Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 27 : truyenyy.mobi

Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 27




Lý Cường sờ đầu vai, cảm thấy trống không, lòng thầm ngạc nhiên: "Ai, chẳng lẽ chạy rớt rồi? Không thể nào a, kỳ quái!" Hắn bắt đầu nhớ lại, khi vào đan phòng tại Hồi Xuân Cốc thì hình như nó bám ở trên vai, khi đánh nhau chết sống với Tư Đồ Ung thì không nhìn thấy, mơ hồ không biết nó ở đâu, lúc đó rối loạn nên cũng không để ý.

Cuối cùng, Lý Cường đưa tâm thần trầm nhập vào trong cơ thể, ôm một tia hy vọng là Hỏa Tinh đang ở trong đó, tìm một hồi, ngay khi vừa tuyệt vọng thì đột nhiên hắn phát hiện ra nó.

Nguyên lai Hỏa Tinh hóa thành một luồng hồng tuyến, đang thôn phệ vòng quang mạc bao phủ nguyên anh. Nguyên Anh của Lý Cường bị phong, làm cho Hỏa Tinh như một hài đồng bị cướp mất món đồ chơi mà nó yêu thích nhất. Vì vậy, nó đã công phá vòng quang mạc thành một cái lỗ.

Lý Cường không khỏi mừng rỡ vô cùng, đối với tiểu tử này sanh ra hảo cảm phi thường. Nếu có thể thoát khỏi khốn cảnh, công lao của gã là lớn nhất. Lý Cường biết được trong nhất thời công lực không thể khôi phục, bất quá có Hỏa Tinh ở bên trong cố gắng, việc cởi được phong bế chỉ là vấn đề về thời gian.

Lý Cường đứng dậy, vặn eo một cái, trong lòng tràn ngập ý chí.

"Mộc tử ca, huynh đang làm cái gì vậy a? Vì sao lại ngồi trên mặt đất?"

Kiều Vũ Hồng đã tỉnh ngủ đứng lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Mộc tử ca, vì sao ta không thể ra khỏi phòng? Đi tới cửa hình như là bị ngăn cản lại?"

Lý Cường thương tiếc nhìn nàng, hòa nhã nói: "Hồng đệ ngủ ngon chứ? Cửa là bị ta phong bế, nhưng đi ra cũng dễ dàng thôi. Sau này phòng này cho ngươi ở, những người khác không vào được đâu."

Kiều Vũ Hồng chỉ cảm thấy trên mặt như bị lửa thiêu, thật ra nàng là người băng tuyết thông minh, biết Lý Cường đã khám phá ra giới tính của nàng, thấy hắn không vạch trần thì cũng giả vờ hồ đồ, chỉ là trong lòng ngầm cảm kích.

Sau khi dạy cho Kiều Vũ Hồng phương pháp ra vào trận pháp, Lý Cường lại bỏ vài món quần áo trên giường, mặc dù có vẻ lớn hơn một chút nhưng cũng không còn cách nào khác. Sau đó, hắn lại đưa cho nàng một bao thực phẩm, nói: "Hồng đệ, trước tiên ăn một chút gì đi, ngươi cũng đói bụng rồi!"

Họ đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hai khổ tù đang ngồi nhìn vật phẩm đầy trên đất. Thấy Lý Cường và Kiều Vũ Hồng đi ra, họ lập tức đứng lên hành lễ nói: "Chào đại lão gia, chào…" Hai người bọn họ không biết làm sao xưng hô với Kiều Vũ Hồng, không biết làm gì khác hơn là ậm ừ trong miệng làm cho Kiều Vũ Hồng cười ra tiếng.

Lý Cường hỏi: "Nạp Thiện ở đâu?"

Nghe câu hỏi này, người khổ tù ấy lập tức ngẩn ra, ai là Nạp Thiện? Nhưng hắn không dám hỏi, sợ đến mặt mũi trắng bệch, người kia cũng sợ hãi đứng lên. Ở chỗ này, chỉ một câu nói của lão đại thì sống chết cũng do tâm hắn.

