Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương - Quyển 1 – Chương 6: Ép buộc – P3 : truyenyy.mobi

Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Quyển 1 – Chương 6: Ép buộc – P3




“ Ha ha ha ha … “ Hàn Dật Thìn nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, lại cười giễu lần nữa, ngón tay thon dài lướt qua trên mặt cô rồi dừng lại trên cánh môi, cố ý lưu lại đó mấy giây trêu đùa cô.

“ Anh rốt cuộc là ai? Hàn Cảnh Thìn đang ở đâu?” Noãn Noãn hỏi, chồng cô đâu? Tại sao người này lại có bề ngoài giống hệt anh!

Hàn Dật Thìn nhìn Tô Noãn Noãn đang run rẩy, con ngươi màu đen thoáng qua ánh nhìn tàn nhẫn, “ Hàn Cảnh Thìn, cái đồ phế vật đó đã bị tôi đưa đi rồi!”

“ Đưa đi đâu! Đoạn băng vừa rồi là sao? “ Tô Noãn Noãn lắc lắc đầu, không dám tin lời nói của anh ta, ai có thể nói cho cô với, đây là chuyện gì?

Hàn Dật Thìn nhẹ cười, Tô Noãn Noãn theo bản năng định tặng anh ta một cái tát, song lại bị anh ta nắm được cổ tay, “ Cái thằng phế vật đó không nói cho cô sao? Hắn có một người em trai ruột, đứa em bị Hàn gia bỏ rơi suốt mười sáu năm nay.”

“ Em trai ruột? Các anh là anh em song sinh sao? “ Tô Noãn Noãn nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh ta, nhưng vẫn không dám tin mà hỏi, chỉ có anh em song sinh mới giống được đến thế!

Hàn Dật Thìn không phủ nhận, nhìn bộ dạng đang phát run lên kia, anh cười đến không còn gì tà ác hơn.

Anh phát hiện anh thích nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô.

“Sao anh lại đối xử với tôi như thế này?” Tô Noãn Noãn cắn môi dưới, nhìn anh ta, sự sợ hãi trong mắt đã bị thay thế bằng một loại kiên cường, thời khắc này, cô biết bản thân phải bình tĩnh, cô muốn biết rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì.

“Tại sao lại đối xử với cô như thế này à?” Hàn Dật Thìn cười lạnh, liền đó tắt tivi, bỏ đĩa vào trong két khóa an toàn, cơ thể thon dài duyên dáng ngồi xuống sofa trắng. ( hix, tả anh này mảnh mai duyên dáng như người mẫu ý nhỉ)

“Muốn trách thì phải trách Hàn Cảnh Thìn, sau này những gì của anh ta, đều là của tôi, bao gồm cả cô! Anh ta đã bao nhiêu năm làm thiếu gia nhà họ Hàn, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi!”

“Anh rốt cuộc đã đem anh ấy đưa đi đâu? Vừa rồi anh đối với anh ấy như thế, là phạm pháp anh có biết không? Anh ấy là anh trai ruột của anh cơ mà! “ Tô Noãn Noãn kêu to…

“Cái này cô không cần phải biết, cô chỉ cần biết, tôi là Hàn Dật Thìn, nhưng, trước mặt người khác tôi là chồng cô – Hàn Cảnh Thìn, đã hiểu rõ chưa?” Hàn Dật Thìn dùng giọng điệu không có chút nghi ngờ gì nói, đứng dậy lại gần bên cô, lại lần nữa dùng tay vuốt qua má cô, ngón tay lạnh lẽo mang theo hàn ý lạnh đến xương, làm Noãn Noãn một trận run rẩy.

“Hiện giờ mạng sống của hắn đang trong tay tôi, vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi muốn hắn đau khổ – hắn sẽ đau khổ.” Hàn Dật Thìn hoàn toàn không quên nhắc nhở, anh là muốn biến cô thành một con cờ của anh ta.

Mới vài phút trước, còn đối với cô trăm phần dịu dàng, người đàn ông muốn chăm sóc cô đến cuối đời này, thời khắc này, đã biến thành ác quỷ, đẩy cô vào trong địa ngục vô biên.

Một ngày hôm nay, cô đã trải qua chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời một con người, mất đi người thân, chồng bị bắt mất, hiện giờ lại còn có một người đàn ông như Tu La đe dọa.

Mà cô chỉ có thể, một mình chiến đấu.

Hàn Dật Thìn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, má cô đỏ hồng như một quả đào vừa chín tới, lông mi cong kia phủ xuống trên hốc mắt tạo thành một hàng bóng râm rất đẹp, mặc dù lúc này cô sợ hãi như thế, nhưng ánh sáng trong đôi mắt cô vẫn có lực thiêu người như thế.

“Phải làm thế nào anh mới đồng ý bỏ qua tôi?” Tô Noãn Noãn vô lực nói ra mấy chữ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.