Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại - Chương 30 : truyenyy.mobi

Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 30




Lâm Ấu Điềm không nhịn được nấc nghẹn, gian nan nói: "Cái đó, Thẩm Bạch Sương, cậu có thể thả tay tớ ra không?"

Từ lúc nãy Bạch Sương vì ngăn cản Lâm Ấu Điềm đánh cô, mà bắt đầu bắt lấy tay của Lâm Ấu Điềm, đến bây giờ vẫn chưa hề buông ra tay.

"Xin lỗi." Bạch Sương nhẹ nhàng gật đầu xin lỗi, buông tay, "Làm cậu đau rồi sao?"

Mặc dù âm thanh của cô lãnh đạm, nhưng trời sinh giọng của cô đã có đủ quyến rũ trêu chọc lòng người cho dù cô dùng ngữ khí lạnh nhạt để nói cũng không ngăn cản được mị lực của nó.

Lâm Ấu Điềm hoạt động cổ tay một chút, nghe thấy âm thanh của Bạch Sương, vậy mà tai cô tự nhiên đỏ lên một cách kỳ lạ.

"Aaaaaa! Giọng nói này, nghe hay quá đi!"

"Không, không đau, tớ không sao." Lâm Ấu Điềm không dám nhìn thẳng vào Bạch Sương nữa, cô cảm thấy đầu của mình có chút rối loạn, cần phải nhanh chóng qua bên cạnh bình tĩnh một chút.

Nhưng mà khi cô ấy quay người, lại không cẩn thận chân trái vấp vào chân phải, cả người gần như đổ ập xuống mặt đất.

"Cẩn thận."

Động tác Bạch Sương cực kỳ nhanh, cánh tay của cô mảnh mai mà có lực giữ lấy eo của Lâm Ấu Điềm.

Bạch Sương chỉ hành động trong nháy mắt, Lâm Ấu Điềm đã từ trong nguy cơ sắp ngã sấp mặt trở thành được giải cứu khỏi nguy cơ.

Cô được Bạch Sương ôm chặt vào vòng tay.

"A.." Lâm Ấu Điềm ngây ngốc ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp của Bạch Sương, mở to miệng.

Trong mắt của cô ấy, có một ánh mắt gọi là 'sùng bái'dần dần tăng lên.

"Khi đi đường, phải nhìn đường, cẩn thận té ngã." Bạch Sương đỡ Lâm Ấu Điềm đứng dậy.

"Cái đó.." Lâm Ấu Điềm chắp hai tay trước ngực, trong đôi mắt nhấp nháy tràn đầy cẩn thận nói: "Bạch Sương, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Cậu thực sự rất lợi hại, sao cậu lại đẹp trai đến thế chứ!"

Bạch Sương cười nhẹ, "Trước kia từng học qua vài chiêu, vừa đúng lúc có chỗ dùng."

Hành động "anh hùng cứu mĩ nhân" này của Bạch Sương, làm cho Lâm Ấu Điềm bắt đầu dính vào bên người cô.

Lâm Ấu Điềm chưa từng keo kiệt lời khen ngợi và ca tụng đối với người khác, càng đừng nói đến người đã từng 'cứu' cô một lần là Bạch Sương.

Thế là, ròng rã một ngày, mọi người đều nghe thấy những lời ca ngợi tán tụng tâng bốc của Lâm Ấu Điềm nói với Bạch Sương.

Sau khi kết thúc một ngày luyện tập, Lâm Ấu Điềm muốn cùng Bạch Sương quay trở về ký túc xá.

Bạch Sương nói: "Nếu như cậu không có chuyện gì gấp thì chờ tôi một chút, tôi để quên đồ trong phòng luyện tập, tôi đi lấy đã."

Lâm Ấu Điềm cười đến dễ thương xinh đẹp, "Đừng nói đợi một lúc, cho dù có để tớ đợi cậu cả đời tới cũng bằng lòng!"

Sau khi Bạch Sương quay lại, lấy mảnh vỡ cái cốc đã được bỏ vào thùng rác mang ra, lại đi lấy thêm một chai nước khoáng.

