Giọng điệu có vài phần vi diệu.
Mai Nhất Xuyên thở dài, "Một chiêu trí mạng quá nhanh, chuyện chỉ trong nháy mắt."
Thế cho nên trong nháy mắt đó, cậu không có cơ hội hỏi Tiểu Hồng duỗi tay với mình rốt cuộc là muốn cái gì.
Khi cô nhóc rơi xuống từ trên trụ băng cao ngút, gian nan muốn xoay người nhìn lại phía sau, nhưng vẫn không thể nhìn thấy người nọ trong một cái liếc mắt cuối cùng,
"...... Chỉ là rất kỳ quái, Tiểu Hồng chỉ có nửa viên tinh hạch." Mai Nhất Xuyên trầm tư nói, "Mà nửa viên tinh hạch này còn kín vết xước, rất yếu ớt."
"Chắc hẳn là bị thương." Tuyết Tiêu kỳ quái nói, "Trách rằng Tô Nga quá mạnh, trực tiếp đánh nát một nửa tinh hạch của cô nhóc?"
Mai Nhất Xuyên gật đầu nói: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Lời nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong hừ nói, "Nói nửa ngày, cậu chỉ là muốn tìm tớ hỏi thăm chuyện nửa viên tinh hạch này."
Mai Nhất Xuyên ho khan, ra vẻ nghiêm túc nói: "Còn không phải là do tớ quan tâm tương lai của nhân loại còn gì, nếu như vua zombie chưa chết hẳn, ngóc đầu trở lại thì biết làm sao bây giờ."
Tuyết Tiêu lúc này mới bừng tỉnh: "Hoá ra cậu là vì Tiểu Hồng!"
Mai Nhất Xuyên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng như là nhận thua thở dài, biểu cảm bất đắc dĩ: "Kỳ thật tớ cứ có mãi một giấc mơ."
Tuyết Tiêu: "Mơ gì?"
"Mơ thấy thời điểm Tiểu Hồng chết, nói cảm ơn với tớ." Mai Nhất Xuyên cau mày, "Lặp đi lặp lại, khiến trong lòng tớ rất không yên ổn."
Lạc Thanh Phong lột hạt dẻ, thuận miệng nói: "Vậy cậu đi tìm tòa miếu nào quy y đi."
Mai Nhất Xuyên: "......"
Mai Nhất Xuyên không nói chuyện nữa, cậu trầm mặc lột hạt dẻ, hương vị thơm ngọt rất dễ dàng khiến cậu nhớ tới cô bé ngày thường đi theo bên cạnh cậu.
Cô nhóc thích ăn đồ ngọt.
Lý trí rõ ràng hết sức, Tiểu Hồng nhất định phải chết.
Cậu cũng không nói rõ được có bao nhiêu khổ sở, sau khi xác nhận thân phận vua zombie của Tiểu Hồng, lập tức đề phòng nhất cử nhất động của đối phương.
Mấy năm nay đã quen thói cô nhóc theo mình như cái đuôi nhỏ, trước mặt và sau lưng, cũng có thói quen trữ đồ ăn vặt cho cô nhóc, thường thường đút cho ăn, hoặc theo bản năng nghiêng đầu nói chuyện phiếm, cho rằng cô nhóc vẫn còn ở bên cạnh.
Thói quen thật đúng là thứ đáng sợ.
Buổi tối, Lạc Thanh Phong thấy Mai Nhất Xuyên vẫn ngồi ở bờ sông nhìn sao trời phát ngốc, lập tức đi qua ném cho cậu một mẩu giấy.
Mai Nhất Xuyên ngơ ngác cầm lấy, "Cái gì đây?"
"Địa chỉ." Lạc Thanh Phong thờ ơ nói, "Trước đó cô nhóc đã từng bị thương nặng, tinh hạch bị nát một nửa, tự mình thu gom rồi giấu ở chỗ này, muốn chữa trị cho khỏi hẳn."
Mai Nhất Xuyên nghe xong cứng họng: "Cô nhóc thật sự quá thảm."
Nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thanh Phong, "Sao cậu biết?"
Lạc Thanh Phong: "Có lần cô nhóc uống say rồi kể ra."
Mai Nhất Xuyên đột nhiên thấy thổn thức, cúi đầu vừa thấy, kinh ngạc hỏi: "Vậy mà ở Tuân Nam?"
