Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện! - Chương 15: Trái tim cậu đâu rồi? : truyenyy.mobi

Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 15: Trái tim cậu đâu rồi?




Sau khi trở về lâu đài Raito tuyệt giao với tôi....(•̩̩̩̩_•̩̩̩̩) Tôi làm gì sai à?

*thở dài*

Ặc. Tay tôi dính máu của cô ta..ôi thấy tội lỗi quá cơ. Tôi không nên hành xử như vậy, quá đáng hết mức rồi .

Dữ dằn nhờ!

"Cô nữa. Sao chỉ trách móc tôi mà không giúp gì?"

Vì cô làm được hết rồi. Saigan là một loài sinh vật đặc biệt, chúng tự sống thôi chứ cần gì dựa vào ai.

"..."

Tối rồi kìa. Mau mà ngủ đi~ Chẳng có gì để làm cả. Vãi chán luôn! ('△`). Mấy lần đến đây toàn giết này giết nọ. Chẳng có gì thú vị cả!!

"Tôi quen rồi."

Chả thế.

Tôi đi rửa tay.

-------------------

Sáng hôm sau...

"Dậy đi con đần!"

Một lực đá mạnh đổ dồn lên lưng tôi..

Hai con mắt mệt mỏi hé mở...đau thế..
Là Raito..tên khốn này dám!

"Có chuyện gì..=_=..."- Tôi ngồi dậy

"Tại ngươi cả đấy!"- Raito gằn giọng."hôm nay ta phải dành 1 tiếng quý báu trong ngày để giết hai bà chị của con nhãi thối tha mà ngươi đánh hôm qua!!"

Raito đấm tường "Bọn đàn bà chẳng bao giờ biết điều!"

Đàn bà là phái nữ ...... thế cậu đang ám chỉ con này à!?

"..."

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta..giết là hết. Thế cậu đi khoe tôi à?

"Gordof Migjia đang treo thưởng đầu cậu và tôi này!"- Raito bình thản dựa vào tường.

"=_=... thế ông ta là ai?"

"Cha của bọn đàn bà tôi vừa giết."

*Rùng mình*

Tôi gây ra rắc rối cho chính mình rồi..định đến đây để tu luyện nhưng hóa ra tiến trình luyện tập lại tiến bộ hơn tôi nghĩ. Có thể trở lại thế giới bình thường và luyện bình thường..

ờm...còn việc của Val nữa! (ुŏ̥̥̥̥םŏ̥̥̥̥) ु

làm thế nào để cô ấy không nổi đóa lên!?

"Thằng chết tiệt. Hắn ta chỉ cần tạo thêm vài đứa con gái nữa thôi mà!! Chết tiệt! Muốn nhắm đến ta!! "

"Tạo... thêm? Là thế nào?"

"(-_-) ả hôm qua và hai con đàn bà hôm nay tôi giết chỉ là một đống thịt của Quỷ, do thằng bệnh hoạn đó tạo ra! Chỉ là một đống thịt thối thôi."- Raito nhếch môi vẻ kinh tởm."Tạo ra từ thịt thối thì ăn làm gì!"

...

"Làm sao đây?"

"Giết ông ta chứ sao! Ngươi đi một mình đi. Đồ gây hại! Thằng cha đó là thủ lĩnh của vùng đất đấy, không yếu đâu!"

"... tôi á? Phải làm gì cơ!?"

"Tự biết! Ta làm đủ rồi"

()'д'() Thế...làm sao đây?

"Diệt tận gốc cái đất đó cho tôi!"

"Và vì sao tôi phải làm vậy? Cậu nên GIÚP tôi mới phải =_= cậu là bạn tôi nhỉ?"

"Làm bạn không tự nguyện thôi đồ đần!! Ngươi gây cho ta quá nhiều rắc rối. Nếu hôm qua không đánh với con ả đấy thì đâu có chuyện như hôm nay?!"

*Sôi máu*

"Nếu hôm qua cậu không nói 'Cũng được' với Seria để cô ả hùng hổ tấn công tôi?!"- tôi nói

"Ai khiến ngươi đánh lại!!"- cậu ta phản bác!

