"Ngươi câm miệng cho trẫm! Câm miệng!"
Hoàng đế phẫn nộ, không cần nghĩ ngợi, liền nâng tay cầm lư hương bên cạnh ném về phía Vân Trân.
Vân Trân quỳ dưới đất, không tránh né, cứ để lư hương trực tiếp đập vào đầu nàng.
Lư hương dập vào trán nàng, sau đó rơi xuống đất, lăn lộn trong cung điện to rộng, tiếng động phá lệ chói tai.
Vân Trân vẫn không nhúc nhích.
Rất nhanh, nàng liền nhận thấy có chất lỏng theo trán mình chảy xuống, làm mờ mắt mình.
Nàng ngửi được mùi máu.
Hoàng đế thấy nàng đổ máu, vẫn quỳ dưới đất không chút cẩu thả, sống lưng dựng thẳng, lửa giận trong lòng càng lớn.
"Chẳng lẽ ngươi thà chết cũng không muốn ở lại bên cạnh trẫm, làm nữ nhân của trẫm? Hay là ngươi cảm thấy trẫm không dám giết ngươi?"
Máu tươi theo vết thương trên trán chảy qua khóe mắt, chậm rãi tới cánh môi Vân Trân, có một chút đi vào miệng!
Nàng cúi đầu, thái độ vẫn cung kính như vậy: "Bệ hạ hậu ái, nô tỳ không có phúc để nhận, còn xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, thành toàn cho nô tỳ, cũng thành toàn cho bệ hạ và Y Lan.
"
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! " Hoàng đế chỉ vào nàng, giận tới cả người run rẩy.
Ông ta quay đầu, lại muốn cầm thứ gì đó ném vào nàng, có điều nhất thời không tìm được đồ thuận tay, vì thế giận đến mức trực tiếp cầm gối trên giường ném qua.
May mà hoàng đế không thích gối ngọc, chỉ thích gối mềm tơ lụa, nếu không, không biết một nện này Vân Trân có còn kiên trì nổi không.
"Hay lắm Thịnh Vân Trân, hay lắm!" Hoàng đế chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài vòng, sau đó dừng trước mặt Vân Trân, phẫn nộ nâng tay chỉ vào nàng, "Nếu ngươi muốn chết, vậy trẫm sẽ thành toàn cho! "
"Bệ hạ!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng của Phúc Hiếu công công.
Một chữ "ngươi" hoàng đế định nói bị Phúc Hiếu công công ngắt lời, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan và phẫn nộ.
"Không phải trẫm đã bảo các ngươi cút rồi sao! Không có ý chỉ của trẫm, không ai được vào đây!" Hoàng đế nổi trận lôi đình.
Từ xưa đến nay, thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.
Dưới cơn thịnh nộ của thiên tử, lúc này còn ai dám đứng ra?
Nếu không phải hoàng đế thấy Phúc Hiếu công công là lão nhân bên cạnh mình, đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã bị kéo ra ngoài chém đầu.
Hoàng đế đã nói rất rõ ràng.
Dù có phải người thông minh hay không cũng không dám tiếp tục lên tiếng, để tránh rước họa vào thân.
Nhưng Phúc Hiếu công công hôm nay hình như có hơi khác.
Trong lúc hoàng đế thịnh nộ, gã vẫn nói: "Bệ hạ, Lục hoàng tử điện hạ hiện đang ở ngoài cửa, có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.
"
Nghe tới ba chữ "Lục hoàng tử", Vân Trân vốn quỳ gối bên trong, cả người đột nhiên cứng đờ.
Nàng muốn ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Nhưng hoàng đế đang nhìn nàng chằm chằm, nàng không dám.
Cho nên nàng chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế trước đó.
"Không gặp!" Hoàng đế nói thẳng.
"Việc này! "
"Phụ hoàng!" Thình lình, giọng của Triệu Húc vang lên khiến Vân Trân chấn động, "Vừa rồi ngoài cung truyền tới tin tức, nói nạn tuyết phương Nam càng thêm nghiêm trọng.
Mà nhi tử vừa rồi đã nghĩ được cách giải quyết, xin phụ hoàng cho nhi thần chút thời gian.
Tình hình tai nạn cấp bách, xin phụ hoàng thứ tội.
".