Cung nữ rất hoạt bát, dọc đường đều tự giới thiệu cảnh sắc trong hoàng cung.
Bên kia là đâu, bên này là nơi nào...!Cả đoạn đường, Vân Trân đã nhớ được không ít nơi.
Đi thêm một lát, các nàng cuối cùng cũng tới An Bình Cung của Thái Hậu.
Ngày ấy ở Lạc Khê biệt viện, thỉnh cầu của nàng với các hòng tử là để Thịnh Lang Hoàn vào cung dâng hạ lễ cho Thái Hậu trước.
Cơ hội khó có được này, đương nhiên chỉ thuộc về Tam tiểu thư của Thịnh gia Thịnh Lang Hoàn, chứ không phải Thịnh Vân Trân.
Cho nên, sau khi tới An Bình Cung, Thịnh Lang Hoàn còn chưa ra, Vân Trân cũng không vào được, chỉ có thể chờ bên ngoài.
Vân Trân không nghĩ nhiều, vì thế cứ chờ dưới hành lang ngoài điện.
Không bao lâu, có người đi về phía này.
Đi đầu là một thiếu nữ hoa phục màu hồng đào kiều diễm.
Dung mạo thiếu nữ xuất chúng, trang dung tinh tế, dù là đồ mặc trên người hay cung nữ theo sau đều cho thấy thân phận của nàng ta không hề thấp.
Thiếu nữ còn chưa tới, Vân Trân liền cảm giác tay áo bị cung nữ bên cạnh kéo một chút: "Thịnh cửu tiểu thư, đó là Ngọc Dao công chúa."
Nói xong, cung nữ trực tiếp quỳ xuống, dập đầu, chờ vị công chúa kia đến.
Ngọc Dao công chúa?
Triệu Ngọc Dao!
Vân Trân lập tức nhận ra, mà trong khoảnh khắc đó, nàng cũng cúi đầu, uốn gối hành lễ.
Rất nhanh, Triệu Ngọc Dao dẫn theo cung nữ đi tới.
Phàm là nơi nàng ta đi tới, cung nữ nội thị mặc kệ đang làm gì, đều phải quỳ gối với nàng ta.
Vân Trân cảm nhận thân ảnh kia tới trước mặt nàng, dừng lại.
"Liễu Trản Anh?" Giọng nghi hoặc của Triệu Ngọc Dao từ đỉnh đầu vang lên.
"Hồi Ngọc Dao công chúa, đây là Cửu tiểu thư của quận thủ Lẫm Châu." Cung nữ bên cạnh Vân Trân vội trả lời.
"Lẫm Châu? Là thứ gì?" Triệu Ngọc Dao nghe xong, nhíu mày, "Không phải Liễu Trản Anh, ăn mặc giống nàng ta làm gì? Muốn nịnh bợ Liễu Trản Anh hả?"
Lời này của Triệu Ngọc Dao mang theo trào phúng cùng khinh thường, cung nữ bên cạnh Vân Trân nghe thấy, cả người run lên bần bật, sợ Vân Trân xúc động, mở miệng chống đối.
Có điều, Vân Trân cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu càng thấp.
"Hừ!" Triệu Ngọc Dao chỉ tưởng nàng chột dạ, liền khinh thường hừ một tiếng, "Đúng là ngu xuẩn, sao lại dùng cách như vậy lấy lòng Liễu Trản Anh? Chẳng lẽ ngươi không biết nữ tử ghét nhất có người mặc đồ giống mình sao? Đặc biệt là trường hợp như hôm nay! Để xem thời điểm Liễu Trản Anh nhìn thấy ngươi, có để yên cho ngươi không!"
Dứt lời, Triệu Ngọc Dao nâng bước đi tới An Bình Cung.
Vân Trân thấy nàng ta đã rời đi, đang muốn thả lỏng, nhưng ngay lúc này, lại có người từ trong cung điện đi ra.
"Nô tỳ tham kiến Ngọc Nhung công chúa."
"Nô tài tham kiến Ngọc Nhung công chúa."
Giọng của cung nữ nội thị theo đó vang lên.
Vân Trân nghe thấy bốn chữ "Ngọc Nhung công chúa", cả người lập tức cứng đờ.
Ngọc Nhung công chúa?
Là...!Tôn Thúy Nga?
"A, đây không phải hoàng muội tốt của ta sao? Đúng là nữ nhi ngoan của phụ hoàng, cháu gái ngoan của hoàng tổ mẫu, sớm như vậy đã tới thỉnh an hoàng tổ mẫu rồi sao?" Triệu Ngọc Dao khiêu khích.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Triệu Ngọc Nhung mặc một bộ váy màu hồng nhạt đứng ở cửa An Bình Cung.
Đã hơn một năm không gặp, trên người của Triệu Ngọc Nhung đã không còn bóng dáng của Tôn Thúy Nga trước đó.
Hiện giờ, nàng ta dường như chính là hậu duệ quý tộc, nữ nhi của hoàng đế Ngọc Nhung công chúa..