"Nhưng ngay cả khi tớ tìm được nửa viên tinh hạch còn lại thì được gì? Cô nhóc có thể sống lại không?" Mai Nhất Xuyên nhíu mày, "Cô nhóc là vua zombie, nếu như sống lại ——"
Lời phía sau còn chưa nói ra, lập tức nhìn ra chỗ du thuyền.
Nếu vua zombie vẫn chưa chết, tuyến cốt truyện của thế giới không đúng, lọt vào thẩm tra, vậy thì Tuyết Tiêu toi ngay.
"Tinh hạch nát rồi có gom lại cũng vô dụng." Lạc Thanh Phong nói, "Theo quan điểm của cô nhóc, đồ vật yêu thích thì nên đóng băng bảo tồn, cô nhóc thích mảnh đất này, cho nên muốn đóng băng thế giới. Cô nhóc cũng thích nửa viên tinh hạch đó, vì thế đã đông cứng trong người kén."
"Cô nhóc trước kia từng bị con người gây thương tổn nặng, lúc gặp cậu, tuy rằng cậu cầm vũ khí, nhưng lại nói rằng sẽ bảo vệ cô nhóc." Lạc Thanh Phong nhớ lại lúc Tiểu Hồng uống say kể chuyện này, không khỏi rũ mắt.
Nói cô nhóc thông minh, nhưng xét tới việc này thì bỗng thấy đơn thuần và hơi ngốc nghếch.
"Cậu là con người đầu tiên nói rằng sẽ bảo vệ cô nhóc, cho nên cô nhóc thích đi theo cậu."
Mai Nhất Xuyên nghe xong choáng váng.
Nói nửa ngày thì ra Tiểu Hồng vẫn là một cô bé trắng, ngơ, lành.
"Tớ vốn dĩ không vạch trần thân phận của cô nhóc, là bởi vì cô nhóc không giống mấy vua zombie khác thích chiếm giết cả thế giới, cô nhóc chỉ muốn đóng băng hết những món đồ mình thích, chỉ số nguy hại thấp nhất."
Lạc Thanh Phong nói: "Tớ chỉ biết từng đó, còn lại tự cậu làm."
Mai Nhất Xuyên suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau, cậu cầm mẩu giấy nói tạm biệt với Tuyết Tiêu: "Chốc nữa tớ phải đi rồi."
Tuyết Tiêu nói: "Khéo quá đó, chốc nữa bọn mình cũng phải đi."
"?" Mai Nhất Xuyên khiếp sợ hỏi, "Gì? Hôm nay hai cậu muốn đi mà sao không thấy nói gì trước đó?!"
Lạc Thanh Phong mở cửa xe đi lên.
Tuyết Tiêu vừa cười vừa nói: "Thì không phải là do vội vàng đi ra ngoài cứu vớt thế giới chứ sao? Còn tưởng rằng cậu muốn ở chỗ này bắt thỏ nữa chứ, sao tự dưng muốn đi hôm nay vậy?"
Mai Nhất Xuyên tức giận nói: "Còn nhắc lại chuyện con thỏ nữa là tuyệt giao."
-
Thế giới đã không còn zombie.
Mọi người không phải lo lắng hãi hùng tránh né, vẫn thừa kế lực lượng dị năng, bắt đầu phát triển một thế giới mới.
Tuyết Tiêu không biết tương lai của thế giới này sẽ thành dạng gì, nhưng Mai Nhất Xuyên nói không sai, người của Đằng Long cần Lạc Thanh Phong.
Chỉ có hắn ra quyết định, nhân tài của Đằng Long mới tiếp thu.
Tháng thứ sáu tận thế kết thúc.
Kế hoạch khôi phục thành phố hoàn thành, công tác kiến tạo lại hoàn thành hơn phân nửa.
Năm thứ nhất tận thế kết thúc.
Xã hội nhân loại ổn định.
Năm đó những người kịp thời giữ được một số toà nhà cao tầng làm nên cống hiến thật lớn trong khoảng thời gian kiến tạo lại.
Bộ phận liên quan đến dị năng do Tô Nga và Lạc Thanh Phong phụ trách toàn phần.
Tuyết Tiêu gia nhập viện nghiên cứu dị năng, ở đó nghiên cứu tính tương quan của dị năng, tính toán lưu manh kiếm những ngày thanh nhàn.
Nhưng mà viện nghiên cứu mới vừa thành lập không thanh nhàn được mấy, mỗi ngày cô bận tới độ đầu óc choáng váng, ngay cả uống hớp nước cũng xa xỉ.
