"Có một lúc nào đó, đầu gỗ ngốc nghếch cũng biết hóa thân thành sói" – BY Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần nhìn que thử thai đã đổi màu trên tay, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô cố gắng hai tháng vẫn không trúng, Lý Tịch đã nhiều tuổi mà trong bụng lại có thế có bánh bao nhỏ... Điều này khiến Nguyễn Thần không sao chịu nổi.
Bực bội đem que thử thai ném vào thùng rác, Nguyễn Thần ôm cánh tay ngồi đối diện với Lý Tịch, vẻ mặt vô cùng hổ thẹn.
"Mẹ nói cho con nghe xem, đứa nhỏ là con của ai?"
Lý Tịch cũng không nghĩ đến tuổi đã lớn như vậy, lại vẫn có thể mang thai, sắc mặt vẫn còn hoảng hốt: "Mẹ sao có thể mang thai được, không thể nào..."
Nguyễn Thần đau đầu, biết suy nghĩ của người này rất lộn xộn, dứt khoát hỏi thẳng: "Đứa bé là của người tình nhỏ đã bỏ trốn kia sao?"
Lý Tịch ngây ngốc gật đầu.
Nguyễn Thần cũng biết như thế, lại tiếp tục hỏi: "Mẹ muốn sinh đứa bé ra à?"
Lý Tịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên!"
"Không nói đến bây giờ mẹ là sản phụ cao tuổi, cha của đứa nhỏ ôm tiền bỏ trốn, mẹ muốn cho đứa nhỏ sinh ra rồi lớn lên trong một gia đình đơn thân à?" Nguyễn Thần cau mày, một câu nói thẳng ra vấn đề.
Trên mặt Lý Tịch có chút do dự, ấp úng mở miệng: "Mẹ muốn sinh nó ra, dù thế nào một mình mẹ cũng không phải là không nuôi nổi."
Nguyễn Thần nghĩ đến sau này có một em trai hoặc em gái nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, ngay cả đầu cũng bắt đầu đau.
Lý Tịch đương nhiên không ngại, thế nhưng cô lại rất để ý.
"Mẹ đã mang thai, vậy thì càng không thích hợp ở chỗ này. Con sẽ nhanh tìm một căn nhà thích hợp, sau đó thu dọn sạch sẽ để mẹ chuyển qua đấy." Nguyễn Thần rốt cuộc cũng tìm được cái cớ đưa Lý Tịch ra ngoài, nói gì đi nữa cũng không bỏ qua cơ hội tốt này.
Lý Tịch nhăn mũi đáng thương nhìn cô: "Mẹ vừa mang thai con liền muốn đuổi mẹ ra khỏi cửa, chẳng lẽ không biết một phụ nữ có thai sống một mình có bao nhiêu nguy hiểm hả?"
Nguyễn Thần lắc đầu: "Con ngay cả một chút cũng không lo lắng, tin rằng sẽ có rất nhiều người sẵn lòng làm cha đứa nhỏ hời này."
Chỉ cần Lý Tịch muốn, có người đàn ông nào có thể cự tuyệt yêu cầu của bà?
Lý Tịch dịu dàng vuốt bụng, trợn mắt lườm Nguyễn Thần: "Đứa nhỏ không có lương tâm này, chưa gặp người nào muốn đem phụ nữ có thai yếu đuối đuổi ra khỏi nhà!"
"Mẹ bây giờ cũng không phải là chưa gặp được, con chính là người đấy." Nguyễn Thần kiên quyết trợn mắt nhìn lại, lần này có nói gì đi nữa cũng không được mềm lòng.
"Nghe nói Ngô nữ sĩ là bác sỹ phụ khoa nổi tiếng, cũng nói người quen dễ làm việc hơn, mẹ phải để bà ấy thăm khám cho đứa nhỏ này một chút." Lý Tịch bỗng nhiên tủm tỉm cười nói, bày ra dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Nguyễn Thần nổi giận, để cho mẹ chồng biết mẹ mình đã nhiều tuổi mà ở chỗ nào cũng quyến rũ đàn ông, bây giờ còn làm lớn bụng, sau này mình còn mặt mũi nào mà gặp Ngô Vận?
"Không được!" Cô tức giận vỗ bàn một cái, kiên quyết phản đối.
Triệu Thiên Cảnh nắm lấy bàn tay đập lên bàn đến mức đỏ bừng của Nguyễn Thần, đau lòng xoa nhẹ, từ tốn đề nghị: "Chị Tịch vừa có đứa nhỏ, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút. Trong tay mẹ con cũng không có thiết bị để khám, cũng không thể làm kiểm tra toàn diện được."
