Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại - Chương 36 : truyenyy.mobi

Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 36




"Tối qua tôi ở bên ngoài lắc lư cả một đêm, không thể chỉ một câu" xin lỗi "nhẹ nhàng của cô là có thể bù đắp được. Ly cà phê này xem như là tôi chọn cô, không cần cảm ơn."

Bạch Sương vứt ly cà phê không trong tay đi, lãnh diễm cao quý mà bỏ đi.

"Đáng ghét! Thẩm Bạch Sương, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!" Tân Hân Hinh dậm chân tại chỗ.

Dùng tay lau đi cà phê trên mắt, nhưng cho dù đã lau mắt vẫn không mở ra được, vừa mở mắt ra liền cảm thấy khó chịu.

"Các cậu còn ngẩn ra đó làm gì hả, nhanh mang khăn ướt cho tôi đi chứ!" Tân Hân Hinh hướng về hai người bạn cùng phòng gào lên.

Trải qua sự việc này, hai người bạn cùng phòng cũng không còn ý nghĩ muốn tiếp tục đi ngủ nữa.

Bọn họ cầm đồng phục luyện tập sinh xuống giường, ai cũng không giúp Tân Hân Hinh lấy khăn ướt.

"Loại người gì vậy chứ, muốn chúng ta giúp đỡ còn vênh mặt hất cằm sai khiến như vậy, còn dùng ngữ khí ra lệnh?

Chúng ta lại không phải là người giúp việc của cô ta, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe lời, hầu hạ cho cô ta?"

"Cô kéo áo ngủ lên lau mặt không phải là được rồi ư, cứ nhất thiết phải dùng khăn ướt sao? Đúng là cao quý."

"Đều do cô ta làm hại chúng ta ngủ ít đi nửa tiếng, nếu như tình trạng da tớ hôm nay không tốt, đó đều nhờ vào công cô ta cả."

Nghe thấy lời bàn tán của hai người cùng phòng, Tân Hân Hinh tức giận đến bật cười.

Không ngờ rằng bọn lại là loại người như vậy, tốt, rất tốt! Xem như cô mù!

Chờ Tân Hân Hinh thu dọn xong bản thân, lúc tới phòng khách chung ăn sáng, cô ta nhìn thấy Bạch Sương và Lâm Ấu Điềm.

Hai người bọn họ đang ngồi cùng với nhau, Lâm Ấu Điềm ngồi rất gần Bạch Sương, cười rất ngọt ngào, không biết đang nói chuyện gì.

"Nói thì hay lắm, rốt cuộc không phải bản thân cũng đi ôm đùi của Lâm Ấu Điềm sao." Tân Hân Hinh tự nói một mình, liếc mắt một cái, giả vờ không nhìn thấy bọn họ.

Đến giờ tập hợp, mọi người đi tới cổng biệt thự xếp hàng, chuẩn bị lên xe để đi đến tòa nhà luyện tập.

Một dì chạy vội vàng tới, đi tới bên tai trưởng đoàn nhân viên công tác nói gì đó.

Trưởng đoàn nhân viên công tác nhìn về mấy người phòng ký túc xá của Bạch Sương, hỏi: "Vì sao trên giường trong phòng ký túc xá của mấy người đều bị đổ cà phê lên? Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trong lòng Tân Hân Hinh vui vẻ, cô ta cảm thấy vào lúc này rất thích hợp để cô ta giả vờ tủi thân.

Bây giờ có nhiều người như vậy, cô ta lại là người bị hại, Thẩm Bạch Sương chắc chắn sẽ bị dư luận dìm chết!

"Là Thẩm Bạch Sương làm đó, cô ta.."

"Đều trách tôi, là tôi đã kể một câu chuyện cười, kết quả khi tôi kể xong thì tự mình cười, bọn họ cũng cười. Mà tay chúng tôi đang cầm ly cà phê, do đang cười nên tay cầm không được vững, mới bị đổ."

Lời của Tân Hân Hinh còn chưa nói xong đã bị Bạch Sương cắt đứt.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều không ngờ rằng Thẩm Bạch Sương bình thường rất ít nói chuyện mà cũng biết kể chuyện cười, mà còn buồn cười đến vậy."