Trong phòng luyện tập, Tân Hân Hinh lề mề chậm chạp mà thu dọn đồ đạc.

Cả ngày hôm nay cô ta rất trầm lặng, bởi vì cô ta phát hiện ánh mắt mọi người nhìn vào cô rất kì lạ.

Dựa vào cái gì mà nhìn cô như vậy?

Chẳng nhẽ chỉ vì một câu nói của Thẩm Bạch Sương, bọn họ liền cho rằng cái cốc của Lâm Ấu Điềm là do cô đập vỡ sao?

Dù gì thì cũng không có camera giám sát, cũng không có ai nhìn thấy, ai có thể chứng minh chắc chắn là cô đập vỡ chứ?

Cô chết không thừa nhận, vậy cái trách nhiệm này cũng không đổ lên người cô được!

Tân Hân Hinh rất giận dữ mà đem đồ ném vào trong ba lô.

Thẩm Bạch Sương, đồ đáng chết, tất cả đều vì cô ta!

Trước kia không phải khinh thường giải thích sao, làm sao hôm nay đột nhiên đổi tính rồi, đúng là một tiện nhân!

Tân Hân Hinh tức giận đùng đùng mà mang ba lô lên vai, vừa bước ra khỏi phòng luyện tập, liền đối diện với Bạch Sương.

Đúng là xui xẻo!

Tân Hân Hinh chửi một câu trong lòng, chuẩn bị đi vòng qua người Bạch Sương.

Vào lúc này Bạch Sương lấy ra chai nước khoáng, đặt nằm ngang ở dưới chân cô ta, cô ta lúc bấy giờ đã đưa chân lên nên không kịp thu về, vì vậy đã dẫm chân phải chai nước trên mặt đất, ngã ngửa cả tay lẫn chân đều hướng lên trời.

"Thẩm Bạch Sương!" Nửa sau đầu của Tân Hân Hinh đập lên mặt đất, mắt nhìn thấy sao bay đầy trời, giận dữ gầm lên một tiếng.

Bạch Sương ngồi xổm xuống, lấy chai nước khoáng đặt vào tay cô ta, một lần nữa đứng lên.

"Thẩm Bạch Sương cô đang giở trò gì vậy hả! Cô có biết rằng làm như vậy có thể sẽ làm tôi ngã đến chấn thương não nào không hả!" Tân Hân Hinh nem chai nước khoáng trong tay đi, lớn tiếng gào thét, tức giận gần chết.

Mí mắt Bạch Sương cụp xuống, âm thanh vừa thấp vừa lãnh đạm, cao quý lạnh lùng xinh đẹp mà nói: "Trước tiên, thu chút lợi tức."

Ánh mắt Bạch Sương lạnh lùng hờ hững liếc nhìn, giống như không phải đang nhìn Tân Hân Hinh, mà chỉ là một con kiến nhỏ bé một chân thôi cũng có thể dẫm đạp đến chết.

Tân Hân Hinh bị ánh mắt của cô làm cho chấn động, một cỗ cảm giác sợ hãi và thần phục vô duyên vô cớ mà trỗi dậy từ tận đáy lòng cô ta.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Ấu Điềm nghe thấy âm thanh la hét, vội vã chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Cũng có mấy luyện tập sinh đi theo tới.

"Thẩm Bạch Sương cố ý đặt chai nước trên đất, hại tớ bị té ngã, tớ cảm thấy đầu tớ bị chấn thương rồi!" Tân Hân Hinh cưỡng chế đè ép cảm giác kì lạ trong lòng, hướng về Lâm Ấu Điềm lý lẽ hùng hồn mà tố cáo.

Lâm Ấu Điều lại chỉ nhìn cô ta một cái, hỏi Bạch Sương: "Cậu không sao chứ?"

Bạch Sương lãnh đạm nói: "Tôi không sao. Vừa rồi cô ta cầm chai nước khoáng ra muốn bẫy tôi, may mà tôi phản ứng nhanh.

Nhưng cô ta không cẩn thận, dẫn đến bản thân cũng bị ngã.