Lý Tịch cười: "Vẫn là con rể hiểu chuyện, đợi lúc nữa làm phiền con đưa mẹ đến bệnh viện nhé."
Nguyễn Thần nhìn bà khẽ hát, bước vào phòng ngủ của khách thay quần áo, cô bám lấy Triệu Thiên Cảnh nhỏ giọng thầm thì: "Sau khi anh đưa bà ấy đi bệnh viện,bà ấy nhất định sẽ dựa vào điều này mà không chịu chuyển đi mất thôi!"
Triệu Thiên Cảnh vỗ về lưng cô trấn an, trên mặt là biểu tình "anh làm việc thì em hãy yên tâm": "Anh đưa em đến vườn trẻ trước đã nhé, sắp đến giờ làm việc rồi."
Nguyễn Thần lo lắng đưa mắt nhìn anh, thấy bộ dạng ung dung của Triệu Thiên Cảnh cũng chỉ có thể tin tưởng.
Nguyễn Thần cả ngày ở vườn trẻ không yên lòng, sao chép tài liệu thì bị ngược, giúp cô giáo Lương rót nước trà thì suýt nữa làm bỏng cả tay mình, ở trên hành lang còn va phải Tiểu Quế.
Tiểu Quế bị dẫm trúng, nhe răng nhếch mép nặn ra một nụ cười: "Chị Nguyễn có chuyện gì sao?"
Lẽ nào hôm qua cô giáo Trương nhìn thấy chị gái của Nguyễn Thần giành được nhiều học sinh nên trong lòng không thoải mái, tìm cô gây sự?
Nguyễn Thần nhìn chằm chằm vào Tiểu Quế một lúc lâu mới yếu ớt thở dài: "Vì sao đứa nhỏ đều đi vào trong bụng những người khác vậy?"
Tiểu Quế "xì" một tiếng rồi cười: "Chị Nguyễn nếu muốn đứa nhỏ đi vào bụng của mình, không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi à?"
Nguyễn Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, gần đây bị Lý Tịch quấy rầy sinh hoạt của hai vợ chồng bọn họ, không cày cấy thì làm sao có thu hoạch?
Chẳng trách bánh bao nhỏ vẫn chưa thấy đến, đều là lỗi của Lý Tịch, rõ ràng là bà dọa bánh bao nhỏ dễ thương bỏ chạy!
Trong lòng cô càng thêm quyết tâm, nhất định phải tiễn bà mẹ khó chơi ấy ra khỏi cửa chính, sau đó liền treo trước cửa tấm biển nhỏ: "Lý Tịch và tiểu Cường không được đi vào!"
Nguyễn Thần về sớm nấu một bàn toàn đồ ăn ngon, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, thầm nghĩ buổi tối phải cùng Lý Tịch đấu ba trăm hiệp cũng không vấn đề gì.
Ai ngờ Triệu Thiên Cảnh một mình trở lại, cô nhìn chằm chằm vào cửa chính, sửng sốt một lúc lâu: "Người kia đâu rồi?"
Triệu Thiên Cảnh xem ra sẽ không giống người đem Lý Tịch ném vào bệnh viện bất kể bà ấy là ai, Nguyễn Thần cảm thấy nghi hoặc.
"Cái thai của chị Tịch không ổn định, bác sỹ đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi một tuần."
Một tuần!
Nguyễn Thần hưng phấn liền nhảy lên: "Một tuần làm sao đủ, nên ở bệnh viện một tháng chứ!"
Tốt nhất là Lý Tịch ở đến lúc sinh con đi, rồi cũng sẽ không trở về quấy rầy thế giới hai người của bọn họ!
Triệu Thiên Cảnh chỉ nhìn nét mặt của cô là biết ngay bà xã nhà mình đang suy nghĩ cái gì, Lý Tịch muốn sinh cũng phải đợi đến tám chín tháng sau nữa, bệnh viện đương nhiên không có khả năng để một phụ nữ có thai bình thường ở lâu đến vậy.
Nguyễn Thần vui vẻ kéo Triệu Thiên Cảnh đến bên bàn ăn ngồi xuống, gắp lên một khối thịt kho mềm, cười tủm tỉm nói: "A ~"
Triệu Thiên Cảnh nhìn cô một cái, ngoan ngoãn ăn hết: "Ngon quá!"
