Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại - Chương 21 : truyenyy.mobi

Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 21




Một cảnh tượng vừa dịu dàng vừa lãng mạn như vậy, bị vô số học học sinh ghi hình lại, đăng lên tất cả các trang mạng xã hội.

Bởi vì Bạch Sương là nhân vật nổi tiếng trên mạng, bọn họ đăng video này lên một phần là vì cảm thấy ngưỡng mộ, một phần là muốn tạo độ hot.

Bị đả kích hết lần này đến lần khác làm cho nam sinh cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, đến bây giờ hắn ta mới thực sự nhận ra rằng mình đã sai rồi.

Bạc Nghịch căn bản không giống như hắn nghĩ, nếu đến cả Bạc Nghịch cũng không có tư cách trở thành bạn trai của Bạch Sương, vậy thì hắn càng không có tư cách.

"Xin lỗi." Nam sinh cúi thấp đầu nói, cũng không dám nhìn vào Bạc Nghịch, "Tôi sai rồi, tôi không nên nói cậu như vậy."

"To tiếng lên chút." Bạch Sương rất không hài lòng.

Lúc nãy dùng những từ ngữ sỉ nhục a Nghịch, âm thanh lớn tới nỗi cổ họng cũng bị khàn đặc.

Làm sao đến lúc xin lỗi, âm thanh của hắn lại trở nên nhỏ như vậy?

Nam sinh cắn chặt răng, rống lên: "Bạc Nghịch, xin lỗi!"

Nụ cười trên mặt Bạc Nghịch rất nhạt, rất lạnh: "Lần sau nếu còn muốn đối đầu với người khác, thì cần phải tìm hiểu trước về thông tin đối thủ của mình, có thể tự mình sống chung với nhau, sau khi hiểu rõ, thì mới có thể phát ngôn về người ta, nếu không sẽ làm ra một trò cười mất mặt bản thân y như ngày hôm nay."

Trong những năm nay làm việc cho quốc gia, tính cách của Bạc Nghịch đã thay đổi rất nhiều, nhưng sự lạnh nhạt đã ngấm vào sâu trong xương tủy, vẫn là thông qua từ ngữ để bộc lộ ra ngoài.

Cậu không cần nói những lời thô tục, cũng có thể làm cho đối phương hận không thể tìm chỗ nào mà chui xuống.

Các học sinh trên quảng trường thì thầm với nhau, Bạc Nghịch cầm tay của Bạch Sương đi ra ngoài, ngồi trên xe.

"Trong những năm này cậu thực sự là bị nhốt trong tù sao?" Đến lúc này Bạch Sương mới thể hiện ra sự nghi ngờ của bản thân.

Bạc Nghịch cười, "Đương nhiên không phải."

Dọc đường đi, cậu kể lại cho Bạch Sương những chuyện mà cậu đã làm trong mấy năm vừa rồi.

Chờ đến lúc tới gần biệt thự Bạc gia, xe dừng lại, Bạch Sương cho cậu một cái ôm.

"A Nghịch, cậu thật sự rất giỏi, tôi biết mà, một người có thiên phú như cậu, quốc gia sẽ không vùi lấp tài năng của cậu như vậy."

Đây là một chiêu dùng để cổ vũ tăng lên sự tự tin cho đối phương, bốn năm nay, Bạch Sương đã dùng đến vô cùng lão luyện.

Từ trạng thái hiện tại của Bạc Nghịch cho thấy, hiệu quả vẫn là rất rõ ràng.

Sau khi hai người tách ra, Bạch Sương nhìn nhìn tòa biệt thự không xa đó, giữa hai lông mày có chút nhíu lại lo lắng, "A Nghịch, sao lại tới đây?"

Bạc Nghịch nhìn lướt qua biệt thự Bạc gia, biểu cảm cũng có chút nghiêm túc.

