"Thiếu gia." Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc giống như hôm qua vậy, tránh đi ánh mắt của nàng, phân phó Nguyên Bảo phía sau: "Ngươi dẫn nàng ấy đi sắp xếp chỗ ở đi." Dứt lời liền vội vàng rời đi.
Vân Trân ôm tay nải nhìn theo hắn.
"Trân Nhi, ta nghe Bích Diên tỷ tỷ nói sau ngày ngươi sẽ dọn tới Đào Uyển của chúng ta ở." Đúng lúc này, Nguyên Bảo hưng phấn nói, "Ta thật sự cao hứng khi ngươi có thể tới đây.
Nếu ngươi gặp phiền phức gì, cứ việc tới tìm ta, nơi này là địa bàn của ta...!A, ta quên mất, thiếu gia bảo ta đưa ngươi đi sắp xếp chỗ ở! Đi đi đi, ta lập tức dẫn ngươi qua đó!"
Vân Trân quay đầu cười với Nguyên Bảo, đi theo.
...!
Nơi nàng ở cách chỗ của Triệu Húc không xa.
Có lẽ là vì để tiện triệu hoán.
Bố trí bên trong tốt hơn căn phòng trước đây nàng ở rất nhiều.
Nguyên Bảo còn ở bên cạnh rối rít, suy nghĩ của Vân Trân lại bay đi chỗ khác.
Từ lúc đó đến hết ngày, nàng không nhìn thấy Triệu Húc.
Vân Trân không chắc chắn, hắn có phải đang trốn nàng không?
Hôm sau, Quả Nhi kéo Xuân Miêu tới thăm nàng.
Quả Nhi dạo một vòng chỗ ở của nàng, miệng khen không dứt, sau đó nghe nói công việc hiện tại của nàng chỉ cần phụ trách vấn đề ăn uống và việc hằng ngày của Triệu Húc, những công việc khác không cần phải làm, Quả Nhi lại càng hâm mộ, nói thẳng đãi ngộ của Vân Trân lúc này giống hệt nha hoàn tam đẳng.
Vân Trân nghe xong, không nhịn được mà bật cười.
Thấy Quả Nhi còn muốn nói, nàng đành phải lấy điểm tâm ra, Quả Nhi mới chịu ngậm miệng.
Bên cạnh, Xuân Miêu vẫn luôn độc mồm độc miệng hôm nay lại nói rất ít.
Bọn họ ngồi một lúc liền muốn rời đi.
Thừa dịp Quả Nhi ở bên trong lấy điểm tâm, Xuân Miêu tới trước mặt Vân Trân, thấp giọng: "Ta vẫn luôn cho rằng muội là người rõ ràng, không ngờ muội cũng hồ đồ như vậy."
Vân Trân thấy vậy, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Xuân Miêu thấy thế, thở dài, sau đó trào phúng nói: "Chỉ sợ sau này chúng ta không còn chung đường nữa."
Vân Trân giật mình.
Thấy Quả Nhi tới, Xuân Miêu vỗ tai nàng: "Đừng nghĩ nhiều."
...!
Vân Trân tiễn Xuân Miêu và Quả Nhi đi.
Câu nói của Xuân Miêu dường như chỉ là khởi đầu.
Khoảng thời gian kế tiếp, nàng phát hiện thái độ mọi người đối với nàng đều có chút thay đổi.
Xuân Nha vẫn nói chuyện cùng nàng, nhưng không còn nhiệt tình như trước kia.
Quả Nhi tính tình đơn thuần, nhưng từ khi nàng dọn tới Đào Uyển, số lần tới tìm nàng ngày càng ít.
Mà mỗi lần nhìn thấy Xuân Nha, ánh mắt đối phương đều lộ rõ sự ghen ghét...!
Nàng cũng gặp Ngụy Thư Tĩnh.
Chỉ là mỗi lần gặp Ngụy Thư Tĩnh, thời gian trầm mặc giữa hai người ngày càng dài.
Mỗi lần Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng đều mang bộ dáng tâm sự nặng nề.
Còn về Triệu Húc...!
Nàng phát hiện trực giác của mình không sai, Triệu Húc đang trốn nàng.
Ngày thường, có thể không cần nàng hầu hạ, liền kiên quyết không cho nàng hầu hạ; nếu thật sự không tránh được, cũng sẽ không ở riêng với nàng, bên cạnh luôn có người khác.
Vân Trân vào Đào Uyển tới ngày thứ chín, rốt cuộc dưới trời đêm đầy sau, chắn Triệu Húc ở ngoài thư phòng.
...!
Khi đó, Triệu Húc vừa luyện viết chữ xong ra ngoài, vừa ngẩng đầu, liền thấy Vân Trân ngồi ở bậc thang trước cửa.
Hắn vừa định lui về, Vân Trân đã đi tới.
"Thiếu gia." Vân Trân nhìn hắn.
Triệu Húc không thể không dừng lại: "Thật trùng hợp, ta mới vừa..."
"Không trùng hợp! Nô tỳ đã ở ngoài cửa đợi ngài một canh giờ." Vân Trân nói..