"Ngon thì anh ăn nhiều một chút," Đêm nay anh phải bận rộn rồi... Những lời sau cùng này, đương nhiên Nguyễn Thần không nói ra miệng, nhưng mà Triệu Thiên Cảnh thuận theo cô vui vẻ mà khóe miệng cong lên cũng đoán được phần nào.
Vì thế Triệu tiên sinh vô cùng nịnh nọt mà đem thức ăn trên bàn giải quyết sạch sẽ, chờ đến lúc hai người ngồi trên ghế sofa, anh cũng dựa theo lý do đấy mà hỏi ý kiến của Nguyễn Thần: "Đêm nay em muốn ở chỗ nào?"
Sofa phòng khách đã thử qua, ban công, phòng tắm cũng vậy, thỉnh thoảng cũng nên tìm một chút khẩu vị mới.
Nguyễn Thần mới đầu không phản ứng kịp, sau đó nhớ lại ngày đó ở ban công... có vài hình ảnh không thích hợp với trẻ em không nghe lời mà ào ào đến, cô âm thầm đỏ mặt.
Nhìn xung quanh nhưng không nhìn qua Triệu Thiên Cảnh, Nguyễn Thần bỗng nhiên đứng dậy nói: "Buổi tối ăn no quá, chúng mình đi dạo đi."
Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Buổi tối lạnh đấy, còn có rất nhiều muỗi."
Nguyễn Thần chớp mắt, hai má đỏ như rỉ máu.
Thì ra anh cho là cô muốn ở trong rừng cây nhỏ của tiểu khu làm chuyện đấy – Nguyễn Thần che mặt, cô bình thường tỏ ra cuồng dã và phóng khoáng như vậy sao?
Nguyễn Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, đá cho người nào đấy một cước, lầm bầm hai tiếng rồi lấy hoa quả ra gọt.
Tay cô rất khéo léo, hơn nữa từ nhỏ đã bắt đầu làm việc nhà, động tác rất nhuần nhuyễn.
Triệu Thiên Cảnh nhìn đôi tay trắng nõn thon dài cầm dao gọt hoa quả, nhẹ nhàng gọt ra lớp vỏ trái cây thật mỏng. Màu sắc tươi đẹp từ đầu đến cuối một vòng lại một vòng không không bị đứt đoạn, không biết tại sao, anh nghĩ đầu ngón tay của Nguyễn Thần có sự hấp dẫn không nói nên lời.
Nhớ lại trước đây đôi bàn tay như bạch ngọc của Nguyễn Thần ở trên người anh di chuyển, trêu chọc ra vô số ngọn lửa, ánh mắt Triệu Thiên Cảnh không khỏi trầm xuống.
Nguyễn Thần không biết người bên cạnh chỉ chăm chú ngắm tay cô đã bắt đầu tiến nhập trạng thái, đem hoa quả đã cắt thành miếng nhỏ, mỉm cười đưa vào miệng Triệu Thiên Cảnh.
Cô vẫn chưa lau tay, trên đầu ngón tay còn dính không ít nước trái cây chảy ra.
Triệu Thiên Cảnh nuốt hoa quả, bỗng cúi đầu ngậm luôn ngón tay của cô vào miệng.
Vị trái cây ngon ngọt, ngón tay non mềm trơn bóng, anh liếm mút đến thèm thuồng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn qua sắc mặt ửng đỏ của Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần cảm giác mặt mình sắp bị đốt cháy, tay đứt ruột xót, đầu ngón tay hơi ngứa một chút, còn có cảm giác ấm áp ươn ướt, khiến cho cả người cô nhanh chóng nóng lên.
Cô còn nói sau khi ăn cơm và ăn hoa quả xong, tâm trạng lại vui vẻ mà chuẩn bị điều chỉnh lại bầu không khí, ai ngờ Triệu Thiên Cảnh so với cô còn tự giác hơn, ăn no liền lập tức hành động, nhưng thật ra lại giảm bớt cho cô không ít việc.
Chỉ là hơi bất ngờ, ngoài dự đoán của Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần tiến lên liếm nhẹ vào yết hầu của Triệu Thiên Cảnh, cảm giác được người anh bỗng nhiên cứng đờ, cô cũng cúi đầu hít một hơi, mỉm cười thay anh chậm rãi cởi ra từng cái khuy áo sơ mi.
Động tác từ tốn so với bất kỳ lúc nào cũng đều câu dẫn người ta, Triệu Thiên Cảnh buông tay cô ra, thật nhanh tự mình cởi bỏ áo sơ mi trên người, thuận tiện tấn công bộ đồ màu lam nhạt trên người Nguyễn Thần.