Mấy khổ tù này chỉ biết Độc Nhãn Long lão đại, bình thường cũng gọi hắn là đại lão gia, căn bản không biết tên hắn là Nạp Thiện. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhìn hai người bọn họ khẩn trương thành như vậy, Lý Cường cười cười, cất tiếng hòa nhã nói: "Nạp Thiện chính là Độc Nhãn Long, hắn đang ở nơi nào? Đừng nóng vội, cứ chậm rãi nói."

Hai người khổ tù không nghĩ là đại lão gia này lại dễ nói chuyện như thế, một người cung kính trả lời: "Hắn nói đã đi tới chỗ khai thác quáng thạch. Đại lão gia, có muốn tiểu nhân đi gọi hay không?"

Lý Cường đáp: "Cũng vừa đúng lúc ta cần đến xem chỗ khai thác quáng thạch, vậy phiền ngươi dẫn đường!"

Kiều Vũ Hồng ở bên cạnh nói: "Mộc tử ca cho ta đi với, một người ở lại trong phòng…nhàm chán lắm!" Thiếu chút nữa nàng đã đem câu "Ta sợ lắm!" nói luôn ra.

" Được, vậy thì cùng đi. Nga, ngươi tên là gì? Là người ở nơi nào a?"

Người khổ tù dẫn đường nghe hỏi thì run lên, thở dài nói: "Tiểu nhân là thương nhân của Tây đại lục, mang đồ vật đến Bang Kỳ Ninh quốc để bán, không ngờ lại bị Thiên Kích Binh của Thản Đặc quốc phát hiện, hóa vật bị lấy hết, ngay cả người cũng bị bắt đến Hắc ngục, ai! Tiểu nhân tên là Mạt Bổn."

"Tây đại lục, là địa phương nào? Có quan hệ gì với Thản Bang đại lục?" Lý Cường cảm thấy rất kinh ngạc, nguyên lai nơi này cũng có chủng tộc giống như mình, xem ra cần phải hỏi rõ ràng một chút tình huống.

"Tây đại lục và Thản Bang đại lục bị Oan Hồn Hải ngăn cách. Tây đại lục do rất nhiều tiểu quốc và bộ lạc tạo thành, hoàn cảnh sinh tồn rất ác liệt nhưng lại sản xuất ra nhiều vật phẩm kỳ dị, nếu có thể vận chuyển đến Thản Bang đại lục thì sẽ có lợi nhuận cao, làm người ta không thể kháng cự sự hấp dẫn đó. Khi quay trở về, họ còn có thể mua thêm nhiều vật dụng của Thản Bang đại lục, cũng có thể phát tài lớn nữa..."

Mạt Bổn lại nói: "Mỗi khi chờ cho Khủng Cụ Phong đi qua, thì sẽ có thương nhân từ Vong Mệnh Giác chuẩn bị thuyền vượt biển, đó là con đường biển gần nhất giữa hai đại lục. Nếu vận khí tốt không gặp phải hải quái thú, vậy sẽ rất phát tài!"

"A, các ngươi có thể sản xuất được đồ vật gì tốt vậy?"

Mạt Bổn chưa bao giờ thấy qua vị lão đại nào tuổi còn trẻ mà lại thân thiện hòa nhã như vậy, không có chút hống hách nào. Hắn có vẻ vì sự hòa nhã mà đâm ra sợ hãi, nói: "Có nhiều đồ vật tốt như Kim Bồ Mộc, Lân Hành Thạch, Thiên Huyễn Thủy, Đại Lôi Vũ, Âm Nhân Quả, Hải Mã Não, Băng Tinh…"

Hải Mã Não? Vừa lọt vào tai, Lý Cường mừng rỡ, chộp lấy Mạt Bổn hét lớn: "Ngươi nói chính là Hải Mã Não? Đúng vậy, ngươi nói chính là Hải Mã Não!"