Bởi vì cô có được dị năng hệ tinh thần hiếm thấy, cho nên cũng coi như là nửa mẫu vật thực nghiệm, rất nhiều nghiên cứu sinh cần cô phối hợp.
Đương nhiên bản nhân cô không vui thì cũng không ai có thể lấy cô thử nghiệm.
Tuyết Tiêu căn cứ vào con đường vận hành an ổn của thế giới này mới chấp nhận, kết quả là bận tới mức thời gian về nhà cũng không có.
Tăng ca tăng ca tăng ca.
Lạc Thanh Phong làm việc ở Thất Giác xong sẽ về nhà trước, làm xong cơm tối rồi vẫn không thấy người về, trực tiếp lái xe đến viện nghiên cứu đòi người.
Tổ trưởng đội thí nghiệm run run rẩy rẩy đón tiếp vị đoàn trưởng mặt vô cảm của căn cứ Đằng Long, nói năng muốn bao nhiêu nhỏ nhẹ thì có bấy nhiêu nhỏ nhẹ: "Chuyện này...... Tuyết Tiêu còn hai cái thí nghiệm nữa......"
Lạc Thanh Phong liếc mắt lạnh nhìn lại: "Tết nhất còn muốn người ta làm suốt đêm?"
Tổ trưởng đội thí nghiệm căng da đầu nói: "Suốt đêm thì chắc là không đâu, chỉ, chỉ ba tiếng nữa."
Lạc Thanh Phong cười lạnh: "Ba tiếng?"
Tổ trưởng đội thí nghiệm toát mồ hôi lạnh cả người: "Hai tiếng rưỡi!"
"Hai phút, ông mau trả người cho tôi." Lạc Thanh Phong nói, "Cô ấy về đến nhà nếu như cơm tối đã nguội, ông đừng nghĩ tới chuyện cô ấy sẽ giúp ông làm bất cứ cái thí nghiệm nào."
Tổ trưởng đội thí nghiệm nghe xong, lanh lẹ trở về kết thúc thí nghiệm bắt Tuyết Tiêu nhanh nhanh về nhà.
Đêm nay là giao thừa.
Là đêm giao thừa đầu tiên sau tận thế, mọi người vô cùng nhiệt tình.
Nhưng luôn có vài kẻ cuồng công việc không cảm được không khí này, chỉ để ý mỗi số liệu trước mắt.
Tuyết Tiêu mắng mỏ mấy kẻ điên làm việc đêm ngày trong viện nghiên cứu, Lạc Thanh Phong nghe xong nói: "Ngày mai không đi nữa, nếu em chán quá không chịu nổi thì đi qua chỗ của anh đi."
"Bên anh quá kích thích, em không chịu nổi đâu." Tuyết Tiêu liên tục lắc đầu.
Thất Giác phụ trách tương lai của những người nắm giữ dị năng, đây lập tức là vấn đề quan trọng nhất.
Người có dị năng và người bình thường cùng tồn tại ở một thời đại.
Rất nhiều quy củ cần phải sửa đổi và bổ sung, mỗi lần mở họp là mỗi lần biện luận kịch liệt và khắc khẩu, động một cái còn có khả năng đánh nhau, cơ cấu thế lực khắp nơi đều muốn quy định mới có lợi cho mình, đoàn thể không rõ ràng, lục đục với nhau, hết sức kích thích.
Lạc Thanh Phong nghe xong, liếc mắt nhìn cô một cái: "Ngày nào cũng ở viện nghiên cứu tăng ca suốt đêm không về nhà?"
"Sao có thể không về nhà! Anh không tới thì tự em bỏ về!" Tuyết Tiêu cầm lấy điện thoại hùng hổ, "Em lập tức kiếm lý do thoái thác từ chức với viện trưởng, ngày mai không đi làm!"
Lúc đang đánh chữ, đột nhiên nhận được vài tin nhắn của viện trưởng và tổ trưởng đội thí nghiệm.
Tất cả toàn là icon đáng yêu icon thảm thương icon khóc hu hu xin cô đừng có nói từ chức.
Tuyết Tiêu xem xong khóe mắt nhẹ giật, buông điện thoại hỏi: "Nếu không...... Hay là qua một khoảng thời gian đã, chờ thu thập dữ liệu cho bản thống kê dị năng hoàn thành rồi mới nói?"
Lạc Thanh Phong ngồi đối diện cô, khoanh tay trước ngực, cúi đầu cao thâm khó đoán nhìn cô.
