Về kẻ bỏ thuốc, trong lòng Vân Trân đã có đáp án.
Nhưng thời điểm Quả Nhi qua hỏi, nàng chỉ nói để ý.
Xuân Miêu ở cạnh nghe xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Quả Nhi đuổi theo.
Vân Trân quay đầu đối diện với Ngụy Thư Tĩnh.
"Trong lòng muội đã có kẻ tình nghi đúng không?" Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
Vân Trân nhìn y.
"Muội lựa chọn không nói, chỉ là vì không muốn kéo bọn họ liên lụy."
"Ngụy đại ca..."
"Ta sẽ không hỏi muội người đó là ai." Ngụy Thư Tĩnh ôm kiếm, "Ta chỉ muốn biết trong lòng muội có phải đã có cách, có thể xử lý tốt chuyện này hay không?"
"Tuy không nắm chắc mười phần, nhưng muội muốn thử xem."
"Vậy muội cứ thử đi.
Nếu có chỗ nào cần tới ta, muội cứ đến tìm."
...!
"Ta biết kẻ bỏ thuốc xổ là ai." Ngoài nhà kho, Tôn Thúy Nga chặn đường nàng, kích động nói.
"Hả?" Vân Trân kinh ngạc.
"Ta biết thuốc xổ trong đồ ăn của công nhân do ai bỏ, hơn nữa, ta còn có chứng cứ." Tôn Thúy Nga nắm chặt vạt áo, có chút căng thẳng, "Hôm đó, ta tận mắt thấy Châu Nhi vào phòng của nương ta, cầm một túi đồ rời đi.
Ta có thể thay ngươi tới trước mặt nương nương tố cáo ả, nhưng ngươi phải hứa với ta một việc."
Vân Trân bình tĩnh lại, nhìn lướt qua cánh cửa phía sau, hỏi: "Chuyện gì?"
Tôn Thúy Nga đỏ mặt: "Cách xa Ngụy thiếu hiệp một chút."
"Cách xa Ngụy..." Vân Trân há hốc miệng.
Cách xa Ngụy thiếu hiệp một chút?
Có ý gì hả?
Thấy nàng mờ mịt, ánh mắt căng thẳng của Tôn Thúy Nga biến thành xấu hổ và giận giữ: "Ta muốn ngươi cách xa Ngụy thiếu hiệp một chút! Không cho ngươi tới gần huynh ấy! Không cho huynh ấy đối xử tốt với ngươi! Càng không cho ngươi thích huynh ấy!"
Phải qua hồi lâu, Vân Trân mới tỉnh ngộ.
Cái gì?
Nàng nhìn vẻ mặt Tôn Thúy Nga vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Đây là, nàng ấy đây là...!
"Tỷ thích Ngụy đại ca?" Vân Trân không chắc chắn.
Nàng ấy mới bao nhiêu tuổi?
Tôn Thúy Nga trừng mắt, không nói lời nào.
"Có phải tỷ hiểu lầm gì không, muội và..." Vân Trân muốn giải thích.
"Ta mặc kệ!" Tôn Thúy Nga cắt ngang, "Dù sao, nếu muốn ta thay ngươi làm chứng, ở trước mặt nương nương tố cáo Châu Nhi, ngươi nhất định phải đồng ý với yêu cầu của ta! Bằng không, ngươi vĩnh viễn đừng hòng xóa sạch tội danh này!"
Dứt lời, không cho nàng cơ hội nói tiếp, nàng ấy đã xoay người chạy ra ngoài.
"A..." Vân Trân thở dốc.
Việc này cũng quá...!Xấu hổ rồi!
Nàng ở thế giới này gặp được "tình địch" đầu tiên, không, không đúng, là lần đầu "bị xem là tình địch" vậy mà ở thời điểm nàng bảy tuổi.
Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc từ đâu mà Tôn Thúy Nga nhìn ra nàng thích Ngụy Thư Tĩnh?
Rắc!
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng động cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Vân Trân quay đầu, thấy Châu Nhi sắc mặt khó coi từ nhà kho phía sau đi ra.
Nàng dẹp bỏ ý nghĩ hoang đường khi nãy, trịnh trọng nhìn Châu Nhi: "Chuyện vừa rồi, ngươi đều nghe thấy?"
Vừa hết câu, thân thể Châu Nhi liền run rẩy: "Ngươi muốn để Tôn Thúy Nga đi tố cáo ta?"
"Vậy phải xem ý của ngươi." Vân Trân nhấp môi.
Nàng đã sớm đoán được người bỏ thuốc là Châu Nhi.
Hôm nay, nàng cũng muốn ngả bài với nàng ta.
Chỉ là không ngờ còn chưa kịp nói xong, Tôn Thúy Nga đã tới, Châu Nhi cuống quít trốn vào nhà kho phía sau.
Có điều như vậy cũng tốt, miễn cho nàng phải nói mấy câu khách sáo..