Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi - Chương 224: Suy Nghĩ Lóe Lên : truyenyy.mobi

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 224: Suy Nghĩ Lóe Lên




"Thì ra là vậy." Vân Trân gật đầu, sau đó lại nhìn nến thơm, "Ma ma là đang tế bái người thân sao?"
Tiền ma ma nhìn nàng, dường như đang đánh giá, qua nửa ngày sau, mới thở dài, lắc đầu: "Không phải."
Theo đó, Tiền ma ma kể với nàng, bà đem nến thơm tới đây là để cảm tạ thần linh, cảm tạ thần linh phù hộ Ngũ thiếu gia vì ngày đó không xuất hiện tình huống nghiêm trọng hơn.

"Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thời điểm Ngũ thiếu gia gặp chuyện, bên cạnh không có nha hoàn đi theo sao?" Vân Trân tỏ vẻ tò mò, hỏi.

Tiền ma ma giơ tay xoa thái dương, chậm rãi kể lại chuyện ngày đó.

Thì ra hôm ấy, trong phòng Thấm phu nhân phát hiện có chuột, Thấm phu nhân hoảng sợ, liền ra lệnh hạ nhân của Thấm Viên tìm bắt nó, chờ xử lý xong, Thấm phu nhân lại sai người kiểm tra những nơi khác trong viện, đề phòng lại có chuột lui tới.

Bởi vậy ngày ấy, hạ nhân Thấm Viên đều bận rộn, chỉ có một tiểu nha hoàn đi theo Triệu Du.

Nha hoàn kia còn nhỏ, đúng tuổi ham chơi, thấy Triệu Du ở thư phòng đọc sách liền xin ân điển, chạy ra ngoài chơi.

Ai ngờ, cố tình trong khoảng thời gian đó Triệu Du xảy ra chuyện.

"Cho nên không ai biết tại sao ngày đó Ngũ thiếu gia lại đến đây?" Vân Trân sau khi nghe xong, liền rơi vào suy tư.

"Đúng vậy, đều tại nha đầu kia không ở bên thiếu gia..." Nói tới đây, Tiền ma ma đưa tay lau khóe mắt, "Sau đó, vẫn là phu nhân đột nhiên hỏi thiếu gia đi đâu, khi ấy chúng ta mới phát hiện không thấy thiếu gia.

Chờ tìm được người, thiếu gia đã ở bên hồ nước..."
"Khoan đã, bà nói ở bên hồ nước? Ở bên hồ nước là chuyện thế nào?" Vân Trân hỏi.

"Chính là thời điểm chúng ta ở đây tìm thấy thiếu gia, ngài ấy đã ngất xỉu.

Nói đúng hơn là không phải ở bên hồ nước, mà ghé vào tảng đá bên hồ nước." Nói xong, Tiền ma ma còn chỉ cho nàng xem tảng đá kia.

Đó là một tảng đá rất lớn, một nửa ở dưới nước, một nửa ở trên bờ.

"Ngũ thiếu gia ngất đi rồi sao lại ở trên bờ?" Vân Trân hỏi.

"Có lẽ trước khi ngài ấy hôn mê đã bò lên bờ." Tiền ma ma dường như không hề cảm thấy chi tiết kỳ lạ.

Nhưng, Vân Trân lại không khỏi nhíu mày.

Sao lại ghé vào nơi đó?
Nếu bảo Triệu Du rơi xuống nước là sự cố, vậy nếu nó có thể dựa vào tảng đá, đương nhiên có thể bò dậy.

Cho dù bên bờ hồ trơn, không đứng dậy nổi, vậy cũng không đến mức ngất xỉu nhanh như vậy.

Nếu không phải sự cố, mà là người làm thì sao?
Có kẻ hại Triệu Du rơi xuống nước.

Nhưng kẻ hại nó lại không thật sự muốn nó chết, chỉ muốn nó rơi xuống nước...!
Tuy nghe qua có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Nhưng ai lại nhàm chán như vậy, làm ra chuyện thoạt nhìn có vẻ mâu thuẫn?
"Trân Nhi cô nương, ngươi cần phải đi rồi."
Ngay thời điểm nàng sắp lóe lên suy nghĩ nào đó, Tiền ma ma đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Vương gia cấm hạ nhân tới đây, sau này ngươi cũng đừng tới.

Nếu để bị ai bắt gặp, vậy thì không tốt đâu."
"Đa tạ ma ma nhắc nhở."
...!
Tại cửa viện, Vân Trân nhìn Tiền ma ma rời đi.

Chờ Tiền ma ma đi rồi, Vân Trân lại tiếp tục ý nghĩ trước đó, phát hiện dù thế nào cũng không thể hiểu nỗi.

Nàng nhíu mày, nhìn tòa viện hoang phế bên cạnh.

Dù nói thế nào, kẻ hại Triệu Du hẳn là không phải thật sự muốn mạng nó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.