Hải Mã Não này đã làm cho Lý Cường nhớ mãi không quên, lúc nãy nghe nhắc đến Oan Hồn Hải thì cảm thấy dường như đã nghe qua ở nơi nào rồi, cho đến khi nghe nhắc tới Hải Mã Não, hắn mới chợt nhớ ra không phải Mạc Hoài Viễn nhắc tới Hải Mã Não là do Oan Hồn Hải xuất ra hay sao?

Thương cảm cho Mạt Bổn bị Lý Cường làm cho sợ muốn chết, nói không nên lời: "Đại…đại…a, tiểu…tiểu…a!" Hắn chính là muốn nói: "Đại lão gia, chuyện không liên quan đến tiểu nhân a!" Nhưng lời nói đến môi thì cũng không dám thốt ra, chỉ lắp bắp mấy tiếng.

Kiều Vũ Hồng khẽ nói: "Mộc tử ca, huynh làm cho hắn sợ chết rồi!"

Lý Cường vội vàng buông tay, Mạt Bổn ngồi phịch xuống đất, hai chân bị sợ đến nỗi mềm nhũn. Lý Cường áy náy dìu hắn dậy, vẻ mặt tươi cười nói: "Xin lỗi, ta không phải trách móc ngươi cái gì đâu, ngươi đừng có hiểu lầm. Ý ta là hỏi ngươi, Hải Mã Não là đặc sản của Tây đại lục các ngươi sao? Ngươi có từng gặp qua chưa?"

Mạt Bổn nhìn Lý Cường đang vui vẻ mừng rỡ thì trở nên yên tâm hơn, hắn cười khổ nói: "Hù chết tiểu nhân rồi. Hải Mã Não không phải là đặc sản của Tây đại lục, là đặc sản của Oan Hồn Hải. Bất quá lại phi thường hiếm thấy, tiểu nhân cũng chưa từng thấy qua. Nghe người ta nói đó là đồ vật cực phẩm của Tây đại lục, tiểu nhân chỉ là tiểu thương nhân thì làm sao nhìn thấy được."

"Mạt Bổn, ngôn ngữ gì ngươi cũng biết hết sao?"

"Đúng vậy, ngôn ngữ của Thản Bang đại lục, Tây đại lục và cả ngôn ngữ của đại lão gia đang nói tiểu nhân đều biết cả!"

Lý Cường nói: "Vậy thật tốt quá, từ nay về sau ngươi đi theo ta. Đừng gọi ta là đại lão gia, cứ gọi ta là Mộc tử huynh đệ là được rồi, hiểu không?"

Mạt Bổn nghe được Lý Cường nói như vậy, đầu như mê đi, ấp úng nói: "Dạ, đại…Mộc tử…huynh đệ" Rồi hắn lấy lại bình tĩnh nói: "Phía trước đã tới chỗ khai thác quáng thạch."

Từ xa xa đã nghe thấy tiếng đục đẽo " đinh đinh đang đang"…

Chuyển qua mấy vòng cuối cùng đã nhìn thấy chỗ khai thác quáng thạch rộng lớn hiện ra trước mặt. Chỗ khai thác này thật ra chính là một cái vách núi lớn, trên vách nham thạch màu đen có thể thấy tinh thạch lóe ra ngũ sắc, lớn nhỏ không đồng nhất. Đục ra một khối hắc nham thạch xuống dưới, rồi lại từ từ dùng thủ công cắt nhỏ nó ra, đây là bước đầu tiên tuyển quáng thạch, kế tiếp còn có phân loại, mài dũa, sau đó mới sơ bộ hoàn thành có thể gọi là nguyên thạch, dùng nguyên thạch có thể trao đổi thực vật.

Nạp Thiện liếc mắt nhìn thấy Lý Cường từ trong đương hầm đi ra, vội vàng đi tới đón, nói: "Ai, lão đại, vừa rồi nơi này sụp xuống một khối đá lớn đã đè bị thương mấy người. Mẹ kiếp, đám hỗn đản này chạy quá chậm, lại đang lúc thiếu người, bây giờ lại thêm mấy tên hỗn đản chỉ ăn mà không thể làm, thật hận không thể đem chúng bỏ vào hỏa trì, đốt cho tỉnh tâm lại!"

