*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đã no rồi, bụng không còn réo lên nữa...
Vậy là đã qua một tuần rồi cơ đấy. Tôi đã rời khỏi đó được một tuần rồi. Chỉ nghĩ đến sự tự do và được sống chung với con người thôi bản thân tôi cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Không đòi hỏi gì hơn.
"Này."- Satoru lên tiếng
"Hmm...?"
"Từ giờ, cậu sẽ sống với con người hả? Được không đấy"
"..không biết nữa.."
"Thế định ở đâu đây?"– Satoru cười trêu
"Ở đây được chứ?"
"Đùa thôi, ngoài ở đây ra thì có ai muốn cho một Vampire như cậu ở chung."
°°°°°
"Giờ đi kiếm việc rồi về."
Cậu ấy mua cho tôi một chiếc mũ để che đi tóc của mình. Sau đó mua cho tôi trang phục và một vài phụ kiện nhỏ khác.
"Cảm ơn rất nhiều."
Tôi cúi đầu. Cậu ấy có vẻ rất dễ nói chuyện cùng.
..cậu ta im lặng..mấy câu nói đâu hết rồi..?
"Cậu là Vương phải không."
"Vậy nên tôi mới phải che mặt đi."
_______
Vậy là tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới. Nhờ cậu ấy mà tôi có thể tự do và còn sống để tận hưởng
Thật dễ chịu khi gạt bỏ tất cả. Dù tôi còn rất nhiều điều để kể cho Satoru nhưng, quan trọng gì đâu, tôi còn chưa kể cho cậu ấy về Kotaro! Tôi cũng không còn liên quan gì đến Vampire nữa. Hoàn toàn tự do và không còn bị những giềng xích đáng ghét đó cầm tù. Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi.
Trở về lâu đài, tôi được ở riêng một phòng! Rất trang trọng và ấm áp. Khác hẳn căn phòng nơi tôi hay khóc và cố tự kết liễu chính mình. Chiếc giường êm ái mềm mại, cửa sổ luôn tràn ngập ánh nắng. Có tầm nhìn tốt, bao quát xung quanh.
"Nếu cậu cần gì. Tôi sẽ giúp đỡ." - tôi nói
"Ừ."
"Nghỉ ngơi đi. Vết thương chỉ mới lành thôi. Cụ non."
Cậu ấy đặt chiếc túi đồ lớn lên bàn. Cách cư xử không khác gì tôi lắm, vì tôi không biết phải làm gì tiếp, có thể cậu ấy kiệm lời, chỉ nói khi cần thiết . Không khác gì tôi rồi..
Tôi mở túi ra. Sắp xếp vào tủ đồ của mình. Đến lúc tôi cần tìm hiểu về năng lực của mình . Không còn liên quan đến Vampire đâu có nghĩa là bỏ đi năng lực saigan chứ.
Lúc đó. Chắc chắn cơ thể tôi đã phát huy một loại năng lực nào đó trong lúc tôi gặp nguy hiểm. Từ nhỏ tôi chưa bao giờ sử dụng năng lực cả. Chỉ chiến đầu bằng cách sử dụng chính sức lực của Vampire. Vậy nên tôi có những đòn đánh khá là bạo lực và đôi khi có phần vô tính!
Có lẽ chỉ cần chú tâm vào nó, năng lực của tôi sẽ phát huy lại. Saigan thì có năng lực gì nhỉ? Có thể tùy từng cá thể. Thế... tôi..là gì?
Với một Saigan phát triển chậm như tôi có phần tốt nhưng một phần lại rất bất tiện. Không phát huy được năng lực gốc.
Hay là tự đả thương chính mình đi~
!!!
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi..
"Hả?"
~Cô là saigan mà còn không biết tôi là ai ư? Tủi thân quá!~
"Ai..?"
Bản năng Saigan của cô đang lên tiếng đó. Nghe tôi một chút đi~
Là giọng của con gái. Sắc xảo và lanh lợi
"..."
Trong sử sách không ghi chép điều này vì tôi ở trong tiềm thức của cô. Lại gần chiếc gương đi
Nghe theo giọng nói đó. Tôi ngồi trước gương.
Một bàn tay màu trắng ở trong gương bỗng nhiên hiện ra và chạm vào mặt tôi..
Oh~ quả là một Saigan trưởng thành! Tưởng cô vẫn còn nhỏ. Ai ngờ.
"Cô là ai?"
Valkenisa! Một sinh linh demi, tôi là bản năng của saigan. Của cô, là tôi. Tôi sẽ hướng dẫn cô làm mọi thứ.
Đây là ngẫu nhiên hay cố tình đấy! Tôi nghi ngờ lắm! Không tin. Cô ta nghĩ mình là ai mà tự nhiên hiện ra để nói lung tung chứ? Cô ấy không có bằng chứng rõ ràng rằng mình là bản năng dẫn dắt của các Saigan.
Có thể là kẻ thù, tôi nên cảnh giác! Có rất nhiều lý do để phản bác lại cô ấy.
"Không tin.
Tôi lùi lại. Ai mà tin được chứ.
Không tin tôi sao? Thất vọng quá cô gái à.
Bàn tay biến mất, tôi không nhìn được mặt.
"Vẫn không tin."
Tại sao
Giọng nói đó cứ vang vảng trong đầu tôi, khó chịu quá...
"Nếu cô là demi- bản năng dẫn dắt của tôi. Tại sao không xuất hiện khi tôi còn bé?"
Giờ mới xuất hiện. Đúng là lừa đảo!
Tất nhiên là vì cô chưa thức tỉnh rồi.