Cậu cúi đầu nhìn Bạch Sương, hai tay giữ lấy bả vai cô, nghiêm túc nói: "A Sương, bắt đầu từ hôm nay trở đi tôi có thể tự do hoạt động, chuyện đầu tiên mà tôi muốn làm chính là cùng cậu đi nhận giấy đăng ký kết hôn.

Đồng thời.. cũng để cho bạn họ biết rằng, tôi có vợ rồi."

Lúc Bạc Sương và Bạc Nghịch tiến vào Bạc gia, thì mọi người đang ăn cơm trưa.

"Tiên sinh phu nhân, đại thiếu gia quay về rồi." Người giúp việc đi đầu tiên nói một cậu.

Mấy người ở bàn ăn dồn dập ngẩng đầu lền.

Ngồi ở ghế ngồi trên, là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài anh tuấn nho nhã.

Ông mặc bộ đồ vest, đầu tóc được chải bóng loáng nghiêm túc, trong tay cầm dao và nĩa cắt thịt bò, nhìn qua giống như một quý ông lịch lãm ở nước ngoài.

Vị phu nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh ông nhìn qua vẫn còn trẻ, trên người mặc một bộ sườn xám phác họa lên đường cong cơ thể của bà, trang điểm tinh tế quý phái, đôi môi đỏ vô cùng quyến rũ.

Bà còn đang lau miệng cho một đứa trẻ 14 15 tuổi, nghe thấy lời người giúp việc mà ngẩng đầu, trong đôi mắt mỹ lệ lướt qua một tia nham nhiểm độc ác.

Nếu như đổi lại là người ngoài, thì chắc chắn sẽ không nắm bặt được một tía ác ý chợt lóe lên này.

Nhưng Bạch Sương không phải là người, cô là thần, một chút biến hóa nhỏ ở trong mắt cô, cũng giống như là đang làm động tác chậm.

Bạch Sương cầm tay Bạc Nghịch, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay cậu, liền nắm chặt thêm một chút, dùng sự ấm áp trong lòng bàn tay cô làm cho tay cậu ấm áp hơn.

Bạc Nghịch sau khi bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng gia đình ấm áp hạnh phúc viên mãn này, cả người cậu liền có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Vốn dĩ cậu cho rằng bản thân mình đã quen rồi, nhưng đến lúc cậu lại lần nữa tận mắt nhìn thấy, cậu phát hiện cậu vẫn không có cách nào làm quen được.

Lạnh, toàn thân đều lạnh, tại vì sao ở trong cái nhà này, cậu mãi mãi giống như là một người dư thừa?

Tay bị người nắm, một bàn tay ấm áp áp vào, tâm tư của Bạc Nghịch quay lại.

Cậu nhìn thấy người ở bên cạnh cười với cậu, sức mạnh của nụ cười này to lớn đến vậy, cháy bỏng như vậy, đã hông khô đi tất cả sự lạnh lẽo trên người cậu.

Là Hứa Bạch Sương làm cậu biết rằng, cậu là cần thiết, cậu được quan tâm, cậu được yêu thương.

"Là Bạc Nghịch à, con ra tù rồi? Sao lại không nói trước một tiếng, để dì biết còn biết mà đi đón con." Ân Lan vội vàng bỏ khăn giấy xuống, vừa cười vừa đứng dậy.

Lời nói nghe thì rất hay nhưng sâu bên trong đó ai cũng đoán ra được là lời ẩn ý mang tội đổ hết lên người Bạc Nghịch.

Trong bốn năm nay, Bạc gia bọn họ không có đến một người từng một lần nào đó đến nhà tù thăm Bạc Nghịch.

Giống như Bạc Nghịch không hề có một chút quan hệ gì liên quan đến Bạc gia vậy.

"Tới đây tới đây, đúng lúc đang ăn cơm, con nhanh ngồi xuống ăn cơm đi. Vú Trương, mang thêm hai bộ chén bát tới. À, đúng rồi, vị này là?" Ánh mắt của Ân Lan truyền tới trên người Bạch Sương.