Lý Cường không nói không rằng, cũng không để ý tới Nạp Thiện, chỉ thuận theo vách núi mà đi, vừa đi vừa quan sát. Nạp Thiện có chút bất an, đi theo sau hắn. Đi một vòng, Lý Cường hỏi: "Vậy mấy người bị thương đang ở đâu? Đưa ta đi xem!"

"Ở nơi đó" Nạp Thiện chỉ một cái động nhỏ cách đó không xa, đi tới cửa, bên trong bốc ra mùi hôi thối và mùi máu tươi. Lý Cường nhíu mày bảo: "Đem bọn họ ra đây cho ta xem!"

Mấy người khổ tù đi vào, lục tục đưa ra ba người.

Hai người là người Lục tộc, còn có một người thuộc chủng tộc mà Lý Cường chưa bao giờ thấy qua. Cả người y đầy lông ngắn màu đỏ, vóc người khôi ngô, cao chừng hai thước, ở phía sau lưng có một lớp giáp màu nâu, gương mặt và cánh tay phải bị thương máu thịt chan hòa.

Mạt Bổn nhỏ giọng nói: "Hắn gọi là Bí, là thổ dân của Tây đại lục."

Lý Cường cũng không rành y thuật, bất quá quê hương hắn là xứ văn minh phát triển, chuyện cấp cứu bình thường vẫn biết đôi chút, liền nói: "Nạp Thiện, gọi người đem một bồn nước nóng tới đây, nhanh lên một chút!"

Nghe tiếng nói gắt gỏng bất nhẫn của lão đại, Nạp Thiện có chút cảm thấy kỳ lạ, nơi đây là Hắc ngục vô cùng kinh khủng, người chết cũng rất bình thường, hình như vị lão đại mới này lại còn muốn cứu người? Hắn lúc lắc cái đầu trọc lóc, gọi người đi nấu nước, còn chính mình thì tò mò nhìn xem Lý Cường định làm gì. Những khổ tù chung quanh cũng đang tụ tập lại.

Kiều Vũ Hồng vừa kinh ngạc vừa tò mò, vị Mộc tử ca bình thủy tương phùng này gây cho nàng nhiều điều không thể tư nghị, chẳng lẽ huynh ấy còn có thể chữa bệnh hay sao?

Nước nóng được đem tới, Lý Cường lấy ra một cái khăn lông, trước tiên rửa sạch vết thương của Bí. Trên cánh tay Bí có bốn vết thương thật dài, thịt cũng đã lòi ra ngoài biến thành màu đen.

Lý Cường biết nếu muốn trị thương thì cần phải cắt đi phần thịt biến đen, bèn kêu lên: "Vài người đến đây, đè hắn xuống. Mạt Bổn, nếu hắn tỉnh thì nói hắn không nên lộn xộn. Được rồi, bắt đầu đi!" Kỳ thật Lý Cường cũng không hiểu gì, đây là nhớ lại phương pháp xử lý vết thương trước kia học trên tivi, vì cứu người cũng chỉ đành cắn răng làm đại.

Xuất ra tiểu phi kiếm màu bạc do Mạc Hoài Viễn tặng cho, Lý Cường chuẩn bị động thủ.

Kiều Vũ Hồng nhìn thấy tiểu phi kiếm trên tay hắn, nghĩ thầm: "Tiểu đao tử của Mộc tử ca thật là kỳ quái a, giống như một con cá nhỏ màu bạc, ở trên tay huynh ấy lại sống động linh hoạt không ngừng!"

Nếu lúc này có người tu chân nhìn thấy chắc sẽ kêu lên kinh hãi, dùng loại cực phẩm phi kiếm này cắt thịt chữa bệnh, xem ra trước giờ chưa từng có ai như Lý Cường cả.

" Úc…ô ô.." Tiếng hô kinh thiên động địa vang lên.