"Gây thêm phiền phức cho dì rồi, thật xin lỗi."

Hai người bạn cùng phòng ký túc cũng phối hợp bịa chuyện với Bạch Sương, một chút cũng không có ý nghĩ nói giúp Tân Hân Hinh.

"Ồ, ra vậy, lần sau mọi người chú ý một chút." Nhân viên công tác cũng không nói gì nữa, để mọi người lên xe.

Tân Hân Hinh có một cục tức kìm nén ở trong lòng không xả ra được.

Cô ta hận thù mà nhìn vào Bạch Sương đang ngồi ở ghế trước mặt

Làm sao mới có một buổi tối, mà trình độ miệng mép của Thẩm Bạch Sương lại trở nên lưu loát như vậy?

Lúc trước khi gặp phải loại chuyện như thế này, Thẩm Bạch Sương trước nay đều sẽ không giải thích không nói chuyện, giống như một người câm vậy.

Hôm nay lại tốt, không chỉ nói nhiều như thế, còn bịa chuyện đảo lộn trắng đen?

Hai người đồng đội heo nhanh như vậy mà đã bị Thẩm Bạch Sương lôi kéo mất, một chút cũng không giúp cô!

Vậy cục tức mà cô chịu thì phải làm như thế nào, phải làm sao để trút ra?

Chẳng nhẽ cô phải âm thầm chịu đựng mà nuốt xuống sao?

Tân Hân Hinh nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Không thể nào!

Thẩm Bạch Sương, cô cứ đợi đấy cho tôi, trước kia tôi chơi cô như thế nào, thì bây giờ tôi cũng có thể chơi cô như vậy!

* * *

Trong một căn phòng nguy nga lộng lẫy, Dụ Kiêu Dương khoan thai thức dậy.

Không tỉnh lại còn tốt, vừa tỉnh dậy, hắn liền cảm thấy thắt lưng và thận đều mỏi nhừ đau nhức.

Lại quay đầu qua một cái, hắn ta liền nhìn thấy một khuôn mặt như cái bánh nướng đầy ắp vết nhăn.

Cho dù, không phải lần đầu nhìn thấy Dương Lệ Hoa, nhưng Dụ Kiêu Dương vẫn bị dọa cho giật mình.

Hắn ta không nhịn được mà lùi về phía sau, một chút động tĩnh như vậy rất nhanh đã đánh thức Dương Lệ Hoa.

"Tiểu Dương, cậu tỉnh rồi." Dương Lệ Hoa vừa mở miệng, thì một hơi thở hôi thối từ miệng của Dương Lệ Hoa liền hướng về phía Dụ Kiêu Dương mà tập kích.

Một chút xíu nữa đã trực tiếp làm cho Dụ Kiêu Dương ngất đi.

"Nếu đã tỉnh rồi vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, lại tới nữa đi."

Tiếng nói vừa rơi xuống, Dương Lệ Hoa thuần thục mà bổ nhào lên người Dụ Kiêu Dương, Dụ Kiêu Dương liền bị đống thịt mỡ trên người bà ta đè đến nỗi thở không nổi.

Mỗi lần tới lúc này, Dụ Kiêu Dương hiểu rõ, tại vì sao Cận Diễm lại cự tuyệt lời đề nghị của Dương Lệ Hoa.

Vừa bắt đầu người mà Dương Lệ Hoa nhìn trúng là Cận Diễm, bà ta đưa ra những điều kiện vô cùng cám dỗ người cho Cận Diễm, nói giải trí Kinh Kỷ sẽ đẩy cậu ta thành ngôi sao đỉnh cấp trong giới giải trí.

Điều kiện trao đổi là, Cận Diễm phải trở thành bạn trai của bà ta.

Dương Lệ Hoa đã hơn 40 tuổi, đã có con và đã ly hôn.

Mặt của bà ta, bình thường có trang điểm thì miễn cưỡng còn nhìn được, nhưng dáng người thì sớm đã hoàn toàn biến dạng, thảm đến không nỡ nhìn.

Cận Diễm mới hơn 20 tuổi.