Tuyết Tiêu cầm điện thoại lên lại, nhắn tin cho viện trưởng: "Không thể tăng ca! Tuyệt đối không thể không về nhà buổi tối!"
Viện trưởng lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Giải quyết xong chuyện tăng ca, hai người vừa chuẩn bị cơm nước xong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Lạc Thanh Phong đứng dậy đi mở cửa, Tuyết Tiêu đói lả, vùi đầu ăn cơm.
Cửa vừa mở ra, người đàn ông đứng bên ngoài thẩy cho hắn bịch bánh que hạt mè, nói: "Năm mới vui vẻ nha người anh em!"
-
Mai Nhất Xuyên biến mất nửa năm đã trở lại.
Dắt theo một cô bé có thể nói.
Lạc Thanh Phong đưa người vào nhà.
Tuyết Tiêu ngẩng đầu, lúc thấy là Mai Nhất Xuyên tính chào hỏi, nhưng bị thiếu nữ mặc áo choàng màu hồng đứng bên cạnh cậu hấp dẫn, không khỏi mở to mắt.
Thiếu nữ có hơi sợ người lạ, núp ở sau Mai Nhất Xuyên, nhút nhát sợ sệt chào hỏi cô: "Chào chị."
Chất giọng giòn ngọt.
"Em em em......!" Tuyết Tiêu quá kích động, nhất thời sặc, không ngừng ho khan.
Lạc Thanh Phong qua đi vỗ vỗ lưng cho cô.
Mai Nhất Xuyên nói: "Đừng khẩn trương, đừng kích động! Cô bé không phải vua zombie đâu, tớ bảo đảm!"
Tuyết Tiêu khiếp sợ hỏi: "Đó là Tiểu Hồng?!"
"Là nửa viên tinh hạch của Tiểu Hồng!" Mai Nhất Xuyên giải thích nói, "Người kén có khả năng chữa trị cho tinh hạch, nhưng bản thể của Tiểu Hồng đã chết, đây là hình hài do tinh hạch tạo ra sau khi đã lành hẳn và giữ lại ký ức của Tiểu Hồng."
Tuyết Tiêu quay đầu qua nhìn Lạc Thanh Phong: "Anh nghe hiểu không?"
Mặt Lạc Thanh Phong vô cảm nói: "Không."
Mai Nhất Xuyên vuốt mặt, "...... Cậu cứ coi như cô bé là người máy có ký ức của Tiểu Hồng đi, hiểu ý tớ chưa?"
Tiểu Hồng 2.0 không còn là người câm, có thể nói, sợ người lạ, vẫn là cái đuôi nhỏ của Mai Nhất Xuyên như trước.
Cô bé không có dị năng, giống như những người bình thường khác, không có tính uy hiếp.
"Lúc tớ đi tìm, cô bé mới chui ra khỏi người kén, thiếu chút nữa hù chết tớ rồi." Mai Nhất Xuyên ôm ly trà nóng, kể lại chuyện đã trải qua trước đó cho hai người bạn thân, "Có thể là bởi vì không có dị năng, cho nên đặc biệt nhát gan."
Tuyết Tiêu nhìn lại Tiểu Hồng đang tò mò nhìn mình, đối phương tiếp xúc phải tầm mắt của cô, rụt rụt cổ, tới gần Mai Nhất Xuyên, nói nhỏ xíu: "Em, em thật sự không muốn thống trị thế giới, mọi người đừng bắt em."
Tuyết Tiêu: "......"
Mai Nhất Xuyên bất đắc dĩ duỗi tay sờ sờ đầu cô bé trấn an: "Cậu xem đi."
Lạc Thanh Phong thờ ơ nói: "Nói không chừng trong lòng con bé vẫn mắng cậu là đồ ngốc cút đi."
Mai Nhất Xuyên: "......"
Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng pháo hoa nổ lớn, tiếng vang đùng đùng đùng khiến Tiểu Hồng sợ tới mức bịt lại lỗ tai.
Mai Nhất Xuyên kiên nhẫn dẫn đường, để cô bé buông bỏ đề phòng, đi xem pháo hoa ngoài cửa sổ.
Thiếu nữ lúc ban đầu còn hoảng sợ, từ từ bình tĩnh lại.
Trong con ngươi đen bóng là ảnh ngược pháo hoa đủ màu sắc nở rộ, dần dần giãn mày ra, lộ ra sắc mặt vui sướng cao hứng.
Mai Nhất Xuyên nhìn cô bé, lòng an yên.