Mạt Bổn khẩn trương đến mồ hôi rơi như mưa, lớn tiếng oa oa nói gì đó, cố gắng làm cho Bí an tĩnh im lặng trở lại. Nhưng vì Bí vừa mới tỉnh, không thể nghe rõ hắn nói cái gì. Chỉ thấy cánh tay Bí rung lên, chỉ thấy mấy khổ tù đang đè hắn bị té bật ra ngoài, nhưng cánh tay kia bị Lý Cường nắm lấy lại không thể động đậy. Trong lòng hắn kỳ quái, không hiểu vì sao lại không thể cử động.

Bí mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt có một người thanh niên, trong tay cầm một tiểu đao kỳ quái, đang cắt thịt của mình. Hắn không hề suy nghĩ huy động tay kia, đánh ra một quyền, kèm theo tiếng gió.

Cơ hồ tất cả mọi người cùng kinh hô. Ở nơi này Bí chính là nổi danh lực sĩ, chỉ bất quá ngôn ngữ hắn không thông, lại không có đồng bạn, cho nên ở chỗ này chịu nhiều đau khổ, chỉ có mấy người Lục tộc còn tương đối chiếu cố hắn. Bình thường hắn nhờ vào sức mạnh, có thể khai thác được nhiều quáng thạch, miễn cưỡng đổi được chút thực vật, những khổ tù khác cũng không dám chọc tới hắn, lần này bị thương nếu không có Lý Cường, cũng không có ai quản tới hắn.

Lý Cường không hề nhúc nhích, chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, đem kình lực vận đến đầu vai, để cho hắn tùy ý đánh lên một cái.

Bí như gặp phải đau khổ cực lớn, một quyền đó không phải là đánh vào cơ thể người mà là đánh vào một vách tường sắt, thiếu chút nữa bàn tay của hắn gãy nát, đau đớn buộc phải kêu lên. Lý Cường nhịn cười, nói: "Mạt Bổn, bảo hắn đừng nhúc nhích, ta đang chữa bệnh cho hắn!"

Ánh mắt Mạt Bổn nhìn Lý Cường giống như đang nhìn quái vật, hắn biết rõ lực lượng của Bí, tại Tây đại lục không ai dám chọc vào bộ lạc của hắn, bọn họ trời sanh chính là chiến sĩ, là dũng sĩ cường đại, chọc phải bọn hắn chính là muốn chết. Nhìn thấy Lý Cường thản nhiên tiếp được một quyền, Mạt Bổn kinh hô liên thanh nói: "Được, được, được tôi nói, tôi nói!" Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Trong lòng Bí không phục, lại xuất ra một quyền, lần này hướng thẳng vào mặt Lý Cường.

Lý Cường thở dài, làm ra một chuyện khiến người ta há hốc mồm, chỉ thấy hắn dùng đầu nghênh đón một quyền này.

"Đông"

Lần này Bí ngay cả kêu cũng kêu không được, cả người run rẩy, Mạt Bổn thừa cơ oa oa lạp nói với hắn.

Mạt Bổn nói xong, hung quang trong mắt Bí tán đi. Hắn cũng…cũng không hề nghĩ đến có người lại quan tâm tới mình, trong lòng dấy lên một cỗ tâm tình mãnh liệt chưa từng có. Đó là một loại tâm tình thật xa lạ, ngay chính hắn cũng không được rõ ràng.

Lý Cường nhìn Bí khẽ cười, rửa sạch vết thương cho hắn, rải thuốc lên rồi băng lại. Hắn tiếp tục xử lý xong vết thương trên mặt hắn, rồi vỗ vỗ tay nói: "Đưa người kế tiếp lại đây!"

Có kinh nghiệm trước nên xử lý vết thương hai người Lục tộc nhanh hơn. Lý Cường rất nhanh đã băng bó xong, dặn dò Nạp Thiện: "Để cho bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Mặt khác, sau khi lành lại để Bí tham gia huấn luyện, hắn là một chiến sĩ giỏi!"

