Khi đó, Vân Trân đang quét lá ở hoa viên.
Triệu Húc dẫn một vị thiếu nữ dung mạo kiều diễm từ bên ngoài vào.
"Thiếu gia."
"Thiếu gia."
Nha hoàn trong viện sôi quỳ xuống hành lễ.
Vân Trân vội nhìn thoáng qua, buông cái chổi xuống, cũng quỳ gối bên cạnh bồn hoa.
Đoàn người Triệu Húc tới gần.
Thời điểm đến trước mặt Vân Trân, Triệu Húc dừng lại.
"Nương nương có ở trong phòng không?" Triệu Húc hỏi.
Không nghe thấy ai trả lời, Vân Trân nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Triệu Húc đang nhìn mình.
Lúc này nàng mới biết hắn đang hỏi mình, vì thế cung kính mà trả lời: "Hồi thiếu gia, nương nương đang ở trong phòng."
"Vậy được." Ánh mắt Triệu Húc hiện lên một tia ôn nhu, "Hôm nay gió lớn, các ngươi quét xong thì mau về phòng đi."
"Vâng, tạ thiếu gia."
Bọn nha hoàn trong viện đồng loạt đáp.
"Thanh Loan biểu muội, bên này." Triệu Húc duỗi tay, làm thủ thế "mời".
"Vâng." Tô Thanh Loan đỏ mặt, gật đầu với hắn.
Rất nhanh, Triệu Húc dẫn Tô Thanh Loan rời đi.
Vân Trân thở phào, ngẩng đầu nhìn theo hướng Triệu Húc rời đi.
Mà đúng lúc này, vị biểu tiểu thư Tô gia đi cạnh Triệu Húc kia đột nhiên quay đầu nhìn thoáng về phía này.
Ánh mắt hai ngươi chạm nhau, Tô Thanh Loan ngẩn ra một chút, sau đó liền nở nụ cười hiền lành với nàng.
"A, đó là biểu tiểu thư từ Tô gia tới sao, đúng là xinh đẹp!"
"Dịu dàng như nước, không hổ người đến từ Giang Nam, biểu tiểu thư và thiếu gia thật sự xứng đôi."
"Đúng vậy, ta nghe nói Tô gia là thương hộ giàu có ở Giang Nam.
Lần này Tô gia phái biểu tiểu thư vào kinh, ngoài mặt là mừng thọ vương gia, kỳ thật là tuyển thê cho Tứ thiếu gia..."
"Quả thật xứng đôi."
...!
Vân Trân lẳng lặng nghe những nha hoàn khác nghị luận.
Xứng đôi sao?
Hình như, đúng là xứng đôi!
Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng sờ soạng trong lòng, phát hiện nơi đó trống trơn.
Lúc này mới phát hiện, sau lần làm rơi ngọc bội ở trong hồ gần thủy tạ rừng trúc, thời điểm làm việc, nàng không còn mang theo ngọc bội trên người.
Giờ khắc này, trong lòng có chút trống rỗng.
Buổi chiều, Bích Diên gọi đám hạ nhân bọn họ tới viện của Tô trắc phi.
Vân Trân đứng trong đám người, phát hiện Triệu Húc cũng ở đây, Tô Thanh Loan thẹn thùng đứng một bên khác của Tô trắc phi.
Hai người một trái một phải mà đứng.
Vân Trân không khỏi nhớ tới hai chữ "xứng đôi" kia.
"Ta bảo Bích Diên gọi các ngươi tới là để các ngươi biết mặt biểu tiểu thư." Tô trắc phi lên tiếng, "Từ hôm nay trở đi, Thanh Loan sẽ ở Thính Tuyết hiên.
Các ngươi phải coi nàng ấy là chủ tử của vương phủ, không được chậm trễ.
Nếu để ta nghe được lời gì không tốt, vậy các ngươi tự biết đấy!"
"Nô tài hiểu."
"Nô tài biết."
Bọn hạ nhân vội đáp.
Quả Nhi trộm đúng cánh tay phải của nàng, nháy mắt vài cái.
Vân Trân thở dài trong lòng.
Xem ra, Tô tắc phi thật sự rất coi trọng biểu tiểu thư này.
Hôm nay triệu kiến bọn họ chính là vì chống lưng cho nàng ấy.
Chỉ sợ tới tối, người trong phủ đều sẽ biết, vị biểu tiểu thư tới Thính Tuyết Hiên không thể tùy tiện trêu chọc.
...!
Lúc này, Vân Trân cảm nhận có một ánh mắt đang dừng trên người mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đối diện với Triệu Húc.
Giờ phút này, trong đôi mắt thâm thúy kia mang theo chút dịu dàng không dễ bị phát hiện..