[·-·] Tại sao tôi lại làm sinh linh cho một đứa ngốc như cô chứ? Saigan cũng như Vampire bình thường nếu chúng chưa thức tỉnh thôi. Mà cô bé này, sao cô chậm phát triển thế?!
Hả?!
Nè nhìn vào gương hộ cái. Bộ không muốn thấy mặt tôi hả?
Không.
Dù vậy tôi vẫn trở lại chiếc gương.
~~~~~
Hình ảnh phản chiếu của tôi trước gương dần biến mất. Một khuôn mặt trắng ngần với đôi mắt màu xanh lục sắc sảo cùng với mái tóc màu đỏ óng. Thoạt nhìn qua trông cô ấy rất xinh đẹp, khi nhìn gần trông cô ấy còn đẹp hơn và không kém phần nguy hiểm trong đôi mắt lanh lợi đó...
Những Saigan khác đâu rồi? Mà tại sao cô lại ở cùng với con người?
"Tôi đã trốn đi"
.....trốn đi từ đâu cơ?
"Trước khi trả lời tôi có một câu hỏi cho cô."
....?
"Saigan khi thức tỉnh sẽ trở nên mất kiểm soát, cô là bản năng của tôi. Tại sao không...."
Không khiến cô trở nên phát điên chứ gì. Tôi không thể xuất hiện khi cô thức tỉnh chính là vì trong cái đầu của cô lúc đó toàn nghĩ lung tung thôi! Hơn nữa, trường hợp này đặc biệt kinh khủng....tưởng cô giờ chỉ là một đứa trẻ. Đúng là phát triển chậm mà.
"....."
Lý do thật chính là: Cô có lòng quyết tâm. Tôi rất cảm kích đấy. Thực ra thì tôi có thể cảm nhận được cô khi thức tỉnh, nhưng tiếc rằng không thể nói nhiều.....tại cái đầu của cô đấy. Không nghe theo tôi là vậy đấy.
"..."
Thì ra là thế...
Tôi thở dài.
Quên chưa nói. Tôi có thể xuất hiện ở mọi nơi miễn là nơi đó có hình ảnh phản chiếu của cô! Nếu không có thì tôi vẫn ở trong cái đầu chậm phát triển này~
"Valkenisa! Cô muốn biết câu trả lời của tôi đúng không"
Gọi tôi là Val được rồi
"Những Saigan khác đã chết, do chính tay Reina giết hại."
Là con mụ đấy hả?
"..cô biết mụ ta?"
Không...hùa theo cô thôi....[·-·]
"Tôi đã chạy trốn ra khỏi tòa lâu đài và đến đây. Nên từ lúc này cho đến khi tôi chết, tôi sẽ sống ở đây.'
Nghe từ chết nặng nề ....đầu cô nghĩ ra ít từ thôi..sởn cả gai ốc đây này...hừ..
Mà ở đây có kết giới hay sao mà tôi cứ cảm thấy nguồn Ma Lực đểu đểu nào ở quanh đây thế..?
"Có đấy."
Ah. Cô là Saigan nên có thể đi qua vì có một nửa là người nhưng có thể năng lực của cô sẽ yếu đi vì vẫn còn một phần là Vampire.
"Hiểu rồi.."
Bất tiện rồi nhỉ. Nhưng vì không cần phải chiến đấu nhiều nên tôi chỉ cần dựa vào năng lực riêng của Vampire thôi.
Còn gì muốn hỏi nữa không?
"Không."
Nè nè. Nếu cô đang ở vùng đất của con người nghĩa là tôi sẽ ở đây luôn phải không?
"Tại sao cô không cố gắng điều khiển tôi. Không phát điên hay cố gắng giết chóc sao?"
Ngớ ngẩn quá. Cứ nhắc lại chuyện này, sao cô đa nghi thế!? Vì cô phát triển chậm và có thể một yếu tố khác đã xen vào cơ thể cô khiến cho năng lực bị kiềm lại. Và tôi không phải là loại giết chóc, vì cô nên tôi mới vậy đấy! Cộng thêm cái việc cô nghĩ lung tung nữa..để tôi yên~
Nghe đây, khi còn bé, những Saigan dù được nuôi dưỡng không đúng cách. Thử nghĩ xem, khi một người trần sinh ra Saigan. Họ sẽ chết ngay sau khi sinh, không có tình thương của mẹ! Nếu còn cha thì dù sớm hay muộn, chúng sẽ giết cả cha mình. Cô còn sống thì tôi cũng không biết nói thế nào...trường hợp đặc biệt chăng? Có một thứ gì đấy đã bảo hộ cho cô, tôi méo rõ.
"...."
Thôi hết chuyện để nói rồi. Vào việc chính thôi~!
Trước tiên cô cần phải có cảm xúc mạnh
"Là sao?"
Làm mình bị thương nặng.
"Cách làm của cô giống như muốn giết tôi vậy."
Đó là cách hay mà [·-·] Cơ thể của cô bị đạt đến giới hạn sẽ khiến cho khả năng tự vệ xuất hiện. Tôi nắm bắt được cơ thể của cô rồi . Thú vị thú vị ~
"Để sau đi. Tôi muốn tận hưởng ngày hôm nay."
Tôi mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ!
Cũng phải thôi nhỉ. Cô mới được tự do mà. Từ giờ tôi sẽ giúp cô phát huy năng lực đó. Và tôi không bỏ việc bắt cô học đâu đấy! Tôi sẽ dạy cô hết.
"Cho đến chết à?"
...con nhóc này..