Ánh mắt khổ tù nhìn Lý Cường có vẻ khẩn trương, từ kính sợ e ngại biến thành hy vọng và kính nể. Mấy khổ tù nâng người bị thương dậy, Lý Cường nói: "Nhớ kỹ, chúng ta là người đến từ bốn phương tám hướng, vận mệnh chúng ta đã tụ cùng một chỗ, nếu ai cũng không quan tâm đồng bạn, đợi khi ngươi xảy ra chuyện, thì có ai đến giúp đỡ ngươi? Từ giờ trở đi, các ngươi cũng cần phải trợ giúp và quan tâm lẫn nhau, mọi người hiểu chưa?"

Khổ tù môn kích động đến lớn tiếng kêu lên, Nạp Thiện lẩm bẩm: "Đây mới là bộ dáng của lão đại, ai….ta không thể so được!"

Kiều Vũ Hồng bội phục nói: "Mộc tử ca, huynh thiệt là quá lợi hại!"

"Hồng đệ, không có gì là quá lợi hại cả, chúng ta cần phải có tự tin mới có thể tiếp tục sinh tồn" Lý Cường hiểu được mình đã thay đổi rất nhiều, sau khi từ địa cầu đi tới đây, đã trải qua nhiều biến cố, tâm trí đã bắt đầu thành thục.

Bí đi tới trước mặt Lý Cường oa lạp nói gì đó, Mạt Bổn phiên dịch: "Hắn nói, hắn muốn đi theo ngài, bởi vì ngài là một dũng sĩ!"

Nghĩ đến sau này còn muốn đến Tây đại lục, Bí lại là thổ dân nơi đó, Lý Cường cười nói: "Được, sau này đi với ta, ngươi chuyên môn bảo vệ Mạt Bổn và Hồng đệ là được."

Mạt Bổn ngây ngốc hồi lâu mới phiên dịch cho Bí nghe. Bí nhìn Kiều Vũ Hồng và Mạt Bổn rồi cuống quýt gật đầu, Lý Cường vui mừng vỗ vỗ vai hắn như cổ vũ.

Một khổ tù từ trong đường hầm chạy vọt lại, đến trước mặt Lý Cường và Nạp Thiện, thở hổn hển nói: "Đại..đại lão gia..có thông…thông cáo.."

Nạp Thiện chính là vẫn theo thói quen trước, định vỗ một cái vào khổ tù, bị Lý Cường chộp lại trừng mắt nhìn hắn, Nạp Thiện ngượng ngùng nói: "A a, lại quên rồi…lần sau sẽ không đánh..không đánh nữa!"

Lý Cường cười nói: "Đừng nóng vội, là thông cáo gì, chậm rãi nói"

Khổ tù kia thở ra một hơi thật sâu, trong lòng thấy cảm kích, thưa: "Đại lão gia, ở trên truyền xuống thông cáo, muốn tìm một người mới tới gần đây nhất, nếu có thể tìm được thì phải báo cáo ngay, Thản Đặc quốc sẽ trả tự do cho người báo cáo!"

Nạp Thiện kinh ngạc nói: "Là người nào mà đáng giá cho bạch quỷ tử đại động can qua như vậy? Người này tên gọi là gì?"

Khổ tù kia nói: "Hình như gọi là cái gì Cường đó, không xong…ta đã…đã quên…"

" Có phải gọi là Lý Cường không" Lý Cường không chút phản ứng nói.

"Đúng, đúng, đúng, chính là gọi Lý Cường! Ai nha, lão đại! Tất cả các khu đều điên rồi, nói là cho dù đào sâu xuống ba thước đất cũng nhất định phải tìm được hắn" Vừa nói vừa nghi hoặc trong lòng, lão đại làm sao mà biết người đó gọi là Lý Cường.

"Có nói nguyên nhân phải tìm được hắn không?"

"Không có, chỉ là có bộ dáng rất khẩn cấp"

Nạp Thiện hưng phấn nói: "Lão đại, gần đây chúng ta đã thu không ít người, đi thăm dò xem xét, nói không chừng ở ngay khu của chúng ta đó!"