Dương Lệ Hoa lại nói là muốn Cận Diễm làm bạn trai của bà ta, thực ra người hiểu thì đều hiểu, đây chính là bao nuôi.

Sau khi Cận Diễm từ chối, liền bị Dương Lệ Hoa trả thù mà vùi lấp suốt hai năm.

Mà Dụ Kiêu Dương lại nắm bắt cơ hội này, đồng ý với điều kiện của Dương Lệ Hoa, hắn ta cũng thật sự đã được đẩy lên vị trí có rất nhiều người hâm mộ.

Chỉ là cái giá mà hắn phải trả, chính là hằng đêm đều phải đối diện với khuôn mặt làm cho người nào nhìn vào cũng thấy kinh tởm của Dương Lệ Hoa, và đòi hỏi không có giới hạn.

Cũng may Dụ Kiêu Dương còn trẻ tuổi, nếu không cơ thể cũng chịu không nổi.

"Được, được rồi, tôi ban ngày còn có lịch trình gấp." Sau khi kết thúc một lần, Dụ Kiêu Dương đẩy Dương Lệ Hoa ra, thở hổn hển.

Dương Lệ Hoa cảm thấy mỹ mãn mà mặc áo quần, "Thấy cậu biểu hiện cũng không tệ, hình chụp mà cái con đàn bà hèn hạ kia tối qua gửi cho tôi, tôi xóa rồi."

Tới tận bây giờ Dụ Kiêu Dương mới nhớ ra chuyện xảy ra tối hôm qua.

Tối hôm qua hắn là bị Dương Lệ Hoa tát vào miệng tát cho đến tỉnh lại.

Lúc đó hắn đang nằm trên giường của một cái khách sạn 5 sao nào đó, người phụ nữ hotgirl quỳ trên mặt đất khóc lóc.

Dương Lệ Hoa vừa đánh vào miệng hắn ta, vừa nhìn chằm chằm vào hắn hỏi, người phụ nữ đó gửi hình chụp thân mật của bọn hắn cho bà ta là có ý gì.

Cảnh tượng sau đó Dụ Kiêu Dương không muốn nhớ tới nữa, hắn đúng thật là đã mất hết tôn nghiêm của một thằng đàn ông, giống như một con chó mà quỳ xuống li. Ế. M Dương Lệ Hoa, thỉnh cầu bà ta đừng tức giận.

Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, hắn đang nói chuyện cùng với Cận Diễm, thình lình bị người ta trùm đầu đánh, sau đó thì mất đi ý thức.

Cho nên người đánh hắn, khách sạn và người phụ nữ hotgirl trên mạng, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với Cận Diễm!

Nghĩ tới đây, Dụ Kiêu Dương ôm lấy Dương Lệ Hoa béo như cái thùng nước, nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà làm nũng nói: "Chị Dương, em muốn nhảy dù vào <Động tâm 99 lần> làm thầy hướng dẫn, chị có thể giúp em không~~?"

Dương Lệ Hoa cảm thấy kỳ lạ, "Đó không phải là chương trình tuyển người lập nhóm nhạc sao, không xứng với địa vị của cậu."

"Người ta chính là muốn đi mà!" Dụ Kiêu Dương đung đưa tay của Dương Lệ Hoa, cố tình giả vờ ghen tuông, "Người ta chỉ muốn xem thử, lúc đầu Cận Diễm rốt cuộc có chỗ nào mà hấp dẫn được chị."

Dương Lệ Hoa ngẩn ra, sau đó cười lớn hai tiếng, cấu một cái vào eo của Dụ Kiêu Dương.

"Chị nói này tiểu Dương, cậu không phải là bởi chuyện đó, cho nên tối hôm qua mới cố tình làm loại chuyện như vậy để chị tức giận chứ?"

Dụ Kiêu Dương vội vàng gật đầu, "Đúng, chị Dương chị quá thông minh rồi, em làm cái gì cũng không qua mắt được chị."

Đối với lời nịnh hót của hắn ta Dương Lê Hoa vô cùng hưởng thụ, đồng ý với hắn sẽ đi tìm tổ chương trình để thương lượng.

Dụ Kiêu Dương âm thầm cười lạnh.

Cận Diễm, mày hãy đợi đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.