Triệu Húc nhíu mày.
Nhất thời, bọn họ không ai nói chuyện.
Bầu không khí trở nên xấu hổ, có chút khô nóng.
"Nô tỳ..." Vân Trân nâng tay.
Vân Trân vốn dĩ đè trên người Triệu Húc, dù nàng làm gì, cho dù hít thở, Triệu Húc đều có thể cảm nhận được.
"Không phải, nô tỳ hình như sờ trúng cái gì đó." Vân Trân đè thấp giọng.
Triệu Húc định nói chuyện, nghe nàng nói xong câu đó, liền nuốt trở vào: "Cái gì?"
"Trên vách trong của quan tài ở bên trái hình như có khắc chữ, còn cả tranh vẽ.
Có điều nơi này tối quá, không nhìn thấy gì cả."
"Ta có một viên dạ minh châu."
"Hả?"
Triệu Húc nhấp môi, gian nan nói: "Ở trong lồng ngực ta."
Ở trong lồng ngực hắn.
Nhưng lồng ngực hắn lúc này bị nàng đè nặng, tay cũng không tiện cử động, căn bản không thể tự lấy.
Hắn đương nhiên biết điểm này.
Vân Trân ngây ra một lúc, cũng ý thức được.
"Điện hạ, để nô tỳ..." Vân Trân do dự.
Trong lòng Triệu Húc có hơi hoảng loạn.
"Thật sự có chữ viết?" Hắn hỏi.
"Vâng." Vân Trân đáp.
Triệu Húc nhíu mày: "Vậy ngươi lấy đi."
Vân Trân ngập ngừng: "Vậy nô tỳ...!Lấy đấy."
"Lấy đi!"
Vậy lấy đi.
Vân Trân thấy hắn "không quá để bụng", hít sâu một hơi, ngưng thở, giơ tay sờ soạng lồng ngực Triệu Húc.
Trong quan tài quá tối, Vân Trân không thấy gì cả, cho nên ban đầu, nàng không sờ đến vạt áo của hắn, mà không cẩn thận đụng vào cổ.
Nàng mới đụng vào cổ hắn, Triệu Húc liền trầm giọng: "Đừng sờ loạn!"
Thiếp không sờ loạn mà.
Vân Trân thầm kêu trong lòng.
Tối đen như mực, cái gì cũng không thấy, nàng đâu cố ý.
Nàng cũng rất căng thẳng, chẳng lẽ hắn còn nghĩ nàng cố ý sờ hắn sao?
Chẳng qua, người của cấm vệ quân còn ở bên ngoài, Vân Trân không tiện giải thích nhiều, chỉ "Vâng" một tiếng, tiếp tục.
Thời điểm chỉ mới đụng tới trước ngực Triệu Húc, Vân Trân phát hiện cả người hắn lập tức cứng đờ.
Nàng sửng sốt.
Không biết vì sao, bản thân càng trở nên căng thẳng.
Khi ngón tay đã tiến vào vạt áo, cả người nàng cũng giống Triệu Húc, căng chặt, ngừng thở.
Nàng muốn khuyên bảo chính mình, dành hết sức lực để tìm dạ minh châu.
Nhưng không biết sao, càng muốn tập trung, nàng càng không tập trung được.
Bởi vì mắt không thấy, thính giác, khứu giác, xúc giác, tất cả dường như bị phóng đại mấy lần.
Khoảnh khắc tìm được dạ minh châu, khó tránh sẽ sờ đến nơi khác.
Hiện tại là tháng năm, thời tiết oi bức, y phục mặc trên người đương nhiên cũng bỏng hơn.
Tối nay Triệu Húc không ngủ được, ra ngoài tản bộ, trùng hợp bắt gặp Vân Trân lén chuồn ra khỏi Thủy Hoàn Cung, cho nên dưới áo khoác chỉ mặc một lớp áo.
Lớp áo mỏng manh bó sát lồng ngực.
Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp áo truyền tới đầu ngón tay khiến trái tim nàng theo đó run rẩy.
Ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra ở Tô phủ Giang Nam năm ấy cứ thế tái hiện lại trong đầu..