Chẳng qua có thể vì cô ta đã hãm hại tôi thành thói quen, nói chung chỉ cần là chuyện xấu, đều có thể tiếp tục đổ lên người tôi."

Lâm Ấu Điềm bị thuyết phục, thế là lập tức hùng hổ chỉ trích Tân Hân Hinh, "Cô làm sao có thể như vậy chứ, cô quá xấu xa rồi!"

"Đúng vậy, sáng hôm nay hãm hại Thẩm Bạch Sương, Thẩm Bạch Sương cũng không tính toán với cậu, sao cậu dạy mãi không sửa thế?"

"Thật không ngờ rằng cô lại là loại người như vậy!"

"Cô làm tôi quá thất vọng rồi!"

Những bạn luyện tập sinh khác cũng sôi nổi phụ họa nói.

"Không phải như vậy, lần này thực sự không phải tớ, là cô ta!" Tân Hân Hinh vậy mới lĩnh hội được cái gì gọi là 'trăm miệng cũng không cãi được'.

Tại vì sao mọi người đều tin tưởng con tiện nhân Thẩm Bạch Sương kia, mà không tin cô!

Cô mới là người vô tội mà!

"Đừng tức giận với loại người như vậy, sau này chúng ta không chơi với cô ta nữa." Lâm Ấu Điềm lôi kéo cánh tay của Bạch Sương, nũng nụi dỗ cô, "Đi, chúng ta quay về ký túc xá, tớ cho cậu ăn đồ ăn ngon."

Đoàn người lũ lượt bỏ đi, chỉ còn lại một mình Tân Hân Hinh nằm trên mặt đất.

"Này, tốt xấu gì cũng phải có một người ở lại đỡ tôi đứng dậy chứ, đầu của tôi.. thật sự rất đau rất choáng váng đó.."

Đa số ở bên ngoài phòng luyện tập đều có rất nhiều Fan đang đứng đợi.

Bọn họ đều biết rằng, vào thời điểm này chính là lúc mà các luyện tập sinh 'tan làm', nên đều đang thủ ở đây để chờ tỷ tỷ mà mình pick đi ra, sau đó chụp hình.

(Chú thích: Pick=chọn)

Trong đó, số lượng Fan của Lâm Ấu Điềm là nhiều nhất, số lượng Fan của Bạch Sương xếp thứ hai.

"Ra rồi ra rồi!"

"Lâm Ấu Điềm, mama yêu con!"

"Bạch Sương Bạch Sương, thiên hạ vô song!"

Fan của Lâm Ấu Điềm và Bạch Sương hô to khẩu hiểu, lại không ngờ rằng hai người chính chủ vậy mà lại sánh vai đi với nhau cùng bước ra.

Bọn họ bất ngờ đến trợn trừng mắt!

Quan hệ giữa Điềm Điềm và Bạch Sương, từ lúc nào mà trở nên tốt như vậy?

"Bạch Sương, chúng ta cười với bọn họ ya, bọn họ đều sẽ chụp những tấm hình rất xinh đẹp đăng lên mạng đó.

Chúng ta bây giờ không có điện thoại, số lượng lần xuất hiện trước công chúng cũng chỉ giới hạn trong một tiết mục, cần bọn họ giúp chúng ta ở trên mạng tăng độ nhận diện khuôn mặt, thu hút thêm càng nhiều Fan tới ủng hộ chúng ta!"

(Chú thích: Tăng độ nhận diện khuôn mặt ý nói đăng hình lên mạng để càng nhiều người biết tới họ)

Lâm Ấu Điềm vừa nói, vừa cười ngọt ngào xinh đẹp vẫy tay với các bạn Fan, làm các bạn Fan bị thu hút mà thét gào.

Bạch Sương học cô ấy, cũng cười với các bạn Fan của mình, nhưng mà các bạn của cô lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Bạch Sương: "..."

Lâm Ấu Điềm vội vàng an ủi cô, "Không sao đâu Bạch Sương, có khả năng bọn họ vẫn chưa quen.." thôi.

Âm cuối cùng còn chưa nói xong, liền nghe thấy đoàn Fan của Thẩm Bạch Sương bùng nổ gào thét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.