"Cô ấy sắp trở thành vợ của tôi." Bạc Nghịch nói.

"A, con vừa mới ra ngoài đã muốn kết hôn rồi? Người ta có biết con trước đây đã làm cái gì chưa?" Ân Lan kinh ngạc không thôi, ánh mắt quan tâm nhìn về hướng Bạch Sương.

Nhìn thấy khuôn mặt Bạch Sương điềm tĩnh, liền hiểu rõ ràng Bạch Sương đã biết hết rồi.

Ân Lan quay người lại, đẩy nhè nhè cậu con trai một cái, "Dịch Dịch, đây là chị dâu tương lai của con, con còn không nhanh tới chào một tiếng đi."

Bạc Dịch vốn dĩ là đang ăn, nghe thấy mẹ mình nói như vậy, lập tức hiểu ý, đứng dậy khỏi bàn ăn đến trước mặt Bạch Sương.

Trông cậu ta như cậu nhóc mới lớn với vẻ ngoài thân thiện, nhưng đôi mắt lại liên tục xoay chuyển, nhìn qua liền biết cũng không mấy tốt đẹp.

"Chào chị dâu, em là Bạc Dịch." Cậu ta đưa tay ra cười tủm tỉm nhìn Bạch Sương.

Bạch Sương nhìn cậu ta một cái, bắt tay.

Một giây trước khi Bạch Sương bắt tay với Bạc Dịch, ánh mắt Bạc Dịch lô ra một tia đắc thắng khi thực hiện được âm mưu.

Bạch Sương cong khóe môi, cười rất lạnh nhạt.

Bạc Dịch đặc biệt luyện tập chú trọng vào sức mạnh ở bộ phận tay, chỉ cần cậu ta bắt tay với người khác, tay cậu ta sẽ giống như một cái kìm, có thể niết tay người ta chặt đến xanh tím.

Bạc Nghịch trước kia từng nếm qua chuyện này nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nhưng vết bầm tím đó sẽ không phải ngay lúc đó là hiện lên, cho nên Bạc Gia Thành mới không tin đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình sẽ làm ra những chuyện như vậy.

Lần này, Bạc Dịch lại lặp lại chiêu cũ, nhưng cậu ta mới vừa dùng một thành sức lức, liền cả thấy xương bàn tay truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

"A! Đau đau đau! Cô bỏ tay tôi ra! Nhanh thả tôi ra!" Bạc Dịch đau đớn đến rít gào.

Cậu ta muốn hất tay của Bạch Sương ra, nhưng Bạch Sương vẫn không hề động đậy, bĩu môi cười lạnh nhìn bộ dạng của cậu ta.

"Mẹ, cứu con! Tay của con sắp gãy rồi a a a!" Bạc Dịch kêu lên thảm thiết.

Ân Lan hoảng hốt chạy qua, nhìn tay hai người, chẳng thấy có gì kỳ lạ.

Nhưng bà ta biết rõ đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, con trai đã đau đớn đến cái dạng này rồi, làm sao có thể không có vấn đề gì chứ!

"Cô buông tay nhanh! Tôi kêu cô buông tay cô có nghe thấy không hả!"

Nhìn thấy Bạch Sương không hề có một chút phản ứng, Ân Lan tức giận đến đưa tay lên, muốn tát cho cô một cái thật mạnh.

Nhưng bà ta vừa mới vung tay lên được nửa đường liền bị Bạc Nghịch bắt lại.

"Những lời tôi nói lúc nãy bà không nghe thấy sao, tôi nói, cô ấy sẽ trở thành vợ của tôi."

Bạc Nghịch vô cùng tức giận ném tay của Ân Lan đi, Ân Lan liên tục lùi về sau mấy bước, suýt nữa không đứng vững được mà ngã nhào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.