Lý Cường nghĩ thầm: "Tìm cái gì, đang đứng trước mặt ngươi đây. Kỳ quái, Thản Đặc quốc tìm ta để làm chi, chẳng lẽ…sẽ không nhanh tìm đến đây như vậy a" Rồi khoát tay nói: "Khu chúng ta không có, không cần tìm!"

Thật ra sau khi Lý Cường bị bắt đi, tu chân giới đã rối loạn lớn. Chuyện rất nhanh đã truyền ra, Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh, Mai Du Băng đã liên hợp phát ra cảnh cáo, nếu Bách Hoàng lão nhân không đem Lý Cường giao ra, thì cao thủ của ba môn phái sẽ liên hợp các bằng hữu môn nhân, đến Tiềm Kiệt Tinh đòi lại công đạo.

Bách Hoàng lão nhân mặc dù không sợ, nhưng có nhiều tu chân cao thủ tìm tới cửa, nhất là loại siêu cấp cao thủ như Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh tìm đến, vậy thì đám thuộc hạ của mình sẽ vô cùng phiền phức. Nhất là gần đây chuyện Thiên Thần Chi Nộ bị lộ ra ngoài, dẫn đến chuyện vô số tu chân cao thủ tụ tập tại Thiên Đình Tinh, nếu lúc này đối thủ giết đến Tiềm Kiệt Tinh mà trong lúc đó cao thủ của mình lại bị kẹt ở Thiên Đình Tinh, không có bao nhiêu người ở nhà có thể ngăn cản. Tức khí, Bách Hoàng lão nhân hạ lệnh, trước tiên phải tìm được Lý Cường mang tới trả.

Sau khi lệnh này phát ra, Tư Đồ Ung và An Lãng choáng váng, bọn họ không biết Lý Cường là huynh đệ của Phó Sơn, cứ tưởng là đệ tử Mai gia ở Hồi Xuân Cốc, căn bản là không có hậu quả gì. Người đưa đến Hắc Doanh tại Thản Đặc quốc đều có mỗi ngày, làm sao mà tra tìm đây? An Lãng đặc ý chạy đến Thản Đặc quốc tìm kiếm, mới biết gần đây truyền tống người đều đưa đến Hắc ngục.

Tuy nhiên, Thản Đặc quốc cũng không nhiệt tình hỗ trợ, bởi vì Hắc ngục là chuyện bí mật, bọn họ không muốn đem người bên trong thả ra.

Cuối cùng, chính Tư Đồ Ung tự mình đến đàm phán, họ mới đáp ứng chuyện tìm kiếm. Bởi vì người ở Hắc ngục chết rất nhiều, không ai dám chắc là có thể tìm được, cho nên mới có loại thông cáo như vậy truyền xuống.

Qua chuyện này, danh khí của Lý Cường tại tu chân giới tăng lên rất cao.

Lý Cường không biết bên ngoài đã vì hắn mà huyên náo đến long trời lở đất, trong lòng hắn chỉ nghĩ cách làm thế nào thoát khốn.

Hắn cho người mời Lâm Phong Hợp và Nạp Nạp Đôn tới, hỏi tình huống thành lập đội ngũ của bọn họ.

Nạp Nạp Đôn đã biết chuyện Lý Cường cứu trợ hai tộc nhân, đối với hắn phát sanh nhiều hảo cảm, thái độ thành khẩn hơn rất nhiều, nói: "Trước mắt thành lập được năm tiểu đội, mỗi đội có tám mươi đến chín mươi người, đã bắt đầu huấn luyện, nhưng lại không có vũ khí trang bị …"

Lâm Phong Hợp cũng nói: "Người của nơi này thân thể quá yếu, cần phải có lượng lớn lương thực và nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ không có lực chiến đấu."

Lý Cường đi qua đi lại trên đất, trầm tư nghĩ biện pháp làm sao cải tạo sức khỏe của các khổ tù. Thực vật thì không có khả năng có nhiều, chỉ có thể dùng phương pháp tu chân mới có thể khôi phục, để lát nữa tra tìm trong ngọc đồng giản thử xem có phương pháp tốc hành nào không.

Dừng chân lại, Lý Cường lại muốn nhắc đến một vấn đề khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.