"Không đánh lại thì chịu nhục à (Θ︹Θ)ს"

"Liên quan đến ta à!!? (ʘдʘ╬)!"- Raito lớn tiếng.

Cả hai cãi nhau rất tự nhiên...một lúc sau thấy kỳ quặc quá nên tôi dừng!

"Cùng tôi giết ông ta nhé! :))"

"Đổi lại tôi đư--"

"Tôi sẽ không làn phiền cậu và bỏ luôn giao kèo! °^° Được không?"

Cái vụ giết chóc nhỏ thế này mà cũng ra điều kiện hời như vậy. Cô định giả ngu hay ngu thật đấy!?

"Không biết.."

Sau khi giết ông ta tôi sẽ trở về thế giới thường. Và trước đó cần phải tìm Satoru để cùng về! Chắc không cần đến 5 ngày đâu..

"Được!"

(′~'●) *tôi*

"Đi ngay bây giờ! "- Raito sáng mắt..

"Eh..mới buổi sáng..."

"KHÔNG LIÊN QUAN!"- Cậu ta kéo áo tôi nhảy xuống tầng qua cửa sổ..

*rùng mình*...

"Chúng ta sẽ đến nơi ở của bắn ta. Mấy bọn quỷ ở ngoài ta lo. Ngươi giết hắn ta đi."- Raito nói...cậu muốn tôi làm việc nặng thật à?

"Ừm. =_="

------------*Thụp*

Tôi chạy về phía thành phố lớn cùng Raito và nhảy xuống vách đá sâu thẳm. Cậu ta nói rằng nơi đây là lãnh địa của ông ta và cậu ta đã giao chiến ở đây không ít lần.

Raito rất mạnh. Cậu đã dàn quét gọn những con quỷ nhầy nhụa kinh khủng trên đường đi chỉ với tay không. Tôi chỉ có những cách đánh lệch lạc không tỉ mỉ mà đơn giản nhưng lại mạnh. Đơn thuần chỉ có đấm đá, kéo giựt tay chân. Và ăn đòn nhiều lì rồi nên khi bị đánh tôi cũng không sợ. Saigan có thể hạ sát cả gia tộc của mình nên tôi có sự tự tin nhưng không kiêu ngạo!

"Các ngươi....!!!"- một luồng gió mang theo mùi thịt thối phả ngay vào tôi và Raito..suýt thì nôn. Tôi che mũi.

Chiếc hang bao phủ màu đen kịt và mùi xác chết với ám khí dày đặc, càng có lợi

"Ta xem. Ngươi giết."- Raito lùi lại, mắt thờ ơ chán nản nhìn tôi..

Được rồi. Tôi sẽ làm!

*uỳnh....uỳnh..*

Những tiếng bước chân to lớn vang dội đang dần trở nên rõ hơn qua từng giây tôi thở.

"Mày là con nhãi đã giết con gái của tao! Không thể đứng nhìn "

Một giọng nói khàn khản đặc đầy mùi hôi thối lên tiếng. Bóng tôi vẫn bao phủ nơi đây, những con Quỷ bắt đầu lộ diện. Raito chỉ cần giết chúng giúp tôi thôi .

tôi che mũi kỹ hơn. Ông ta bước đến, khi nhìn rõ mặt hơn thì nổi bật nhất là hàm răng của ông ta.

Gordof nhỉ? Tôi thấy một cánh tay gãy nát rơi ra từ miệng ông ta...và cơ thể đó lớn hơn tôi gấp trăm lần. Chẳng khác gì một con chó phiên bản gây giống loại mới cả!

"...xin lỗi nhé!"

"Tại con ả đó khiêu khích tôi."

Ông ta dậm chân xuống. Những bộ xương màu trắng muốt dần dần bám lấy đất và ngoi lên....eo ơi..đẹp đấy.

"Đây là những bộ xương của bọn Quỷ ta giết. Mày sẽ thành bộ sưu tập của tao!"- Gordof nghiến răng. "Giết luôn cả thằng chó kia nữa!! Bọn súc vật bẩn thỉu!"