Bộ đồ này không những có nhiều nút thắt, lại còn rất chặt, tay muốn luồn vào cũng rất khó.
Triệu Thiên Cảnh bất đắc dĩ thành thật mở khuy áo, thế nhưng nút thắt dày đặc, so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn, làm anh nôn nóng đến một đầu đầy mồ hôi.
Nguyễn Thần nhìn thấy vậy cười có chút hả hê, bộ đồ này là của Trác Linh tặng cô, nói là vào một số thời điểm có thể khiến đàn ông kinh ngạc, đương nhiên cũng xem như là một loại tình thú.
Hai tay của cô cũng không dừng lại, dễ dàng tháo được dây thắt lưng của Triệu Thiên Cảnh, so với người nào đó còn nhanh hơn, đem anh lột sạch sẽ.
Mà áo của Nguyễn Thần mới cởi ra được một nửa, nhìn qua còn rất chỉnh tề.
Triệu Thiên Cảnh rốt cuộc cũng hiểu rõ thấy được mà không ăn được là loại cảm giác như thế nào, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục cùng mấy cái nút thắt chiến đấu.
Thật vất vả mới cởi ra được lớp thứ nhất, bên trong lại còn có một lớp nút thắt nữa.
Anh hiếm khi nóng nảy muốn dùng sức xé rách, ai mà biết được chất vải của bồ độ này so với mình nghĩ còn tốt hơn nhiều, kéo thế nào cũng không rách, ngay cả nút thắt cũng không động đậy gì.
Triệu Thiên Cảnh liếc mắt nhìn Nguyễn Thần cười đến không khép miệng, cũng biết trò đùa dai này nhất định là chủ ý do bạn tốt Trác Linh của cô bày ra.
Trác Linh chắc chắn là khắc tinh của đàn ông, luôn nghĩ cách dày vò đàn ông, chỉ tiếc là nhiều người không chống lại được sức hấp dẫn của cô, từng người nhào đến đụng phải đầu rơi máu chảy cũng không bỏ cuộc.
Nguyễn Thần thấy Triệu Thiên Cảnh cau mày, bộ dáng bực bội, không khỏi mềm lòng, giúp anh cởi khuy áo.
Quả là trang phục do Trác Linh đặc biệt đặt làm, lúc mặc đã phiền toái, lúc cởi càng phiền toái hơn.
Hai người làm cho toàn thân đầy mồ hôi, hai tay cũng nhức mỏi, mới có thể cởi ra toàn bộ.
Vốn bên trong còn có một cái khóa điện tử nho nhỏ, dùng để kết hợp với nút thắt ở giữa. Mật khẩu sáu chữ cái nếu không giải được thì không thể cởi ra, Nguyễn Thần tất nhiên biết đối với Triệu Thiên Cảnh mà nói, thứ này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, muốn giải được nó chỉ là chuyện dễ dàng.
Chỉ là ở thời điểm quan trọng mà phải động não, dù là Triệu Thiên Cảnh cũng không chịu nổi... Đam Mỹ Sắc
Vì vậy Nguyễn Thần vẫn lén lút bỏ đi khóa điện tử, hủy đi một chút hấp dẫn, khiến cho hứng thú của cả hai người mất đi một ít.
Trải qua một phen cố gắng vất vả mới cởi bỏ được bộ quần áo, với Triệu Thiên Cảnh cũng là lần đầu tiên thử nghiệm, vì vậy lúc ăn lại càng có tư vị không giống những lần trước.
Tuy rằng Triệu tiên sinh không phải là người lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng bộ đồ này làm cả người anh nổi nóng, thiếu chút nữa thì cháy sạch, đương nhiên phải trừng phạt Triệu phu nhân một chút.
Nguyễn Thần gieo gió gặt bão, đau khổ trong lòng có thể tưởng tượng được.
Khi hai mắt cô mơ màng bĩu môi nói: "Nhanh, anh nhanh lên một chút đi ~~~"
Động tác của người nào đó tự giác chậm lại, vẫn biết rõ mà còn cố hỏi lại một câu: "Chậm một chút hả em?"
Khi cô bị va chạm đến mức muốn tan thành từng mảnh, nhỏ giọng rên rỉ: "Anh, chậm một chút ~~~"
Người nào đó vô cùng chủ động tăng nhanh số lần, còn không quên quên xấu xa mà nhướng mày: "Nhanh hơn tí nữa à? Tuân lệnh bà xã!"
Kể từ đêm nay, bộ đồ đó bị Nguyễn Thần nhét sau dưới tủ quần áo, không còn cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời...