Đời này duyên phận đã hết.
Nguyện quân luôn mạnh khỏe.
...
Vân Trân ôm tay nải xuống xe ngựa.
Lúc này, xe ngựa đã rời kinh gần một canh giờ.
Tòa thành trì từng giam giữ nàng sớm đã không còn bóng dáng.
Nhưng giờ khắc này, Vân Trân vẫn không nhịn được mà nhìn phía sau.
Thấy, chỉ có dãy núi, chỉ có không trung màu xám cùng tiếng chim trong rừng.
"Xa phu đại ca, đa tạ huynh đưa tiễn." Vân Trân quay đầu nhìn xa phu bên cạnh, nói.
Trước đó không xa là một quán trà, bên trong có một đội thương nhân đưa hàng hóa.
Vân Trân tạm biệt xa phu, đi về hướng quán trà, tìm được quản sự của đội thương nhân.
Sau khi hỏi thăm, nàng biết họ định xuống Nam, liền gửi chút lộ phí, cùng họ xuống Nam.
...
Rời khỏi kinh thành, nàng nhất thời không biết phải đi đâu.
Sau khi từ biệt sư phụ ở Tây Nam, vẫn luôn không có tin tức.
Lệ Vô Ngân và U Minh giáo, nàng tạm thời không muốn quay về.
Tây Nhung quá xa, không thích hợp với tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng.
Phía Đông là địa bàn của Tô gia, nàng không muốn đi.
Còn về phương Bắc...
Đất phong Quán Châu của Triệu Húc ở Bắc địa, gần nơi doanh trại của Trấn Bắc quân.
Nếu Vân Trân đã hạ quyết tâm cắt đứt đoạn tình cảm này, vậy Quán Châu ở phương Bắc, dù thế nào nàng cũng không thể đi.
Cuối cùng chỉ còn lại phía Nam.
Nàng từng ở Nam Hoang mấy năm.
Nam Hoang tuy rằng không thể so bằng Trung Nguyên, không giàu có và đông đúc như Giang Nam, nhưng vẫn tính là thái bình.
Hơn nữa, Cổ Tát Cưu còn nợ nàng một phần nhân tình.
Nếu nàng dùng phần nhân tình kia đổi lấy bình an cuối cùng, hẳn là được.
Nàng muốn đi lại con đường trước kia, con đường đi cùng Triệu Húc, đi cùng sư phụ...!Theo dấu chân khi xưa chậm rãi đi lại một lần.
Chờ nàng mệt mỏi, liền mua một tòa viện nhỏ gần Thanh Lương sơn trang, sống những ngày còn lại.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới Hắc đại nhân.
Hắc đại nhân rời khỏi Nam Hoang đã mấy năm.
Nếu không phải lần này đi gấp, nàng nên dẫn Hắc đại nhân đi theo.
Có câu, người sau khi chết đi, hồn đều muốn về quê cũ.
Ở vài nơi của Vân Hán Quốc vẫn duy trì tập tục sau khi chết, sẽ đưa thi thể về quê hương an táng.
Không biết mèo như Hắc đại nhân liệu cũng có tập tục như vậy không?
...
Dần dần, suy nghĩ của Vân Trân trở nên hỗn loạn, đầu óc cũng ngày càng mơ hồ.
Đời này trong số những người trúng Từ Bi Độ không ai có thể giống Vân Trân, vẫn sống lâu như thế.
Cho nên, nàng không biết những người trúng Từ Bi Độ khác như thế nào.
Nhưng cùng đội thương nhân rời khỏi kinh thành ngày càng xa, nàng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.
Có đôi khi, rõ ràng một khắc trước còn nói chuyện với người ta, một khắc sau liền thiếp đi.
Nếu không phải quản sự đội thương nhân hiểu biết nhiều, lại là người có nghĩa khí, nếu không đỏi thành kẻ khác, chỉ sợ sớm đã ngại đen đủi, vứt bỏ Vân Trân.
Vân Trân đi theo bọn họ đến ngày thứ mười, đội ngũ dừng lại ở một huyện thành, nói chủ nhân của họ tạm thời ở đây, muốn đi bái phỏng.
Dù sao Vân Trân cũng không có việc gì làm, cũng dừng lại ở huyện thành kia.
Quản sự đội thương nhân rất nhanh đã trở về, có điều lúc về, sắc mặt lại mang nét u sầu.
Có tiểu nhị hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Quản sự nói thiếu đông gia ngã bệnh, chủ nhân và phu nhân đã mời tất cả đại phu trong vòng trăm dặm, nhưng thiếu đông gia vẫn không thể khỏi bệnh..