"Tôi không để chúng làm vậy đâu!"- tôi sử dụng băng thuật đâm xuyên qua những bộ xương khiến chúng nát vụn...

"Mày nghĩ giết chúng dễ lắm à?"

Những mảnh vụn rời rạc bỗng tự di chuyển và gắn lại vơí nhau. Nhiều xương lắm đấy. Có giết chúng cũng không chết.

Ơ bọn này giết không được đâu cưng.

"Gìơ mới lên tiếng!!?"

Kệ tôi hứ! Vả lại chuyện này cô tự lo. Tôi im đây!

"Im ngay từ đầu đi cụ..."

Raito đang đứng đó và né tránh bọn xương. Tôi cứ đập mãi mà chúng không chết.

Ông ta chỉ đứng đó và cười coi thường . Ghét lắm, ai mà coi thường tôi. Ghét lắm. Đừng đánh giá người khác khi chưa hiểu về họ..

"Lũ xương này do Gordof chỉ huy. Chắc diệt tận gốc sẽ được. "

Tôi nghĩ thầm. Khi nhắm vào ông ta thì bọn xương lại tạo thành một màng chắn để bảo vệ . Nhưng điều đó thì đã làm gì được tôi, đồng thời lúc đó tôi phải đẩy lùi bọn xương khỏi Raito.

"Vất vả nhỉ?"- Raito nói vẻ mỉa mai..đứng thản nhiên

"Còn phải nói.."
Tôi tạo ra những tảng băng lớn kìm chân chúng lại. Tôi muốn giết ông ta cơ, ở lại với bọn này mất thời gian lắm..

Lần lượt từng bộ xương một bị đóng băng. Tôi chuyển mục tiêu ngay, Gordof là mục tiêu đầu tiên mà. Vì ông ta cư xử lỗ mãng nên tôi cũng không cảm thấy tội lỗi khi giết.

"Sao cơ!! Chúng không thể...!!"- Gordof mở to mắt ngạc nhiên khi bọn xương bị đóng băng dễ dàng đến vậy. Muốn diệt tận gốc thì chỉ còn cách nghiền nát chúng ra thành tro bụi hoặc giết chết Gordof! (:v giết là cái chắc!~)

Nhanh như chớp. Ông ta đã đẩy lùi tôi, từ từ đã nào tôi còn chưa chuẩn bị. Khi ngã tôi chống tay lộn ngược giảm lực. Ông ta nhắm luôn đến Raito....ối không xong rồi. Tôi chạy đến ngăn lại.

Raito đã có thể né đòn nhưng có chuyện gì đã khiến cậu ta bị hắn đả thương ngay giữa ngực trái..tim của cậu ấy!!

Tôi kìm chân ông ta lại bằng băng thuật và nhảy lên vặn cổ để dứt điểm!

Máu bắn tứ tung từ những mạch máu, cơ thể to lớn ngã gục..nhưng một lúc sau ông ta lại đứng lên cho dù tôi đang cầm đầu. Mùi tanh nồng sực lên mũi kinh tởm quá!!

Tẳng băng lớn hiện lên đè nát luôn cả cơ thể của Gordof. Khi biết được ông ta đã chết thì chính là lúc bọn xương tan rã.

Raito...

"Cậu có sao không? Sao vết thương không lành lại?!"

"...ai biết.."

Raito nằm bất động trên đất

Cơ mà...vùng ngực bị thủng..Zombie có thể chết thật đấy. Điểm yếu là tim của chúng.

"Trái tim của cậu..đâu rồi?"

Tại sao cậu ta vẫn sống được? Và tại sao cái đồ ngu này không né? (ʘдʘ╬)

"Sao không né?!"- tôi hỏi? Không phải lo lắng thái quá hay gì đâu nhưng hỏi thăm là lẽ thường

"Ta bị kiệt sức."- Raito vô hồn nhìn lên trời với đôi mắt vẩn đục.

"Cậu có ổn không đấy? Tại sao vẫn sống được?"- tôi hỏi.

"Tại thằng khốn đó đấy!"- Raito chỉ lên trời..gằn giọng căm giận!

"Ai cơ?"- tôi ngẩng đầu lên..

"Satoru..!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.